Chuyện Tôi Xuyên Thành Pháo Hôi Ngồi Cùng Bàn Với Đại Ca


Vốn chỉ nghe tiếng kêu cứu mơ hồ, lúc đến gần mới thấy đám côn đồ uy hiếp và Giang Dao tội nghiệp đang cầu xin tha thứ.

Mắt thấy đám bọn chúng muốn động thủ đánh người, Kỷ Dao bèn đứng ra ngăn cản, tuy rằng chỉ ngăn bằng miệng thôi nhưng Kỷ Dao một tay đút túi quần, thần thái tự nhiên, dáng vẻ ung dung nhàn nhã vô cùng khí phách.
Lục Thẩm Ngôn nhìn đối phương vẫn cứ nắm tay mình, chọc chọc tay hắn, ý bảo có thể bỏ ra.
Kỷ Dao như là giờ mới để ý tay Lục Thẩm Ngôn còn đang bị mình nắm, liền thấp giọng nói câu "Thật sự xin lỗi, bạn cùng bàn" rồi buông ra.
Lục Thẩm Ngôn cảm thấy chỗ bị hắn nắm có chút ẩn ẩn đau đau.

Sức Kỷ Dao hơi lớn, mà cơ thể nguyên chủ lại dễ để lại dấu, chắc là đỏ lên hết cả rồi.
Đám côn đồ sau khi nghe giọng ai đó nói chuyện, cùng ngưng động tác nhìn ra sau lưng.

Mà Giang Dao vẫn còn run sợ trong lòng nhìn xuyên qua cơ thể của đám côn đồ, thấy được dáng người rắn rỏi của Kỷ Dao đang đứng đó, chợt cảm thấy như thiên thần giáng lâm, không tự giác mà đỏ mặt, nhưng mê trai chưa được bao lâu thì gã lập tức chú ý đến Lục Thẩm Ngôn đang đứng sau lưng Kỷ Dao.
Gã cũng không nhận ra vừa nãy Kỷ Dao còn nắm tay Lục Thẩm Ngôn, nhưng chỉ bằng việc có thể đứng sau lưng Kỷ Dao gần như thế thôi đã đủ khiến cho khuôn mặt Giang Dao bắt đầu vặn vẹo.
Tên tóc đỏ cầm đầu nhìn Kỷ Dao mặc đồng phục mà còn cao hơn cả mình, chả hiểu sao lại thấy hơi rén, nhưng đảo mắt bắt gặp Lục Thẩm Ngôn phía sau thì lại biến trở về bộ dáng thằng ăn cướp vô sỉ.
Gã đi về phía Lục Thẩm Ngôn, vươn tay muốn chạm vào mặt cậu: "Ơ kìa, bé xinh đẹp ở đâu đấy, cho anh xem chút nào."
Tất nhiên là Lục Thẩm Ngôn rất đẹp.

Kỷ Dao cao lớn, có vẻ tuấn lãng, còn ẩn hiện khí chất của một người đàn ông thành thục.

Lục Thẩm Ngôn thì lại trái ngược với hắn, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, đứng bên cạnh Kỷ Dao càng có vẻ da thịt mềm mại trắng nõn, rất đỗi đáng yêu.
Ánh mắt Kỷ Dao rét lạnh, đang muốn động thủ thì ngay lập tức thấy người bên cạnh vung nắm đấm, tên tóc đỏ bị đánh đến lùi ra sau vài bước, dùng tay che nửa bên mặt, thần sắc thống khổ xen lẫn phẫn nộ không thôi.
Kỷ Dao kinh hãi, hắn quay đầu nhìn về phía Lục Thẩm Ngôn, chỉ thấy khuôn mặt đối phương lãnh đạm, người đứng thẳng tắp, chẳng hề có bộ dạng vừa mới đánh người xong.

Nếu không nhìn thấy trên khớp ngón tay bàn tay phải của Lục Thẩm Ngôn hơi đo đỏ, Kỷ Dao sẽ cảm thấy hồi nãy tên tóc đỏ tự bay ra.
"Nhóc cùng bàn, tính tình nóng nảy ghê ta." Kỷ Dao thấp giọng cười nói.
Lục Thẩm Ngôn không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng nhìn đám côn đồ phía trước.
Tên tóc đỏ che khuôn mặt sưng vù, cái tính háo sắc vừa mới trỗi dậy lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Gã không ngờ một thằng nhóc nhìn gầy còm mà nắm đấm lại cứng như thế, nhưng cứng được tới đâu chứ, có thể đánh với cả đám anh em bọn chúng không!
"Các anh em, giáo huấn bạn học nhỏ này một trận trước!"
Tên côn đồ lập tức lao tới giương nanh múa vuốt, rất hung ác.

Kỷ Dao nhìn nhân số bọn chúng nhiều như thế, hơi nhăn mày, vừa định ra tay thì bị Lục Thẩm Ngôn ngăn lại.
Kỷ Dao nhìn cậu, chỉ thấy Lục Thẩm Ngôn lắc đầu nói: "Để tôi." Ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, "Nào tôi hết nổi thì cậu ra."

Kỷ Dao bị cậu chọc cười, nhưng thấy cậu muốn lên như vậy thì cũng không ngăn cản nữa, cùng lắm thì chờ cậu mệt rồi mình ra tiếp đón.

Thật ra hắn không hề phát hiện, bình thường bạn cùng bàn của mình nhìn có vẻ an tĩnh thế đấy, mà cũng sẽ muốn đánh người.
Lục Thẩm Ngôn được Kỷ Dao chấp thuận, lập tức cất bước đi về phía đám côn đồ.

Cậu đã từng học đánh nhau, tuy hay bị xem thường thân thể không đủ cường tráng, nhưng thực lực của cậu lại có thể vật ngã cả mấy ông đô con.

Kỹ xảo đánh nhau là thứ đã khắc vào xương cốt, dù có thay đổi cơ thể thì cũng chẳng quên được.
Lục Thẩm Ngôn né trọn những đòn tấn công của đám côn đồ, đôi mắt sắc bén tìm kiếm cơ hội tung chiêu, đánh một tên đến choáng váng đầu óc.

Tên côn đồ đứng cạnh thấy thế thì nhào về phía trước, Lục Thẩm Ngôn tụ lực nghiêng người đá một cái vào bụng tên đó, đá đến hắn liên tục lui ra sau.

Đám còn lại thấy hai người anh em của mình đều bị đánh lui, dứt khoát chộp gạch đá, gậy gỗ bên cạnh, vừa la vừa xông lên.

Ánh mắt Lục Thẩm Ngôn lạnh lùng, duỗi tay chắn một gậy, ngay sau đó đảo khách thành chủ, cướp cây gậy gỗ hung hăng đập lên đầu tên côn đồ khiến hắn kêu la thảm thiết, muốn văng não cmnl.
Một mình Lục Thẩm Ngôn mà có thể đánh nhau với nhiều người như thế, thậm chí còn rất thành thạo, thực sự khiến Kỷ Dao phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng bản thân Lục Thẩm Ngôn biết mình đã sắp hết sức.

Nếu đổi lại thành cơ thể trước kia thì cậu có thể cân hết cả đám, nhưng cơ thể nguyên chủ yếu ớt, không đầy đủ dinh dưỡng, không chịu nổi cường độ vận động cao như thế.

Huống chi hồi nãy cậu còn ăn một gậy, đúng thật là có hơi đau.
Lục Thẩm Ngôn tính toán thể lực còn thừa của mình, quyết định giao phần còn lại cho Kỷ Dao.

Cậu cũng không phải người thích cậy mạnh.
Cậu cho Kỷ Dao một ánh mắt, chỉ thấy đối phương mỉm cười, đã hiểu.
Đám côn đồ thấy Lục Thẩm Ngôn bắt đầu hết sức, nhanh chóng cầm gạch với gậy muốn xông vào.

Nhưng còn chưa kịp tiến lên thì đã bị Kỷ Dao ngăn lại: "Ể, tôi nói này những người anh em, mọi người quên tôi rồi à?"
Kỷ Dao cong môi nhìn chúng, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Chẳng hiểu sao đám côn đồ lại thấy hơi sợ cậu học sinh cao lớn này, nhưng sợ chính là thua, bọn chúng cũng không muốn thừa nhận bản thân mình nhát gan, thế nên vẫn căng da đầu đánh nhau với hắn.
Chắc là Kỷ Dao cũng từng học đánh nhau, nhưng chiêu thức của hắn ác hơn so với Lục Thẩm Ngôn, góc độ lại càng xảo quyệt, động tác cũng tiêu sái gọn gàng hơn.

Lục Thẩm Ngôn đứng bên cạnh nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác "cậu ta thật sự là đại ca" vô cùng chân thực.

Không bao lâu sau, trận chiến đã kết thúc.

Khí thế của đám người đó đã sớm yếu hơn phân nửa, Kỷ Dao đánh chúng chẳng khác gì xách gà con, không hề tốn sức.

Đánh xong, hắn đi đến bên cạnh Lục Thẩm Ngôn, cười nói: "Bạn cùng bàn, thân thể nhỏ bé của cậu đánh nhau lợi hại thật đó."
Lục Thẩm Ngôn còn đang thở dốc, cậu khôi phục hô hấp: "Không lợi hại bằng cậu."
"Ha ha tôi thích nghe sự thật lắm." Kỷ Dao cong môi, "Nhưng nói với cậu nè, loại chuyện này cứ gọi bạn cùng bàn của cậu ra làm, bạn cùng bàn của cậu là dân chuyên, cậu đứng xem là được rồi."
Không biết xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, chính là nói Kỷ Dao nhỉ.

Lục Thẩm Ngôn chửi thầm, nhưng bên ngoài thì lại gật gật đầu.
Kỷ Dao nhìn khuôn mặt Lục Thẩm Ngôn có hơi phiếm hồng vì vận động, lại ngắm nghía dáng người của cậu, dường như đầu ngón tay lại cảm nhận được xúc cảm khi đụng chạm với cánh tay mảnh khảnh khi nãy.
Lục Thẩm Ngôn thật sự rất gầy, dù Kỷ Dao chưa được nhìn hết cơ thể cậu thì cũng có thể tưởng tượng được trên người cậu không có nổi một miếng thịt thừa.

Nhưng cậu ốm không phải do rèn luyện thể hình, mà đơn thuần là vì không đủ dinh dưỡng, Kỷ Dao thầm nghĩ, mình phải chăm sóc cậu cho tốt mới được.
Giang Dao đứng đâu đó hoàn toàn bị hành động lấy hai địch cả đám của hai người làm cho khiếp sợ, nhưng trong mắt gã, người toả sáng chỉ có mỗi mình Kỷ Dao mà thôi, còn Lục Thẩm Ngôn thì hoàn toàn hoá thành không khí.

Gã đang muốn biểu đạt lòng cảm ơn của mình với Kỷ Dao thì chợt thấy hai người kia cười nói vui vẻ, không hề phát hiện vẫn còn có người đứng đây.
Giang Dao thấy Kỷ Dao cười với Lục Thẩm Ngôn, lòng đố kỵ chậm rãi bò lên trái tim gã, biểu cảm trên mặt có hơi đáng sợ.

Đáng giận, sao thằng đó có thể đứng cạnh Kỷ Dao! Không được, không thể, vị trí bên cạnh Kỷ Dao chỉ có thể là của gã!
Kỷ Dao cũng không nhận ra Giang Dao đứng bên kia đang nổi lòng ghen tỵ, thấy mọi chuyện cũng đã được giải quyết xong xuôi, bèn muốn dẫn Lục Thẩm Ngôn đi.
Nào ngờ chỉ mới xoay người một cái, lập tức nghe thấy Giang Dao phía sau có hơi e thẹn ngượng ngùng mà gọi hắn: "Anh Dao, anh Dao, cảm ơn hôm nay anh cứu em! Cái đó, sau này em sẽ báo đáp anh!"
Kỷ Dao nghe giọng điệu kệch cỡm của gã thì thấy hơi khó chịu, nhưng xuất phát từ sự lễ phép, hắn vẫn đáp một câu: "Không cần, sau này cậu tự cẩn thận."
Quay đầu lại, chợt phát hiện biểu cảm của Lục Thẩm Ngôn lại càng lạnh lùng hơn.

Ể, lạ thật đấy.
Ra khỏi con hẻm đến trạm xe buýt, xe còn chưa tới.

Kỷ Dao nhớ lại vẻ mặt rất chi là lạnh nhạt của Lục Thẩm Ngôn, cố ý trêu cậu: "Bạn cùng bàn, ghen à? Sau này tôi sẽ không nói chuyện với cậu ta nữa, một ánh mắt cũng không cho được không?"
Lục Thẩm Ngôn bị cái giọng như đang dỗ người yêu của hắn làm cho cạn lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Kỷ Dao không trêu cậu nữa, vẻ mặt đoan chính hơn: "Nói một chút đi, trước kia hai người có quen nhau à?"
Lục Thẩm Ngôn lắc đầu, là cậu đơn phương biết được những chuyện dơ bẩn của đối phương mà thôi.

Kỷ Dao nheo nheo mắt, "Ồ" một tiếng: "Đúng thế thật, ánh mắt của cậu như hận không thể chặt cậu ta thành tám khúc vậy."
Thái dương Lục Thẩm Ngôn hung hăng nhảy dựng, cậu vẫn luôn không biết, tâm tư của Kỷ Dao không chỉ sâu ở mức bình thường.
"Cái gì cậu cũng biết.

Nhưng tôi khuyên cậu, đừng tiếp cận cậu ta, cậu ta không phải người tốt." Lục Thẩm Ngôn trầm mặc vài giây, cuối cùng nói bằng ngữ khí bình thường.
Nói xong, cậu cũng không chú ý đến phản ứng của Kỷ Dao, vì xe buýt tới rồi.
"Tôi lên xe trước nhé, hẹn gặp lại." Lục Thẩm Ngôn lên xe, từ biệt với Kỷ Dao.
Kỷ Dao vẫy tay với cậu, nhìn xe buýt rời đi.

Chờ chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, hắn mới đi về một hướng khác, ngồi vào xe nhà mình.

Ngồi trên nệm da mềm mại, Kỷ Dao ngắm nhìn kiến trúc ngoài cửa kính, như đang suy tư gì đó.
Về đến nhà, bà ngoại đã nấu sẵn cơm.

Bình thường đi học Lục Thẩm Ngôn toàn đi sớm về trễ, chỉ có buổi sáng lúc sắp ra ngoài mới vội vàng nhìn mặt bà một lần.

Bà ngoại đã hơn 70 tuổi, thân thể không tính là khoẻ mạnh, do hồi đó ra ngoài làm thêm nuôi nguyên chủ nên mới bị bệnh.
Nguyên chủ hiếu thuận từ nhỏ, sớm biết trong nhà khó khăn nên đã ra ngoài làm thêm từ hồi cấp 2.

Nhưng còn nhỏ thì khó tìm việc, chỉ có thể làm vài chuyện lặt vặt lương 20 tệ một ngày.

Lên cấp 3 dễ tìm việc hơn nên nguồn thu nhập mới khá khẩm hơn đôi chút.

Vì suy nghĩ cho thân thể bà ngoại nên nguyên chủ không để bà ra ngoài làm việc.

Bà vốn đã về hưu, cũng nên để cho bà cụ được dưỡng thọ.
Bà ngoại của nguyên chủ không giống với bà ngoại của Lục Thẩm Ngôn, nhưng khuôn mặt họ lại mang cùng một khí chất.

Một người bà luôn lo lắng săn sóc cho cháu mình, Lục Thẩm Ngôn không muốn phụ lòng bà.
"Bà ơi, con về rồi." Lục Thẩm Ngôn gọi với vào phòng bếp.
"À, được, mau lại rửa tay ăn cơm đi." Bà ngoại dọn đồ ăn lên bàn, mỉm cười hiền từ nói.
"Dạ." Lục Thẩm Ngôn cong môi vẽ nên một nụ cười.
Cơm nước xong, cậu rửa chén sạch sẽ, dọn bàn, quét tước nhà cửa đơn giản rồi lại về phòng.

Kế hoạch của cậu là phải thay đổi công việc, trước kia cậu đã gửi sơ yếu lý lịch của mình đến một số gia đình cần thuê gia sư ở địa phương, đều là phụ đạo tiểu học với cấp 2.

Thành tích cả hai cấp của nguyên chủ cũng không tệ, tìm việc ở phương diện này càng có sức thuyết phục hơn.
Hôm nay những gia đình đó đều đã có tin trả lời, tổng cộng có năm nhà, đều học vào cuối tuần.


Mỗi nhà dạy 2 tiếng, cộng lại có thể lên đến 1 ngàn tệ.

Khá hơn nhiều so với làm phục vụ không biết ngày đêm.

Nhưng làm gia sư cũng không phải kế sách lâu dài, đợi cậu tích cóp được một số tiền nhất định thì sẽ đầu tư quản lý tài chính, để tiền đẻ tiền.
Nguyên chủ làm thuê cả cuối tuần, đúng lúc công việc gia sư bắt đầu từ tuần sau, Lục Thẩm Ngôn quyết định làm hết tuần này rồi xin nghỉ.
Một tuần sinh hoạt này tuy không tới mức ngày đêm đảo lộn, lộn xộn không có trật tự, nhưng đối với cậu mà nói thì cực kỳ thiếu ngủ.

Thế nên sáng nào cậu cũng không có tinh thần, cậu rất là cần được bổ sung giấc ngủ.
Cậu nói chuyện đổi việc làm với bà ngoại.

Bà cụ vẫn luôn biết cháu trai mình đi sớm về trễ là vì gia đình này, nhưng bản thân bà lại chỉ có thể dựa vào tiền dưỡng lão mà không giúp được gì, bà cũng đau lòng không thôi.

Biết cháu mình đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn, trong lòng bà cụ cũng rất vui vẻ, cháu trai hiểu chuyện từ nhỏ, nhanh chóng trưởng thành khiến bà vừa mừng vừa đau lòng.
Bài tập không phải vấn đề lớn đối với Lục Thẩm Ngôn, sau khi khống chế tỷ lệ chính xác để không làm đúng quá nhiều, cậu lập tức lên giường ngủ sớm.

Giấc ngủ dài hiếm khi có được khiến ngày hôm sau tinh thần cậu rất sảng khoái.
Thứ bảy xong việc, Lục Thẩm Ngôn mới có dịp cầm điện thoại.
Click mở Wechat, kẹt ở giao diện khởi động khoảng một phút.

Group lớp hiện chấm đỏ tin nhắn chưa đọc 99+, Lục Thẩm Ngôn click mở muốn xem, lại phát hiện màn hình bị kẹt ở giao diện group lớp.

Điện thoại chết máy.
Nhìn điện thoại đã không thể động đậy, Lục Thẩm Ngôn quyết định đi mua cái mới.
Tới tiệm bán điện thoại, nhân viên tư vấn nhiệt tình đi đến hỗ trợ.

Lục Thẩm Ngôn biết tình trạng kinh tế của mình, bèn nói chỉ muốn một cái đầy đủ tiện nghi dành cho học sinh.

Nhân viên sao có thể không nhận ra ý của Lục Thẩm Ngôn, lập tức giới thiệu vài loại phù hợp yêu cầu.

Lục Thẩm Ngôn chọn chiếc trên dưới một ngàn, nhanh chóng đi thanh toán.
Nhìn Lục Thẩm Ngôn rời khỏi tiệm điện thoại, nhân viên tư vấn mới âm thầm kinh ngạc cảm thán, học sinh bây giờ toàn lớn lên đẹp trai như thế à.
Lục Thẩm Ngôn cầm điện thoại mới, cài đặt một số ứng dụng cần thiết, rồi click mở Wechat.

Lúc này cậu mới phát hiện trên đầu người kia nhiều thêm một chấm đỏ.
***
Tác giả có lời muốn nói: Anh Ngôn của chúng ta đánh nhau lợi hại dữ! (Chống nạnh).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận