Chuyện Tôi Xuyên Thành Pháo Hôi Ngồi Cùng Bàn Với Đại Ca


Toàn thân cậu chỗ nào cũng nóng, tại nơi da thịt tiếp xúc với nhau, nóng đến tận sâu trong trái tim của cậu
***
Những học sinh đã đi diễu hành xong đang đợi trên sân cỏ và những học sinh chưa đi diễu hành đang đứng chờ trên đường băng, trông thấy người dẫn đầu lớp 10 là hai học sinh đẹp trai chết người thì không ngừng la hét chói tai.
Lý Diệu Diệu đã diễu hành xong nhìn hai anh trai đẹp đi ngang mặt mình, trái tim muốn nhảy khỏi cổ họng.

Cô nắm chặt tay bạn thân, dùng sức vung lắc, bất giác liên tục đờ mờ: "Bà thấy không, thấy gì không, hai anh đẹp trai, cùng nhau đi diễu hành! Tôi, tôi có chết cũng không hối tiếc!"
Tuy bạn thân cũng rất thưởng thức giá trị nhan sắc của trai đẹp nhưng lại không kích động như Lý Diệu Diệu.

Cô cầm tay Lý Diệu Diệu, nói: "Diệu Diệu, bà kích động quá rồi đó."
"Bà không hiểu đâu.

Bà không thấy hai trai đẹp đứng chung với nhau siêu đẹp mắt à?" Lý Diệu Diệu không kiềm chế được nụ cười của mình, "Bà có biết ghép cặp không đó, huống hồ hai người họ còn là bạn cùng bàn."
Sao bạn thân lại không biết Lý Diệu Diệu đang nghĩ cái gì cơ chứ, làm vẻ mặt "Quả nhiên là thế".
Lý Diệu Diệu cũng không thèm để ý đến thái độ của bạn thân, lẩm bẩm: "Tốt quá đi, trai đẹp nên ở chung với trai đẹp."
Lúc này Lý Diệu Diệu chỉ mới là fan nhan sắc ship sủng đơn thuần, hồn nhiên không biết sau này mình sẽ hoá thân thành fan chiến đấu vì CP.
Trì Vân Dung đi sau Lục Thẩm Ngôn và Kỷ Dao trùng hợp có chung suy nghĩ với Lý Diệu Diệu một cách kỳ diệu, nhưng lại nhiều hơn một câu, không hổ là hai chàng trai mà chị đây đã chọn.
Nhất Trung tỉnh X vô cùng chú trọng đến sự kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi.

Học thì học như bắt ép trong tù, nhưng tại thời điểm chơi bời như đại hội thể thao thì cũng phá lệ dung túng học sinh.
Ví dụ như sau khi diễu hành, hoàn tất lễ khai mạc, học sinh có thể chọn mặc đồ riêng của mình.

Nhưng nhà trường vẫn có một số yêu cầu cứng nhắc như cũ, ví dụ như không được make up, không được mang điện thoại.

Nhưng có cái được gọi là "Bạn càng cấm tui càng làm", các thành phần phản nghịch của trường đi ngược chiều gây án, lén make up nhẹ, mang điện thoại di động, mong có được những tháng ngày đẹp đẽ hơn đôi chút tại đại hội thể thao của tuổi thanh xuân.
Lục Thẩm Ngôn không có chấp niệm về trang phục của mình.

Cậu vốn định mặc áo lớp ngồi trên khán đài xem thi đấu hay là đọc sách thôi cũng được, nhưng Kỷ Dao thì không nghĩ vậy.
Với tư cách là một chàng trai có chấp niệm đối với hình tượng bề ngoài của mình, trừ đồng phục học sinh ra, hắn không cho phép bản thân mặc đồ giống người khác, áo lớp cũng không được.

Sẵn đã lãng phí một tiết tự học buổi tối để quyết định xem mình nên mặc cái gì trong hai ngày diễn ra đại hội thể thao, Kỷ Dao cũng đã van xin Lục Thẩm Ngôn hãy mặc đồ của mình.
Lục Thẩm Ngôn nhướng mày, nói: "Kỷ Dao, cậu ngang ngược thật đó." Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại mang theo một phần trêu chọc.
Kỷ Dao thản nhiên tiếp nhận nhãn dán "ngang ngược", nói: "Đúng vậy, bạn cùng bàn của cậu chính là ngang ngược như vậy đó.

Có mặc hay không?"
Lục Thẩm Ngôn gật đầu đồng ý.

Tuy rằng với cậu mà nói mặc cái gì cũng giống nhau, nhưng bạn cùng bàn đã "ngang ngược" như vậy rồi, cậu cũng không thể từ chối yêu cầu của người ta nữa.
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, đa số học sinh đều về khu dạy học chuẩn bị thay đồ của mình.
Quần áo của Lục Thẩm Ngôn rất đơn giản, một chiếc sơ mi khoác ngoài màu xám trắng bị xắn ống tay áo, một chiếc quần jean màu lam nhạt, áo phông trắng không đổi.

Lúc cậu thay đồ về lớp, phát hiện Kỷ Dao đã đợi sẵn ở đó.

So với Lục Thẩm Ngôn đơn giản, Kỷ Dao muốn lồng lộn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Áo phông trắng cũng không đổi, nhưng bên ngoài khoác thêm cái áo denim rộng thùng thình được ghép nối bởi hai màu lam trắng, quần thì đổi sang một chiếc quần jean rách gối màu xanh xám.
Hắn dựa vào bàn của mình, đôi chân dài một bên duỗi thẳng một bên cong lại, hai tay khoanh trước ngực, miệng cười mim mỉm nhìn cậu.
Bình tĩnh xem xét, bộ dáng này của Kỷ Dao đẹp trai đến mức thuộc kiểu người Lục Thẩm Ngôn sẽ ngoái nhìn hai lần khi đi trên đường, nói chi bây giờ còn đang đứng lắc lư trước mặt mình, mà còn là bạn cùng bàn của mình nữa cơ.
Lục Thẩm Ngôn cảm thán, quả nhiên là sắc đẹp hại người.
Cùng lúc đó, Kỷ Dao nhìn bộ dáng của Lục Thẩm Ngôn, hai mắt cũng bừng sáng.

Bình thường nhóc cùng bàn mặc đồng phục nên không nhìn ra, hồi nãy cũng mặc áo lớp chẳng có gì khác biệt, nhưng một khi đã đổi sang quần áo của mình thì khí chất lập tức khác hẳn trước giờ.
Nếu nói bình thường Lục Thẩm Ngôn chỉ có ba phần lạnh lùng, thì Lục Thẩm Ngôn của bây giờ mang đến cho hắn mười phần lạnh lùng và aura người sống chớ đến gần.
Cậu ấy thật là xinh đẹp, Kỷ Dao vẫn luôn biết rõ điều đó.
Bất kể là xương quai xanh tinh xảo hay xương cổ tay khéo léo, là đôi mắt sáng trong sạch sẽ hay đôi môi mỏng nhạt màu, đều không ngoại lệ mà khiến cho Kỷ Dao ưa thích không thôi.
Lục Thẩm Ngôn phát ra một hơi thở xa cách mà cũng rất mê người, hơi thở này sẽ khiến người khác kìm lòng không đặng mà muốn đến gần cậu, chiếm hữu cậu, thẳng đến khi lý trí của cậu bị phá hỏng, khuôn mặt bình tĩnh nhiễm nét điên cuồng, thẳng đến khi hoàn toàn có được trong tay.
Ánh mắt của Kỷ Dao trở nên nguy hiểm.

Hắn biết hiện tại mình không thích Lục Thẩm Ngôn, nhưng suy nghĩ u ám này cứ chiếm cứ trong lồng ngực của hắn, gào rống rít gào, khiến lồng ngực hắn khó chịu không thôi.

Chuyện này chẳng đúng chút nào, Kỷ Dao nghĩ thế, hắn không thể ôm tâm tư xấu xa như vậy với Lục Thẩm Ngôn.

Hắn cưỡng ép đè cơn dục vọng không tên xuống, chớp mắt mấy cái, khôi phục lại bộ dạng mỉm cười ban đầu.
Lục Thẩm Ngôn nhớ hạng mục cuối cùng của chiều nay là 5000m, bèn hỏi: "Cậu định mặc cái này chạy à?"
Kỷ Dao đứng lên đi đến bên cạnh Lục Thẩm Ngôn: "Đương nhiên là không, tôi có mang quần thể thao, tới đó sẽ thay.

Được rồi, bạn cùng bàn, cùng đi xem thi đấu nào."
Lục Thẩm Ngôn không nghi ngờ gì, theo Kỷ Dao đến sân thể dục.
Trận đấu đã bắt đầu, trên sân thể dục toàn người với người.
Các thiếu niên khí phách hăng hái rơi vãi mồ hôi trên sân vận động, viết nên đoạn văn chương thuộc về tuổi thanh xuân của mình.

Loa phát thanh vang lên bài cổ vũ của từng lớp, Lục Thẩm Ngôn cẩn thận nghe một hồi, nghe được lớp trưởng hy vọng mình sẽ viết bài cổ vũ.

Thật ra cấp ba là những năm tháng tươi đẹp nhất, đã có tâm trí thành thục nhất định, cũng không cần suy ngẫm về một xã hội tôi lừa anh gạt, phiền não lớn nhất chính là thi không được.

Nó vui vẻ đến thuần túy, khổ sở đến thuần túy, nhưng khóc thì có thể đứng lên rất nhanh, còn cười thì sẽ lưu lại niềm vui nơi đáy lòng.
Quả thực, trường nào cũng sẽ tiềm ẩn một chút ghê tởm xấu xí, nhưng đối với phần lớn học sinh cấp ba mà nói, đó lại là khoảng thời gian vô ưu vô lo nhất.

Nó sung sướng, nó thống khổ, nó sáng suốt, nói trắng ra nó là ký ức mà rất nhiều năm về sau bạn vẫn nhớ rõ.
Giữa trưa, tất cả mọi người đều về lớp, học sinh lớp 10 phân tán khắp nơi lại một lần nữa tề tựu.

Buổi sáng được phép ồn ào quá thể đáng khiến cho giữa trưa yên tĩnh vô cùng.

Đa số mọi người đều gục xuống bàn ngủ trưa, chỉ có một số ít là còn thức, có người đọc sách, cũng có người đang làm bài.

Lục Thẩm Ngôn là một thành viên trong nhóm ngủ trưa, cậu ngủ rất im lặng, chôn đầu trong khuỷu tay, để lộ mái tóc bông xù.

Kỷ Dao dựa vào cánh tay của mình, lẳng lặng ngắm Lục Thẩm Ngôn, tay hắn khẽ giật vài cái rất nhẹ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, phần thi 5000m sắp bắt đầu.
Kỷ Dao đã thay đồ thể thao, đang đứng ở số thứ tự chờ bên phát thanh gọi đi kiểm tra.

Cũng không lâu lắm, loa phát thanh đã hô đến số của hắn.
Kỷ Dao giậm giậm chân, chuẩn bị đi điểm danh.
Trước khi đi, hắn còn vỗ vai Lục Thẩm Ngôn, nói cậu nhất định phải cổ vũ hắn.
Lục Thẩm Ngôn nhìn đôi mắt của hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này rất hiếm khi xuất hiện, được xưng tụng là nụ cười xán lạn.
Trái tim Kỷ Dao đột ngột lệch mất một nhịp, hắn miên man suy nghĩ, rốt cuộc cái cậu này có biết mình cười rộ lên rất đẹp hay không đấy!
Lục Thẩm Ngôn không hề nhận ra uy lực nụ cười của mình cũng vỗ vai Kỷ Dao, nói: "Được, tôi chờ cậu ở vạch đích."
Kỷ Dao mỉm cười, hắn xoay người đi về phía chỗ điểm danh, đưa lưng với Lục Thẩm Ngôn phất tay nói: "Được rồi, bạn cùng bàn, cậu đừng quên giao hẹn của chúng ta đấy!"
Kỷ Dao đi một đường đến chỗ điểm danh, trái tim vừa mới điên cuồng nhảy múa tưng bừng mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Điểm danh hoàn tất, tất cả vận động viên chuẩn bị tại vạch xuất phát.

Tiếng súng lệnh vang lên, mọi người xông ra ngoài, bắt đầu chạy đua.
Một vòng đường băng bình thường là 400m, mà 5000m thì là 12 vòng rưỡi, vừa nghe chính là một con số cực kỳ to lớn.

Đối với học sinh bình thường xa nhất cũng chỉ chạy có 800m với 1000m mà nói, chỉ cần có thể đứng trên sân thi đấu 5000m, chàng trai này chính là một người đàn ông đích thực.

Đúng vậy, 5000m chỉ mở cho học sinh nam, còn học sinh nữ chỉ có 3000m mà thôi.
Chạy đường dài kiểm tra sức chịu đựng, đồng thời cũng kiểm tra sức bật vào phút chót.

Lúc bắt đầu mà cắm đầu cắm cổ chạy thì về cuối sẽ không còn sức để chạy; nhưng ngay từ mà chạy chậm thì lúc sau rất dễ bị người ta đuổi kịp.

Trừ bỏ một số rất ít người có thể giữ nguyên tốc độ từ đầu đến cuối thì đa số mọi người đều lựa chọn lao lên ở giữa đoạn đường, nửa vòng cuối hoặc là 100m cuối cùng.
Đồng thời trong lúc thi chạy đường dài, mỗi lớp sẽ sắp xếp tình nguyện viên.

Đương nhiên, từng vận động viên đều sẽ có tình nguyện viên tương ứng với mình, nhưng chỉ có chạy đường dài là nhiều tình nguyện viên nhất.
Lục Thẩm Ngôn đã ngồi ở khán đài xem ngay từ lúc bắt đầu.

Vị trí cậu chọn rất cao, càng xem được toàn diện hơn.

Lúc này là vòng thứ 4, Kỷ Dao xếp hạng nhì, duy trì một khoảng cách không xa không gần với hạng nhất, mà hạng ba phía sau đã nhanh chóng vượt lên 100m.
Chỉ mới diễn ra một phần ba cuộc thi thì không thể chứng minh bất cứ thứ gì, người sau vượt lên người trước chỉ trong một cái chớp mắt.
Nhưng lựa chọn của lý trí và tình cảm không giống nhau.

Dù cho Lục Thẩm Ngôn biết Kỷ Dao làm vậy là lựa chọn chính xác thì khi thấy hắn bị hạng nhất kéo xa khoảng cách và cách hạng ba một đoạn không quá xa, trong lòng cậu vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
Đến vòng thứ 8, Kỷ Dao đã vượt qua hạng nhất trở thành tân hạng nhất.

Hạng nhì vốn là hạng nhất bị kéo dài khoảng cách, sắc mặt có hơi tái nhợt, tốc độ cũng có phần chậm chạp hơn.

Tình nguyện viên ngoài đường băng thấy thế thì lập tức mang nước đến.

Hạng nhì hiện tại cầm chai nước uống vài ngụm, còn dư lại bao nhiêu thì đổ hết lên đầu mình, sau đó ném chai rỗng cho tình nguyện viên.
Đồng thời bên cạnh Kỷ Dao cũng có một số tình nguyện viên đang đưa nước cho hắn.

Kỷ Dao nhận lấy uống vài ngụm, còn dư lại thì đưa cho tình nguyện viên.
Dù thể trạng của Kỷ Dao có tốt cách mấy thì cũng lâu lắm rồi không rèn sức chịu đựng chạy đường dài thế này.

Hồi đó bố của hắn vì muốn rèn luyện thân thể cho hắn, mới 5 giờ sáng đã lôi hắn dậy, dẫn hắn chạy 2 3 km rèn sức.

Mùa hè còn đỡ, mặt trời mọc sớm.

Nhưng mùa đông mà tới một cái, trời tối mù không nói, ngay cả nhiệt độ cũng rất thấp.

Nhưng bạn cũng chẳng thể mặc áo bông chạy bộ, đành phải ăn mặc đơn giản, dựa theo cách nói của bố hắn chính là "Chạy nhanh lên cứ chạy nhanh là nóng".
Hắn chạy vội chạy vã thì đúng là nóng thiệt, thế là lần đầu tiên chạy bộ sau một buổi sáng mùa đông, hắn phát sốt ngay buổi chiều hôm đó, khiến bố bị mẹ hắn chửi cho một trận.

Năm đó Kỷ Dao mới có 10 tuổi thôi.
Nhưng điều cũng rất thần kỳ là, sau cái lần sốt cao đó, thân thể của Kỷ Dao thực sự đã khoẻ mạnh hơn không ít, cũng không còn cảm mạo phát sốt nữa.

Bố của hắn còn cười nói "Không hổ là con trai của ta", đối với chuyện này Kỷ Dao chỉ đáp lại hai chữ "Ha ha".
Đã đến nửa vòng cuối cùng.

Kỷ Dao cách hạng nhì gần nửa vòng, mà cậu ta cũng chỉ còn một vòng cuối.

Chỉ còn nửa vòng cuối, Kỷ Dao điều chỉnh hô hấp nện bước, tốc độ nhanh hơn, bắt đầu lao lên trong 100m cuối cùng.
Lục Thẩm Ngôn cảm thấy thời gian diễn ra 12 vòng thi thật sự rất chậm mà cũng thật sự rất nhanh, thời điểm phục hồi tinh thần, cậu đã đứng ở vạch đích.

Cậu đưa tay xoa lồng ngực của mình, tại nơi đó, trái tim cứ nhảy ba la bùm.
Đây là tâm trạng gì? Lục Thẩm Ngôn không nghĩ ra đáp án.
Phần cuối đường băng đã xuất hiện thân ảnh của Kỷ Dao, hắn đang chạy nước rút lao đến vạch đích.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, tất cả đều là tiếng hò hét cổ vũ Kỷ Dao cố gắng lên, nhưng Lục Thẩm Ngôn lại chẳng nghe thấy bất cứ thứ gì, hiện giờ trong mắt cậu chỉ có một mình Kỷ Dao.
Thân ảnh từ xa đến gần, từ nhỏ đến lớn, hắn đang đến gần nơi này, đến gần vạch đích, đến gần cậu.
Tiếng đồng hồ bấm giây bên tai bỗng nhiên bị cắt đứt, Lục Thẩm Ngôn phút chốc hoàn hồn.

Cậu nhìn Kỷ Dao đã vượt qua vạch đích, nhìn khuôn mặt tuấn tú dần dần phóng đại trước mắt, trong đầu trống rỗng, giang rộng hai tay theo bản năng, đón được vị quán quân tài năng không thẹn với lòng.
Thân thể nóng bỏng, cái ôm nóng bỏng, hô hấp nóng bỏng, Lục Thẩm Ngôn cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng nóng hầm hập, theo nơi da thịt chạm nhau mà nóng một đường lên tới gò má, nóng từ ngoài vào trong, khiến cho cả trái tim cậu cũng bắt đầu nóng ấm.
Cả người cậu cứng đờ, cánh tay ôm Kỷ Dao thậm chí còn hơi run rẩy.
Tiếng hoan hô rợp trời, tiếng thét chói tai bốn bề xung quanh, cái gì cậu cũng không nghe được.

Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Kỷ Dao bên tai, nghe tiếng tim đập đinh tai nhức óc trong lồng ngực mình.
Dường như cậu đã hiểu ra điều gì đó, từ giờ phút này, từ giây ta trao nhau một cái ôm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui