Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Thẩm Không tiến lên một bước dài, đỡ lấy thân thể Hàn Lệ đang trượt xuống.

Thẩm Không cảm nhận được cơ thể dưới tay nóng vượt qua mức bình thường, anh cau mày, khiển trách:

“Không phải nói cậu chờ trong phòng sao?”

Hàn Lệ hỗn loạn không ngừng lắc đầu như là đang nhận biết ý nghĩa trong lời Thẩm Không nói, đến nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, con ngươi ướt nhẹp im lặng nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Không, đột nhiên nở nụ cười:

“Tôi hơi lo lắng cho cậu.”

Thẩm Không nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời ra sao.

Đúng lúc này, nguồn điện bị cắt trong thang máy cuối hành lang ù ù rung chuyển hai tiếng, cánh cửa tầng trệt đen từ lâu sáng lên, hình như là rốt cuộc cũng có người phát hiện tầng này bất thường nên phái người đến giải quyết vấn đề.

Chỉ nghe “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, gần như là đồng thời, cửa thang gác đóng chặt một bên cũng đột ngột tan nát.

Nhân viên bảo vệ mặc đồng phục hô to ào ào tràn vào hành lang mới vừa rồi không có một bóng người, thanh niên mặc tây trang màu xám bước nhanh đi đầu, giữa hai hàng lông mày cau lại không che giấu được sự lo lắng.

Lúc nhìn thấy Thẩm Không đang đỡ Hàn Lệ, cậu ta kinh hãi đến mức biến sắc chạy lên, nhìn Hàn Lệ không đứng thẳng nổi, nói chuyện không được lưu loát luôn:

“Xảy ra chuyện gì? Đây…”

Trong khoảnh khắc Thẩm Không ngẩng đầu nhìn sang hướng khác, Hàn Lệ lập tức thu lại dáng dấp thuần lương dịu dàng vừa nãy, lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia một chút, con ngươi âm lệ mang ý uy hiếp rõ ràng.

Người thanh niên bị nhìn kia nghẹn lời, bèn nuốt nửa câu sau vào họng theo bản năng, phong cách nói chuyện xoay chuyển trong nháy mắt:

“Này… anh bạn này thế nào rồi? Có bị thương không?”

Thẩm Không liếc nhìn Hàn Lệ bệnh tật triền miên, đáp lời thay hắn:

“Hắn bị sốt thôi, không có gì khác.”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu lạnh lùng dặn dò bọn vệ sĩ phía sau: “Khống chế hết những người không liên quan, tra thật kĩ xem bọn họ vào bằng cách nào, nhân viên phục vụ vào các phòng xem tình hình của khách khứa.”

Sau khi hạ mệnh lệnh đâu vào đấy, người trong hành lang lập tức giảm đi rất nhiều.

Thanh niên quay đầu nhìn Thẩm Không lần thứ hai, dùng vẻ mặt ôn hòa nói: “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài, cửa hàng của chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức bồi thường tổn thất cho ngài. Đây là danh thiếp của tôi, về sau có chuyện gì thì ngài có thể liên hệ trực tiếp với tôi.”

Thẩm Không nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Cậu là ông chủ ở đây?”

“Không phải…”

Lời vừa ra khỏi miệng, thanh niên rõ ràng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ cách đó không xa bắn tới đây. Nụ cười trên mặt cậu ta cứng đờ, như đứng ngồi không yên vậy, cũng không dám quay sang nhìn, lắp bắp bổ sung: “Ông chủ hắn… hôm nay không ở trong cửa hàng.”

Cảm nhận được ánh mắt trên người mình cuối cùng cũng từ từ thu về, lúc này thanh niên mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Không nhận lấy tấm danh thiếp màu đen kia, liếc mắt một cái rồi tiện tay nhét vào túi luôn.

Thanh niên hỏi một cách cung kính: “Cái đó, xin hỏi ngài chuẩn bị đi đâu tiếp theo? Bệnh viện à? Dù sao đêm nay ngài sợ hãi cũng là kết quả của việc cửa hàng chúng tôi bảo vệ không nghiêm, chỗ chúng tôi có thể chuẩn bị xe đưa ngài đến chỗ cần đến.”

Cậu ta còn chưa nói hết, Thẩm Không đã cảm thấy cánh tay vòng quanh cổ mình hơi siết chặt một chút.

Hàn Lệ mím môi, trong mắt mang theo ánh nước, yếu ớt nói: “… Không đi bệnh viện.”

Thanh niên hít sâu một hơi, mạnh mẽ ép mình dời ánh mắt từ trên người đối phương đi, tự thôi miên trong lòng — đây không phải sếp của tôi, đây không phải sếp của tôi, đây không phải sếp của tôi…

Thẩm Không nhướn mày: “Cậu sốt không sao chứ?”

Hàn Lệ tựa đầu vào bả vai anh, giọng nói khàn khàn và mơ hồ: “… Bệnh viện không có tác dụng, tôi ngủ một giấc là tốt rồi.”

Thẩm Không vốn da dày thịt béo, lòng dạ cũng đủ lớn, anh gật gù: “Vậy được, địa chỉ nhà cậu ở đâu, nói cho vị này…”

“Triệu Quân.” Thanh niên vội vã báo tên mình ra.

Giờ khắc này Hàn Lệ lại không lên tiếng nữa.

Thẩm Không duỗi tay nâng mặt hắn lên, chỉ thấy mí mắt hắn đóng chặt, lông mi lẳng lặng rũ xuống, gò má nóng rực.

Hình như đã ngủ thiếp đi.

Triệu Quân: “…” Rõ ràng mới nãy còn có sức lực trừng mình a.

Thẩm Không hơi đau đầu, nhưng anh không thể mạnh mẽ đánh thức hắn dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào đây, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nói với Triệu Quân: “Quên đi, tôi sẽ đưa hắn đến nhà tôi.”

Nói xong, anh thuần thục báo một dãy địa chỉ.

Triệu Quân không dám thất lễ, vội vã tìm người chuẩn bị xe cộ, vừa xoay người, bình tĩnh trên mặt cậu ta vừa nãy tan nát thành từng mảnh, lộ ra vẻ mặt trời sụp xuống rồi — Xong đời, hôm nay lại tận mắt thấy ông chủ lạnh lùng online làm nũng, sắp bị diệt khẩu!!!

Thẩm Không dìu Hàn Lệ lên xe còn mình thì lên từ bên kia.

Xe chầm chậm rời khỏi cửa PUZZEL, ánh đèn rời rạc in cửa sổ xe dần trở nên mơ hồ theo tốc độ tăng nhanh, như sợi bạc sợi vàng bị kéo dài rồi bôi lên trên cửa sổ bóng loáng lạnh lẽo.

Anh quay đầu nhìn về phía Hàn Lệ mê man trên ghế sau, hơi nheo mắt lại như đang suy nghĩ cái gì đó.

Đúng lúc này, hệ thống giả chết đã lâu nhảy ra từ trong đầu Thẩm Không, mạnh mẽ dùng giọng điệu máy móc và bình thản nói ra ý tứ vô cùng đau đớn: “Đây là một đứa trẻ rất tốt đó, uốn nắn viên cậu lại nhẫn tâm dùng thái độ lạnh lùng tiêu cực trước kia đối xử với hắn sao? Bây giờ thay đổi tam quan hắn còn chưa muộn, có thể tránh khỏi số phận tương lai hắn bị chúng bạn xa lánh và chết trong cô độc. Hơn nữa một khi nhiệm vụ thất bại, điểm của uốn nắn viên cậu cũng sẽ tùy theo đó về 0, cái được không đủ bù cái mất đâu.”

“Mày đang ở đây quanh co lòng vòng nói tao lãn công tiêu cực à?”

Thẩm Không nói trúng tim đen.

Hệ thống:… Lẽ nào không phải sao?

Nó đã sớm trải qua năng lực bắt trọng điểm đổi trắng thay đen của Thẩm Không, không thể làm gì khác hơn là nuốt giận vào bụng tiếp tục nói: “Không, tôi không có ý này, làm hệ thống phụ trợ, tôi đề nghị uốn nắn viên nên tiếp xúc nhiều hơn với mục tiêu nhiệm vụ mới được. Hình thành và sửa chữa tam quan cũng không phải một sớm một chiều, chỉ phòng ngừa mục tiêu nhiệm vụ bị bắt nạt theo cốt truyện là không đủ, uốn nắn viên cậu cần dùng sự kiên nhẫn của mình để tỉ mỉ cảm hóa hắn, giúp hắn đi tới con đường khỏe mạnh bình thường từ đây.”

Thân xe điên cuồng rung lắc một hồi, đầu Hàn Lệ đang nghiêng người dựa trên ghế bị lắc tuột xuống, tóc mái đen óng tán loạn che đi đôi mắt nhắm chặt của hắn.

Ánh đèn neon lấp lánh kéo dài ngoài cửa sổ xẹt qua gò má ửng hồng của hắn, đổ bóng sâu lên đường viền ngũ quan hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy cái bóng bé trai nước mắt đầy mặt nhưng vẫn cứ quật cường không nói tiếng nào lúc trước.

Thẩm Không hơi nheo mắt lại, ti mỉ nhìn kỹ gương mặt bình thản của Hàn Lệ.

Anh do dự hiếm thấy một chút, sau đó lạnh nhạt nói với hệ thống trong lòng:

“Được rồi, lần này tao thử đề nghị của mày xem, nhưng, có một điều kiện — mày không được can thiệp vào cách làm việc của tao.”

·

Thẩm Không hạ mắt, điếu thuốc ngậm bên môi rũ xuống dưới, lòng bàn tay khép hờ.

“Xoẹt” một tiếng, ngọn lửa màu xanh lam vọt lên từ trong bật lửa kim loại, in ánh lửa chập chờn lên trên mặt anh.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm mờ nhạt, cửa sổ cũ kĩ loang lổ mở hé, gió đêm im lặng lướt nhẹ từ bên ngoài cửa sổ vào, thổi tan sương khói trắng nhạt mờ ảo.

Hàn Lệ vừa tỉnh lại đã thấy cảnh tượng như vậy.

Thiếu niên cao gầy ngồi trên ghế bên cửa sổ, đôi chân thon dài giao nhau, điếu thuốc lá dài nhỏ kẹp giữa những ngón tay.

Trong khói mù, ngũ quan nhã nhặn tuấn tú hiển lộ cảm giác lạnh lẽo xa cách, mi mắt khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo một loại tản mạn và hờ hững không quan tâm đến bất kì chuyện gì hết.

Hàn Lệ im lặng nhìn anh chăm chú, nửa ngày sau mới chậm rãi thở ra một hơi.

Hắn dùng cánh tay chống nửa người trên dậy, từ từ bò lên, nhìn xung quanh một vòng mới nhận ra mình đang nằm trên giường nhà Trình Thần.

Dưới đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại của vỏ chăn đã được giặt sạch, phảng phất trong lúc mơ hồ vẫn có thể ngửi thấy hơi thở nhàn nhạt làm người ta yên lòng trên người thiếu niên.

Hàn Lệ nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ lại ký ức trước đây.

Có lẽ là do sốt cao nên ký ức trước đó như thể bị bịt kín một lớp sương mù mơ hồ, gần như làm hắn sản sinh ảo giác còn ở trong mơ.

Cảnh cuối cùng trong đầu là hắn được Trình Thần đỡ lên xe, ngay sau đó, trạng thái tỉnh táo mà hắn mạnh mẽ duy trì bị buồn ngủ và mệt mỏi mãnh liệt kéo đến nhấn chìm, nhanh chóng mất đi ý thức theo chiếc xe khởi động.

Ngoài ý muốn là, sau khi Hàn Lệ thiếp đi, ác mộng quỷ dị chân thực liên tục lặp đi lặp đi không xuất hiện nữa, còn mơ tới cái gì khác thì Hàn Lệ không nhớ rõ, chỉ có thể nhớ lại mang máng một vài đoạn ngắn vỡ vụn rải rác — mưa dầm, sương mù mông lung, ngón tay ướt nhẹp cùng với vị cỏ xanh bị nghiền nát ở đầu ngón tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui