"Nói thật ấy, không thì mốt cậu ăn chung với tôi đi, miễn cho tên đó lại đến làm phiền nữa." Kỷ Dao nói.
Lục Thẩm Ngôn suy nghĩ, cũng đúng, ăn cơm một mình với hai mình cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng mà...!Lục Thẩm Ngôn lặng lẽ liếc Kỷ Dao một cái, thầm nghĩ, cậu ta tới vì cậu đó, đồ đần.
Trên đường trở về, Lục Thẩm Ngôn hồi tưởng lại cốt truyện một chút.
Thời gian kế tiếp Giang Dao sẽ không đến giở trò, cũng chính là sẽ không xuất hiện trước mặt Lục Thẩm Ngôn, vừa khéo cho cậu thời gian học tập.
Tuy xem Giang Dao thẹn quá hoá giận cũng vui đó, nhưng quả nhiên việc học mới là quan trọng nhất.
Cuối tuần, Lục Thẩm Ngôn đi làm gia sư.
Có hai nhà là phụ đạo học sinh tiểu học, nhà thứ ba phụ đạo học sinh cấp hai, từ phương diện kiến thức mà nói, chẳng có áp lực gì lớn đối với Lục Thẩm Ngôn.
Bình thường tính cách Lục Thẩm Ngôn khá lãnh đạm, nhưng lúc đối mặt với đám bé con thì lại nhiều thêm một chút kiên nhẫn và dịu dàng, khiến tụi trẻ từng tiếp xúc đều rất thích cậu.
Thứ bảy đó, thời điểm Lục Thẩm Ngôn đang trên đường về nhà sau khi dạy xong, lúc đi ngang qua một con phố, cậu vô tình bắt gặp Kỷ Dao đang ngồi chơi điện thoại bên ngoài một tiệm bánh ngọt, còn có một cô bé bảy tám tuổi ngồi bên cạnh hắn, đang cầm thìa múc kem trong ly.
Cô bé búi tóc hai bên, trên dây buộc tóc gắn hai cái lục lạc nhỏ, lúc động đậy thì kêu leng keng, thanh thúy dễ nghe.
Là em gái à? Lục Thẩm Ngôn nghĩ thầm.
Hôm nay Kỷ Dao bị mẹ ra lệnh dẫn em họ đi chơi.
Thật ra con bé rất hiểu chuyện, cũng không làm ầm ĩ, nhưng cái chính là Kỷ Dao không thích ở chung với con nít, nên bầu không khí của hai người cứ là lạ sao ấy.
Hắn xem điện thoại một lát, phát hiện miệng con bé dính kem, bèn rút giấy lau cho nó.
Lau xong, hắn đặt tờ giấy sang một bên.
Vừa ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy một hình bóng cao gầy quen thuộc đang đứng cách đó không xa, khéo ghê ta, là bạn cùng bàn của mình.
Thế nên hắn vẫy tay với bạn cùng bàn từ xa.
Hình như bạn cùng bàn thấy rồi, chần chờ vài giây rồi đi về phía mình.
Lục Thẩm Ngôn thấy Kỷ Dao vẫy tay là biết đối phương thấy mình rồi.
Cậu nghĩ giờ cũng chẳng còn chuyện gì làm, không bằng qua xem một chút.
Cậu ngồi xuống đối diện Kỷ Dao, bên cạnh là cô bé kia.
Đến gần mới phát hiện cô bé có một đôi mắt hạnh nhân siêu siêu to, mắt hai mí, môi chúm chím, làn da mềm mại trắng trẻo.
Nhìn kỹ còn thấy hơi giống Kỷ Dao.
"Em gái cậu à?" Lục Thẩm Ngôn hỏi.
Kỷ Dao gật gật đầu: "Em họ, nhỏ hơn tôi mười tuổi."
Cô bé chú ý bên cạnh có thêm một anh trai xinh đẹp, đôi mắt tức khắc toả sáng, giọng nói mang theo mùi sữa: "Anh ơi, anh có muốn ăn kem không nè, Lộ Lộ cho anh nhé?"
Kỷ Lộ chớp đôi mắt to tròn vô cùng trong trẻo.
Lục Thẩm Ngôn thấy con bé thuần khiết hồn nhiên như thế, đáy lòng có hơi xúc động, để lộ một nụ cười ôn hoà: "Không cần, anh không đói bụng, Lộ Lộ tự ăn được không nè, chừng nào ăn không hết thì anh ăn cho em nhé."
Kỷ Lộ mềm mại đáp: "Dạ ~" sau đó lại vùi đầu ăn kem.
Kỷ Dao thấy Lục Thẩm Ngôn dịu dàng mỉm cười với em gái mình cũng chẳng thấy có gì không ổn, mà chỉ cảm giác như nơi mềm mại nhất trong lòng mình bị cào nhẹ một cái, ngay giây sau sắc mặt của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng.
Không ngờ một người lạnh lùng như cậu ấy lại mà dịu dàng với trẻ con như thế.
"Em gái cậu tên gì?" Lục Thẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn Kỷ Dao.
"Kỷ Lộ, Lộ trong cò trắng ấy." Kỷ Dao nói.
*Lộ (鷺) trong Kỷ Lộ cũng là Lộ trong bạch lộ(白鷺): cò trắng
Lục Thẩm Ngôn gật gật đầu: "Gần đây con bé ở nhà tôi, mẹ tôi sợ con bé ở nhà chán nên bảo tôi dẫn nó đi dạo." Kỷ Dao nói, ánh mắt dời về phía ly kem của Kỷ Lộ, lại nói, "Cậu muốn ăn chút gì không? Bánh ở đây ngon lắm."
Lục Thẩm Ngôn lắc đầu, nói: "Không cần, thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà ăn cơm nữa."
Cậu quay đầu nhìn về phía Kỷ Lộ, ôn hoà nói: "Lộ Lộ, anh phải về nhà rồi, sau này lại đến chơi với em nhé?"
"Dạ, hẹn gặp lại nha anh!" Kỷ Lộ cười rộ, nói tạm biệt với Lục Thẩm Ngôn.
Lục Thẩm Ngôn đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt hai người họ, sau đó rời đi.
Kỷ Dao đợi Kỷ Lộ ăn kem xong rồi lại vào tiệm bánh mua thêm một hộp đồ ngọt.
Trên đường trở về, Kỷ Lộ rất tò mò về anh trai xinh đẹp đó, bèn hỏi Kỷ Dao: "Anh ơi anh ơi, anh trai xinh đẹp đó là ai thế ạ?"
"Là bạn cùng bàn của anh ở trường." Kỷ Dao xoa nhẹ đầu con bé, nói.
"Chắc anh thân với ảnh lắm đúng không, Lộ Lộ muốn chơi với anh trai xinh đẹp."
"Sau này sẽ có cơ hội." Ngoài miệng Kỷ Dao nói thế nhưng trong lòng cũng rất muốn, không biết khi nào mới có cơ hội.
Tâm tư Kỷ Lộ không sâu như Kỷ Dao, nghe có cơ hội được chơi chung với Lục Thẩm Ngôn thì lập tức vui vẻ vô cùng, dọc đường đi rất là hưng phấn.
Lục Thẩm Ngôn sau khi về nhà thì lập tức mở điện thoại lên xem số dư của mình, thấy tài khoản nhiều thêm vài trăm thì chẳng hiểu sao lại sung sướng tột cùng.
Đúng là sống càng lâu thì càng thoái lui, có mấy trăm tệ thôi mà cũng làm cậu vui vẻ cả một lúc lâu.
Lục Thẩm Ngôn ăn tối xong, sau khi dọn dẹp nhà cửa thì đi học bài.
Cậu đã làm xong bài tập từ hôm thứ sáu, giờ cậu đang làm sách phụ đạo mua từ nhà sách.
Sách phụ đạo có câu đơn giản mà cũng có câu khó nhằn, điều kiêng kỵ nhất trong việc học là đua đòi những cái cao siêu mà bỏ quên cơ sở.
Cái gọi là cơ sở vững chắc, dù cho đất rung núi chuyển thì chỉ cần nắm chắc cơ sở, chuyện học mới thành.
Lục Thẩm Ngôn có thiên phú rất cao trong phương diện học tập, nhưng cậu không hề tự phụ mà vẫn kiên định học hỏi từng kiến thức một.
Đó cũng là điều mà trước kia bà ngoại đã dạy cậu.
Sáng chủ nhật đi làm gia sư, sau khi ăn trưa ở nhà xong xuôi thì Lục Thẩm Ngôn đến trường.
Tới chỗ của mình, Lục Thẩm Ngôn ngạc nhiên phát hiện trên bàn nhiều thêm một hộp bánh Napoleon*.
Phản ứng đầu tiên của Lục Thẩm Ngôn là Kỷ Dao cho cậu là cái chắc, nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy cái tên Kỷ Dao đó đâu.
Chẳng lẽ mình tưởng bở à?
*Bánh Napoleon (Mille-feuille):
Lục Thẩm Ngôn nhíu mày đặt chiếc bánh sang một bên, chờ Kỷ Dao về rồi hỏi hắn lại.
Một lát sau Kỷ Dao mới khoan thai đến muộn.
Vừa ngồi xuống thì hỏi: "Bạn cùng bàn, bánh ngon không?"
Lục Thẩm Ngôn liếc nhìn chiếc bánh Napoleon bên cạnh, lại nhìn về phía Kỷ Dao, hỏi: "Cậu mua cho tôi à?"
"Đúng vậy, em gái tôi có kem rồi, dù thế nào thì cậu cũng phải có cái gì đó ăn chứ." Kỷ Dao trịnh trọng nói.
Lục Thẩm Ngôn lại có hơi dở khóc dở cười: "Cậu so tôi với em gái cậu à?"
"Sao có thể, cậu là cậu, em tôi là em tôi, không giống nhau." Kỷ Dao nói.
"Được rồi, tôi nhận cái bánh này, bao nhiêu tiền tôi chuyển cậu." Lục Thẩm Ngôn giả vờ muốn lấy điện thoại ra chuyển khoản.
Kỷ Dao lập tức ấn cái tay đang ngo ngoe rục rịch của cậu xuống: "Đừng, sao cậu xa lạ thế, tụi mình là gì của nhau chứ, cậu thấy đúng không?"
Cảm ơn, chúng ta mới quen nhau có hai tuần.
Lục Thẩm Ngôn mặt không cảm xúc nghĩ.
Chu Hàng đằng trước lặng lẽ mở miệng: "Anh Dao, sao mày không mua bánh cho anh em tốt của mình?"
"Mày muốn? 100 tệ, đi mua cho mày liền." Kỷ Dao nhún vai, có vẻ hết sức vô lại.
*Kiểu vậy nè mà tui không biết nói sao cho đúng
Chu Hàng không nói lại, ngược lại nhìn về phía Lục Thẩm Ngôn, ánh mắt đó phảng phất như đang nói "Cậu nhìn đi, nó chính là tiêu chuẩn kép như vậy đấy".
Lục Thẩm Ngôn thấy hắn như thế thì cũng có hơi buồn cười.
Nhưng cậu cũng không muốn nợ nhân tình, nếu không cần tiền thì cậu trả bằng cách khác vậy.
"Được rồi, tôi sẽ không chuyển tiền cho cậu nữa, sau này cậu có gì cần giúp thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ mở cho cậu một con đường thần tốc đặc biệt."
"Con đường thần tốc đặc biệt là gì?" Kỷ Dao tò mò.
"Chính là yêu cầu của cậu được ưu tiên như việc học của tôi vậy." Lục Thẩm Ngôn nói, "Nói cách khác, tôi nhất định sẽ giúp được cho yêu cầu của cậu."
"Cái gì cũng được?" Kỷ Dao hỏi.
"Trong phạm vi năng lực của tôi là được, điều kiện tiên quyết là không được xúc phạm điểm mấu chốt của tôi." Lục Thẩm Ngôn suy nghĩ một lát rồi trả lời.
"Có thời hạn không?" Kỷ Dao lại hỏi.
"Không có." Lục Thẩm Ngôn lắc đầu, "Quý trọng quyền ưu tiên của cậu cho tốt đi."
Dứt lời, cậu lôi sách phụ đạo ra làm bài, không chú ý đến vẻ mặt của Kỷ Dao.
Chỉ thấy Kỷ Dao nhìn chằm chằm sườn mặt của cậu mà không hề nhúc nhích, như đang suy tư điều gì đó.
Qua nghi thức chào cờ thứ hai, một tin sốt dẻo bùng nổ toàn trường, đại hội thể thao sẽ được tổ chức sau lần thi tháng đầu tiên!
Ai ai cũng biết, đại hội thể thao là thời điểm để bung xoã bản thân.
Đám lớp 10 tạm thời vẫn là ma mới chưa dám bùng nổ, lớp 11 thì trực tiếp cất cánh tung bay, lên 12 hoá thân thành đại lão carry toàn trường.
Nhà trường rất thoải mái trong thời điểm diễn ra đại hội thể thao, lễ khai mạc là lúc bắt đầu thế trận "quần ma loạn vũ", hai ngày tổ chức đại hội thể thao cởi đồng phục thay thành quần áo của mình hoàn toàn không bị tính vi phạm.
Tuy vẫn yêu cầu không mang điện thoại, không make up, nhưng đám học sinh cấp ba trẻ tuổi lì lợm nào sẽ nghe lọt lỗ tai.
Chỉ cần không bị phát hiện, mang thì nên mang, make thì cứ make, không hề chùn bước.
Đối với học sinh cấp ba mà nói, có thể không mặc đồng phục là đã rất sung sướng rồi, cảm giác này chính là thanh xuân chính là kích thích.
Sau khi nhận được tin nóng thì cả lớp vui vẻ đến phát điên, rất nhanh đã thảo luận ngày hôm đó nên mặc cái gì, nên mang cái gì.
Chủ nhiệm lớp nhìn các bạn học ríu ra ríu rít, không thể không nâng tông giọng nói: "Im lặng! Im lặng! Các bạn nghe thầy nói trước cái đã."
Các học sinh lục tục im miệng, bắt đầu nghe chủ nhiệm nói chuyện.
"Thầy biết các em đều rất hưng phấn, rất kích động, thầy cũng thật sự rất vui khi thấy các em nhiệt tình như thế với đại hội thể thao.
Mấy hôm nữa bên nhà trường sẽ cho gọi lớp phó thể dục của các lớp đi họp để nộp đơn đăng ký, đến lúc đó muốn thi cái gì thì báo cho bạn ấy nhé, không muốn tham gia thì có thể xin làm tình nguyện viên hoặc là đi xem thôi cũng được, mấy cái này thì đợi sau khi có vận động viên rồi tính.
Về áo lớp linh tinh các thứ thì thầy giao cho lớp trưởng, để bạn thảo luận với ban cán sự, mọi người nghe các em ấy sắp xếp nhé.
Cuối cùng sau khi thống nhất thì lớp trưởng nói với thầy, thầy sẽ nói thủ quỹ lấy quỹ lớp đi mua."
"Nhưng các bạn à, trước khi diễn ra đại hội thể thao là đợt thi tháng đầu tiên của lớp 11 chúng ta, cũng là đợt thi tháng đầu tiên của các em sau khi chia ban.
Thành tích thi tháng không đại biểu cho thành tích thi đại học của các em, nhưng đây là cơ hội rất tốt để kiểm tra thành quả học tập, thầy hy vọng các em sẽ coi trọng nó."
"Không thể mất tập trung, phải thi cho tốt thì tới đại hội thể thao mới chơi vui được.
À còn nữa, sau khi có điểm thì thầy sẽ xem tình huống để điều chỉnh chỗ ngồi, các bạn nào không muốn tách ra nhớ nắm chắc cơ hội, thế thì mới có điều kiện đàm phán với thầy." Chủ nhiệm nói với ý tứ sâu xa.
Chủ nhiệm ra khỏi lớp, trong lớp lập tức náo nhiệt trở lại.
Lục Thẩm Ngôn không có suy nghĩ gì về lời nói cuối cùng của chủ nhiệm, ngược lại là Kỷ Dao cứng đờ cả người, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.
Lục Thẩm Ngôn nhìn là biết ngay hắn đang lo cái gì, cậu chớp mắt một cái, đột nhiên nảy sinh tâm tư xấu xa: "Cậu thấy chúng ta có khả năng..."
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào." Kỷ Dao nói chắc như đinh đóng cột.
"Tôi còn chưa nói xong mà." Lục Thẩm Ngôn nói.
"Bạn cùng bàn, tôi biết ý cậu là gì, nhưng cậu nghĩ cũng đừng nghĩ đến khả năng này." Kỷ Dao vô cùng kiên định mà nhìn về phía cậu.
"Vậy cậu có muốn học hành đàng hoàng hay không?" Lục Thẩm Ngôn nhân cơ hội nói.
Chỉ thấy vẻ mặt của Kỷ Dao đột nhiên cứng đờ, trầm mặc tận một phút rồi mới trầm giọng nói: "Muốn."
Một phút này chẳng có ý nghĩa gì với Lục Thẩm Ngôn, nhưng với Kỷ Dao mà nói thì không khác gì một thế kỷ vừa trôi qua, chẳng ai hiểu được tâm trạng xoắn xuýt của hắn ngay lúc đó, chỉ có chính bản thân hắn mới có thể nhận ra sự đau khổ bên trong.
"Nói chuyện giữ lời." Lục Thẩm Ngôn nhận được lời khẳng định của hắn, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Tuy không biết Kỷ Dao có thể làm được như lời hắn nói không, nhưng ít ra thì cũng thành công từ cái miệng rồi.
Nhưng thành tích của Kỷ Dao toàn nằm dưới đáy xã hội, muốn tiến bộ cũng hơi khó khăn.
Lục Thẩm Ngôn đã từng xem thành tích năm lớp 10 của hắn, cũng nát y chang, cái này muốn học thì phải học lại kiến thức năm ngoái.
Lục Thẩm Ngôn thấy hơi nhức đầu, nhìn cái bộ dạng không thích học của Kỷ Dao, bảo hắn học hả, không chừng là ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới*, chả được cái khỉ khô gì.
*Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: ẩn dụ cho việc học tập không kiên trì, thường xuyên bị gián đoạn, không thể lâu dài.
Chẳng qua dựa theo thiết lập trong sách, Kỷ Dao thuộc loại thông minh nhưng không thích học.
Nếu hắn mà nhớ rõ kiến thức thì sẽ không quên, thậm chí còn có thể vận dụng linh hoạt.
Nhưng vấn đề là hắn phải học cái đã.
Lục Thẩm Ngôn yên lặng tự hỏi trong chốc lát, ngẫm nghĩ, hay là làm cho hắn một cuốn sổ ghi chép tổng hợp kiến thức lớp 10 nhỉ, cái này nhanh hơn đọc sách một chút, cũng dễ tiếp thu hơn.
Lục Thẩm Ngôn càng nghĩ càng thấy có lý, lập tức động thủ..