Chuyện xảy ra ở London

Cậu ta là người duy nhất chưa từng khiến Harry buồn phiền hay thất vọng.
Chuyện như vậy cũng là lẽ đương nhiên không có gì khó hiểu cả. Sebastian không phải đứa kém thông minh - thực ra còn hoàn toàn ngược lại - nhưng cậu ta không phù hợp với con đường học hành. Quân đội là chọn lựa tốt hơn nhiều cho cậu ta. Nhưng dẫu vậy, khi Harry ngồi đó nơi phòng khách, thấy bức bối trong chiếc ghế Ai Cập quá nhỏ so với người cậu, cậu không khỏi cảm thấy chút tủi phận. Và cả ích kỷ nữa. Cậu muốn Sebastian đi học đại học cùng cậu hơn, kể cả nếu đó chẳng phải là điều tốt nhất cho Sebastian.
“Con sẽ mặc quân phục màu gì nhỉ?” bà Katarina hỏi.
“Xanh sẫm, con đoán thế,” Sebastian trả lời giọng lễ độ.
“Ồ, con mặc màu xanh trông sẽ rất bảnh đấy. Em nghĩ thế không, Anna?”
Anna gật đầu đồng tình, và Katarina nói thêm, “Con cũng thế đi Harry nhỉ. Có lẽ chúng ta cũng nên mua cho con một bằng phong cấp sĩ quan.”
Harry chớp mắt kinh ngạc. Quân đội chưa bao giờ là đề tài được đề cập khi bàn đến tương lai của cậu. Cậu là con trai trưởng, dứt khoát sẽ thừa kế ngôi nhà, tước tòng nam, và bất kỳ món tiền nào cha cậu chưa nướng hết vào rượu trước khi ông mất. Dù thế nào cũng không được đưa cậu tới chỗ nguy hiểm.
Và thêm nữa, cậu là một trong số ít học sinh tại trường Hesslewhite thực sự ham học. Cậu được bạn bè gán cho biệt danh “giáo sư” và cậu thấy không phiền gì cả. Mẹ cậu đang nghĩ đi đâu thế? Mẹ có hiểu cậu không? Có phải mẹ bảo cậu gia nhập quân đội là để nâng cao hiểu biết của cậu về thời trang không?
“Ấy, anh Harry đâu thể làm lính tráng được,” Sebastian nói giọng châm chọc. “Địch ở ngay trước mũi anh ấy còn không bắn trúng ấy chứ.”
“Không đúng,” Harry cãi lại. “Con không giỏi bằng chú ấy,” cậu hất đầu về phía Seb, “nhưng hơn bất kỳ đứa nào khác.”
“Vậy con bắn cừ lắm à, Sebastian?” Katarina hỏi.
“Số một.”
“Chú ấy cũng khiêm tốn cực kỳ nữa,” Harry lầm bầm. Nhưng đúng thế thật. Sebastian là một tay súng cự phách, và quân đội sẽ mừng rơn vì có được cậu ta, miễn là họ có thể giữ không cho cậu ta tán tỉnh cả Bồ Đào Nha.
Đúng ra là một nửa. Nửa toàn phụ nữ.

“Con cũng nên gia nhập quân ngũ đi nhỉ?” Katarina gợi ý.
Harry quay sang mẹ, cố đọc nét mặt mẹ, cố đọc vị mẹ. Bà luôn vô tâm đến phát bực, như thể năm tháng trôi qua dần dần quét sạch đi khả năng thấu hiểu của bà. Bà không hề có một ý kiến gì, bà mẹ cậu. Bà cứ để cuộc sống trôi cuồn cuộn xung quanh, và cứ ngồi thế để mặc mọi thứ, như thể bà không để tâm đến bất kỳ điều gì.
“Mẹ nghĩ con sẽ thích quân đội,” bà nói giản dị, và cậu nghĩ - Liệu đã bao giờ bà đưa ra lời tuyên bố như vậy chưa nhỉ? Có bao giờ bà đưa ra ý kiến về tương lai của cậu, về cuộc sống của cậu chưa?
Có phải bà vẫn đợi đến lúc thích hợp?
Mẹ cậu cười như cách bà vẫn thường cười - kèm theo một tiếng thở dài khẽ khàng, như thể cố gắng ấy là quá nhiều. “Con mặc màu xanh trông sẽ rất tuyệt đấy.” Và rồi bà quay sang Anna. “Em nghĩ vậy không?”
Harry mở miệng định nói - à, định nói gì đấy. Ngay khi cậu nghĩ ra mình cần nói gì. Cậu không hề có kế hoạch tham gia quân đội. Cậu sẽ đi học đại học. Cậu đã kiếm được một suất tại đại học Pembroke ở Oxford. Cậu nghĩ cậu sẽ học tiếng Nga. Cậu không còn dùng ngôn ngữ này mấy từ khi bà ngoại mất. Mẹ cậu có nói nhưng hai mẹ con nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh còn hiếm, nói chi đến tiếng Nga.
Khỉ thật, nhưng Harry thấy nhớ bà ngoại. Bà ngoại không phải lúc nào cũng đúng, thậm chí không phải lúc nào bà cũng dễ chịu, nhưng bà thú vị. Và bà yêu cậu.
Bà sẽ muốn cậu làm gì nhỉ? Harry không chắc nữa. Hẳn bà sẽ ủng hộ chuyện Harry tiếp tục học lên đại học nếu thế có nghĩa là cậu sẽ suốt ngày vùi đầu vào văn chương Nga. Nhưng đồng thời bà cũng đánh giá rất cao quân đội và luôn công khai bới móc cha Harry về chuyện ông chưa bao giờ làm gì phục vụ cho đất nước.
Đương nhiên, bà cũng công khai mai mỉa cha Harry vì nhiều chuyện khác nữa.
“Con nên cân nhắc chuyện này, Harry à,” dì Anna nói rành rọt từng tiếng. “Dì tin chắc là Sebastian sẽ rất sung sướng nếu có con cùng đi.”
Harry lia ánh mắt cầu cứu sang Sebastian. Chắc chắn cậu ta hiểu được nỗi khổ tâm của Harry. Họ đang nghĩ gì nhỉ? Rằng cậu có thể đưa ra một quyết định lớn như thế vào bữa trà ư? Rằng cậu có thể vừa cắn bánh quy vừa nghĩ về chuyện đó một chốc lát rồi quyết định rằng dạ vâng, màu xanh sẫm là màu tuyệt đẹp dành cho đồng phục hay sao.
Nhưng Sebastian chỉ nhún nhẹ một bên vai, như muốn nói: Em có thể nói gì chứ? Thế giới này là một chốn ngớ ngẩn mà.
Mẹ Harry đưa tách trà lên môi, nếu dựa vào độ nghiêng của tách thì không thể biết được bà có nhấp ngụm nào không. Và rồi, vừa đặt chiếc cốc xuống đĩa bà vừa nhắm mắt lại.
Thật ra đó chỉ là một cái chớp mắt, lâu hơn một chút so với cái chớp mắt thông thường, nhưng Harry hiểu thế có nghĩa là gì. Bà vừa nghe thấy tiếng bước chân. Bước chân của cha cậu. Bà luôn nghe thấy tiếng chồng về trước tất thảy những người khác. Có lẽ nhờ vào nhiều năm cùng chung sống trong một mái nhà, hay nói đúng hơn là cùng chung một thế giới, mà thói quen ấy được hình thành. Ở bà, khả năng tự lừa dối mình rằng cuộc sống của mình không như nó vốn vậy phát triển song hành cùng với khả năng biết được nơi nào có mặt chồng tại bất cứ thời điểm nào.

Thật quá dễ dàng lờ đi những gì người khác thực sự không trông thấy.
“Anna!” ngài Lionel kêu lên khi vừa xuất hiện, xiêu vẹo dựa người vào khung cửa. “Cả Sebastian nữa. Ngạc nhiên chưa. Con thế nào rồi, nhóc?”
Harry quan sát cha lúc ông bước vào phòng. Thật khó mà nói được cha cậu đã say đến mức nào rồi. Ông chưa đến mức đi đứng loạng choạng, song nhìn hai cánh tay ông vung vẩy thì Harry không thấy vừa mắt cho được.
“Vui mừng gặp lại con, Harry,” ngài Lionel nói, phát nhẹ vào cánh tay Harry trước khi tiến đến chỗ chiếc tủ kệ. “Tốt nghiệp rồi phải không con?”
“Vâng, thưa cha,” Harry đáp.
Ngài Lionel rót gì đó vào một cái ly - Harry đứng xa quá không nhìn rõ đó là gì - rồi quay sang Sebastian cười nhăn nhở. “Con bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ, Sebastian?” ông hỏi.
“Mười chín, thưa bác.”
Bằng tuổi Harry. Hai người chỉ cách nhau một tháng. Cậu ta luôn giống như Harry.
“Em đãi cháu nó trà đấy à, Katy?” ngài Lionel hỏi vợ. “Em đang nghĩ sao thế? Nó ra dáng đàn ông rồi mà.”
“Trà là thích hợp rồi, cha,” Harry gay gắt.
Ngài Lionel quay sang cậu chớp mắt vẻ kinh ngạc, như thể ông đã quên có cậu ở đó. “Harry, vui mừng gặp lại con.”
Harry mím chặt môi, rồi bặm lại. “Rất vui gặp lại cha.”
Ngài Lionel nốc một ngụm rượu lớn. “Học xong rồi hả con?”

Harry gật đầu, đáp chiếu lệ, “Vâng, thưa cha.”
Ngài Lionel chau mày, rồi lại uống tiếp. “Con tốt nghiệp rồi. Nhỉ? Ta nhận được giấy báo của trường Pembroke báo con đã trúng tuyển đại học.” Ông lại chau mày, rồi nháy mắt vài cái, rồi so vai. “Chẳng biết con đã đăng ký đấy.” Và rồi, vớt vát thêm, “Cừ lắm.”
“Con sẽ không đi.”
Những lời nói đó bật ra khỏi miệng Harry khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Cậu đang nói gì thế không biết? Đương nhiên là cậu sẽ tới Pembroke học. Đó chính là điều cậu mong muốn. Điều cậu luôn mong muốn. Cậu thích đi học. Cậu thích sách vở. Cậu thích những con số. Cậu thích ngồi trong thư viện, ngay cả khi bên ngoài mặt trời chiếu sáng rực rỡ và Sebastian cố kéo cậu ra ngoài chơi bóng bầu dục cho bằng được. (Sebastian luôn thắng trong cuộc chiến này; ở miền Nam nước Anh hiếm khi có mặt trời chiếu sáng, những ngày nắng lên ai cũng muốn ra ngoài bất kỳ khi nào có thể. Đó là chưa kể đến chuyện Sebastian là một người cực kỳ giỏi thuyết phục, về tất cả mọi thứ.)
Không có một đứa con trai nào ở Anh thích hợp với môi trường đại học bằng Harry. Thế nhưng… “Con sẽ nhập ngũ.”
Lại một lần nữa những lời được thốt ra nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, có gì đó như vô thức. Harry tự hỏi cậu đang nói cái gì thế. Cậu tự hỏi tại sao cậu lại nói như vậy.
“Cùng với Sebastian hả?” Anna hỏi.
Harry gật đầu. “Phải có ai đó đảm bảo chú ấy không để mình bị kết liễu chứ.”
Sebastian ném sang cậu tia nhìn lạnh lùng vì bị rỉa rói, nhưng rõ ràng cậu ta hài lòng với diễn tiến sự việc đến nỗi không thèm trả miếng. Cậu ta luôn có thái độ nước đôi về việc gia nhập quân đội; Harry biết cậu ta thấy nhẹ cả người khi có người anh họ đi cùng dù vẻ ngoài luôn gồng lên có cố tỏ ra can đảm.
“Con không thể ra chiến trận được,” ngài Lionel nói. “Con là người thừa kế nhà ta cơ mà.”
Ai nấy trong phòng - cả bốn người - đều quay sang nhìn tòng nam tước với vẻ ngạc nhiên ở mức độ khác nhau. Có lẽ đây là câu nói đúng đắn duy nhất được thốt ra từ miệng ông trong suốt nhiều năm nay.
“Cha còn có em Edward,” Harry nói thẳng.
Ngài Lionel uống tiếp, chớp mắt, và so vai. “À, đúng thế thật.”
Đó là điều trong chừng mực nào đó Harry đã đoán biết được, tuy thế từ sâu đáy lòng cậu vẫn cảm thấy dậy lên một nỗi thất vọng. Và cả oán giận.
Và đau lòng.
“Chúc mừng Harry!” ngài Lionel nói giọng hân hoan, nâng ly lên. Hình như ông không để ý thấy rằng không một ai hưởng ứng mình cả. “Chúc may mắn, con tai.” Ông nghiêng ly đổ rượu vào miệng thì mới biết mình chưa rót lại vào cái cốc đã cạn sạch. “Mẹ kiếp,” ông làu bàu. “Chẳng ra làm sao cả.”

Harry có cảm giác như thân mình sụp xuống ghế. Nhưng đồng thời chân cậu bắt đầu ngứa ngáy như thể chúng muốn lao bổ về phía trước. Để tháo chạy.
“Khi nào con đi?” ngài Lionel vừa hỏi vừa hồ hởi rót rượu vào ly.
Harry nhìn Sebastian và cậu ta ngay lập tức lên tiếng, “Cháu phải báo cáo vào tuần tới.”
“Thế nên con cũng vậy,” Harry nói với cha. “Dĩ nhiên con phải có tiền để mua bằng phong cấp sĩ quan.”
“Hẳn vậy rồi,” ngài Lionel theo bản năng đáp lại mà không cần suy nghĩ trước kiểu nói mệnh lệnh của Harry. “Được.” Ông nhìn xuống chân mình rồi đưa mắt sang vợ.
Bà đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
“Rất vui gặp tất cả mọi người,” ngài Lionel nói. Ông dằn mạnh chiếc ly xuống rồi thong thả đi ra cửa, chân chỉ loạng choạng đúng một lần duy nhất.
Harry nhìn cha chằm chằm khi ông rời khỏi phòng, cảm thấy mình như bị tách ra khỏi cảnh tượng này một cách lạ lùng. Đương nhiên cậu đã hình dung ra chuyện này trước đó rồi. Không phải gia nhập quân đội, mà là ra khỏi nhà. Cậu luôn nghĩ rằng cậu sẽ đến trường đại học theo kiểu thông thường, thu dọn đồ đạc lên chiếc xe ngựa của nhà rồi đi. Thế nhưng cậu vẫn thích tưởng tượng ra một cuộc ra đi với đủ mọi kịch tính - mọi thứ từ khoa tay múa chân loạn xạ đến những ánh nhìn chăm chăm lạnh như băng. Những cảnh cậu thích đều liên quan tới ném chai vào tường. Những chai rượu đắt tiền. Những chai rượu nhập lậu từ Pháp. Liệu cha cậu có còn tiếp tục ủng hộ bè lũ Phú Lang Sa bằng việc mua bán bất hợp pháp ấy khi mà giờ đây con trai ông sắp đương đầu với chúng ngoài chiến trường không?
Harry nhìn trân trân ra lối cửa đá khuất dáng cha. Không vấn đề gì, phải không? Ở đây cậu tròn trách nhiệm rồi. Cậu tròn trách nhiệm rồi.
Với nơi này, với gia đình này, với tất thảy những đêm dìu cha vào giường, cẩn thận đặt ông nằm nghiêng để nếu ông lại nôn nữa thì ít nhất ông cũng không bị sặc vì chỗ nôn đó.
Cậu đã tròn trách nhiệm.
Tròn trách nhiệm.
Nhưng cậu có cảm giác thế này thật trống rỗng, thật vắng lặng. Chuyến ra đi của cậu được đánh dấu bởi… không gì cả.
Và phải mất nhiều năm sau đó cậu mới nhận ra rằng mình đã bị lừa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận