Chuyện xảy ra ở London

Chương Tám
“Khi tôi mười một tuổi - đúng ra là sinh nhật mười một tuổi – tôi đã tổ chức một buổi tiệc - cả Winston nữa - và tất cả trẻ con ở đây đều được mời đến. Tôi nghĩ đấy là một lời mời mà chẳng đứa nào lại không thích cả. Thế mà, có một đứa con gái - thậm chí tôi cũng không nhớ tên là gì nữa – thốt ra những lời lẽ quá đáng với Miranda. Tôi không nghĩ trước đó Miranda biết mọi người không thấy cô ấy xinh xắn. Tôi biết mình cũng không biết điều đó.”
“Trẻ con mà, có lúc cũng ác ý vậy,” anh lẩm bẩm.
“Ừ, người lớn cũng thế mà,” nàng tươi tỉnh nói. “Dù sao cũng chỉ là điều vụn vặt thôi. Đấy chỉ là một trong vô vàn kỷ niệm tôi còn nhớ được.”
Họ ngồi im không nói gì một lúc, nhưng rồi anh lên tiếng, “Cô chưa kể xong mà.”
Nàng quay sang anh vẻ bất ngờ. “Ý ngài là gì?”
“Cô chưa kể xong chuyện,” anh nhắc lại. “Thế cô đã làm gì?”
Nàng hé môi.
“Tôi không thể hình dung được cô lại chịu để yên đâu. Ngay cả ở tuổi mười một, cô cũng không thể không làm gì được.”
Một nụ cười chầm chậm nở ra trên khuôn mặt nàng, rạng rỡ hơn... rạng rỡ hơn... cho đến khi nàng có thể cảm thấy được nó trên má, rồi môi, và tim. “Tôi nhớ rằng mình đã cãi nhau một trận với con nhỏ đó.”
Anh nhìn nàng với ánh mắt lạ lùng chứa chan tình thân. “Cô bé đó vẫn được mời đến dự tiệc sinh nhật cô những lần sau chứ?”

Nàng vẫn đang cười. Cười thật tươi. “Tôi không nghĩ vậy.”
“Tôi cược là cô đó không bao giờ quên tên cô được.”
Olivia cảm thấy niềm hân hoan tỏa rạng từ trong tim. “Tôi cho là vậy.”
“Và bạn cô, Miranda thôi không bị nhạo báng nữa kể từ hôm đó,” anh nói. “Cưới bá tước tương lai của dòng họ Rudland cơ mà. Có người đàm ông nào hơn thế ở quận này đâu?”
“Phải. Làm gì có chứ.”
“Đôi khi,” anh trầm ngâm, “ta có được những gì ta xứng đáng được nhận.”
Olivia ngồi bên anh, không nói gì nhưng trong lòng rộn ràng niềm vui. Rồi nàng đột ngột quay sang anh lên tiếng, “Tôi là một người cô tận tụy đấy nhé.”
“Vợ chồng anh trai cô có con rồi à?”
“Một bé gái. Caroline. Con bé là thứ tôi yêu thích nhất trên đời này đấy. Đôi khi tôi nghĩ mình chỉ muốn ăn nó mất thôi.” Nàng nhìn sang anh. “Ngài cười gì vậy?”
“Giọng cô.”
“Giọng tôi làm sao?”

Anh lắc đầu. “Không biết nữa, nhưng nghe như… như… tôi không biết nói sao, gần giống như cô đang đợi món tráng miệng vậy.”
Nàng khúc khích cười. “Tôi sẽ phải học cách thương yêu sao cho đều đây. Họ chuẩn bị có thêm đứa nữa.”
“Chúc mừng cô.”
“Tôi không cho là mình thích trẻ con,” Olivia mơ màng “nhưng quả thực là tôi yêu cô cháu gái của tôi chết đi được.”
Nàng lại lặng im không nói gì, trong đầu nghĩ thật dễ chịu khi ngồi cùng một người mà nàng không cần lúc nào cũng phải nói. Nhưng rồi dĩ nhiên nàng lại nói, bởi lẽ nàng không bao giờ có thể im lặng lâu được.
“Ngài nên đi Cornwall thăm chị gái đi,” nàng bảo. “Để còn gặp đàn cháu nữa chứ.”
“Ừ,” anh đồng ý.
“Gia đình rất quan trọng.”
Anh im lặng hơi lâu hơn nàng tưởng rồi cất tiếng, “Phải, đúng vậy.”
Không hoàn toàn như thế. Trong giọng anh có gì đó không thành thật. Hoặc có lẽ là không phải vậy. Nàng hy vọng không phải vậy. Thật thất vọng biết mấy nếu hóa ra anh là loại đàn ông không quan tâm đến gia đình.
Nhưng nàng không muốn nghĩ về điều đó. Không phải bây giờ. Nếu anh có lỗi lầm gì, hay bí mật gì, hay bất kỳ chuyện gì nằm ngoài những gì nàng trông thấy ngay tại lúc này, nàng cũng không muốn biết.
Không phải tối nay.
Dứt khoát là không phải tối nay.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận