Chương Mười tám
Olivia gần như chưa kịp thở thì đã thấy mình trong phòng nhạc nhỏ xíu của nhà Rudland, cửa đóng lại sau lưng. Và sau đó, nàng mới chỉ có thể lắp bắp tiếng “A...” trong câu Anh đang làm gì vậy thì hiểu ra anh đang định làm gì.
Hai tay anh đỡ lấy đầu nàng, dựa lưng nàng vào tường, rồi hôn nàng. Điên cuồng, say mê, đắm đuối.
“Harry!” nàng gọi tên anh trong hơi thở hổn hển, khi môi anh rời khỏi môi nàng rồi lướt dọc theo vành tai nàng.
“Anh không nhịn được nữa,” anh nói, từng lời anh nói cọ vào thịt da nàng nhồn nhột. Nàng có thể nghe thấy nụ cười của anh lẫn vào giọng nói. Giọng anh tựa như đang dạt dào hạnh phúc.
Nàng cảm thấy hạnh phúc. Còn hơn thế nữa.
“Em đã ở đó,” anh nói, một tay mơn man dọc theo người nàng rồi vòng quanh cổ nàng. “Em đã ở đó, và anh phải hôn em, chỉ có vậy thôi.”
Quên đi những lời có cánh của ông nam tước điên khùng trong cuốn Cô Butterworth. Đó là điều lãng mạn nhất Olivia từng nghe.
“Em tồn tại,” anh nói giọng đầy khát khao. “Thế nên anh cần em.”
Không, đó mới là điều lãng mạn nhất.
Và rồi anh thì thầm gì đó vào tai nàng. Gì đó về môi và tay và hơi ấm từ cơ thể nàng, và nàng phải tự hỏi liệu có thể nào đó là điều lãng mạn nhất hay không.
Từng có nhiều chàng trai khao khát nàng. Một vài người còn tỏ tình với nàng. Nhưng người này - người này thì khác. Có một sự thôi thúc nơi cơ thể anh, hơi thở anh, mạch máu anh. Anh muốn nàng. Anh cần nàng. Không lời nào, không điều gì có thể giúp anh nói lên điều ấy. Nhưng đó là điều nàng hiểu, một điều nàng có thể cảm nhận rất sâu sắc.
Nó khiến nàng cảm thấy mạnh mẽ vô cùng nhưng đồng thời cũng khiến nàng yếu ớt vô hạn, vì dù cho điều đó là gì đi nữa thì nó cũng đang chạy hối hả trong người anh, lan sang cả người nàng, khiến máu nàng như chảy nhanh hơn, khiến nàng như ngạt thở. Có cảm giác như toàn bộ cơ thể nàng đang bấn lên, rạo rực không yên khiến nàng không còn biết làm gì ngoài chạm vào anh. Nàng phải ôm chặt anh, ghì siết lấy anh. Nàng cần anh sát vào nàng hơn bèn vươn hai tay ra ôm choàng lấy cổ anh.
“Harry,” nàng thì thào, và nghe giọng mình đầy hân hoan. Lúc này đây, nụ hôn này đây - chính là điều lâu nay nàng vẫn hằng mong.
Đó chính là những gì nàng muốn.
Và thêm một triệu điều nữa.
Tay anh miết dọc theo lưng nàng, kéo nàng ra khỏi tường rồi hai người quay lại và cứ thế xoắn nhau đi băng qua tấm thảm cho khi cả hai đổ người ra sofa. Anh nằm trên nàng, sức nặng từ cơ thể ấm nóng rắn rỏi của anh ấn nàng xuống dán chặt vào tấm đệm lót. Lẽ ra đây phải là một cảm giác lạ lùng nhất. Lẽ ra lúc này nàng phải cảm thấy hoảng lên - bởi cơ thể nàng bị nén chặt bên dưới, không cựa quậy gì được. Nhưng thay vì đó, nàng lại có cảm giác đây là điều bình thường nhất, tự nhiên nhất trên đời, rằng nàng phải nằm ngửa lên và người đàn ông này phải nằm trên nàng, nóng bỏng, mãnh liệt, và phải là của nàng.
“Olivia,” anh thì thầm, môi anh nóng giãy lướt dọc theo cổ nàng. Nàng oằn người bên dưới anh, mạch cơ thể nàng như nhảy múa khi môi anh tìm được vùng da mỏng nhạy cảm nơi xương đòn. Môi anh lướt thấp xuống, thấp xuống nữa, đến viền áo bằng ren mỏng của nàng. Trong khi đó tay anh mân mê lên cao hơn, dọc theo thân người nàng cho đến khi chạm tới ngực nàng.
Hơi thở nàng gấp gáp trong sửng sốt. Tay anh giờ đã lướt đến ngực nàng, ôm lấy nàng qua lần vải mong manh của chiếc đầm muslin. Nàng rên lên gọi tên anh, và rồi nàng rên lên một điều gì đấy khác, điều gì đấy không thể hiểu được và hoàn toàn không có nghĩa gì cả và cũng không hề có chủ ý.
“Em thật... tuyệt quá,” anh rên lên. Anh ôm siết lấy nàng, mắt nhắm lại trong khi người run lên vì khao khát. “Thật tuyệt.”
Nàng cười. Ngay lúc đang đắm đuối trong cơn mê, nàng lại cười. Nàng thấy yêu cái cách anh không nói nàng đẹp hay xinh hay lộng lẫy. Nàng thấy yêu cái cách anh mê mẩn nàng đến độ “tuyệt” đã là từ phức tạp nhất anh có thể nghĩ ra được.
“Anh muốn chạm vào em,” anh thì thầm, môi anh lướt lên má nàng. “Anh muốn cảm nhận em... bằng da thịt... bằng đôi tay của anh.”
Tay anh mơn man miết ngược lên cho đến khi chạm vào cổ áo nàng, rồi kéo thật dịu dàng, rồi không còn dịu dàng được nữa kéo lần vải trượt khỏi vai nàng, và rồi trễ xuống - xuống nữa - cho đến khi nàng trần trụi trước anh.
Nàng không cảm thấy có gì trái đạo đức. Nàng không cảm thấy có gì xấu xa. Nàng cảm thấy cần phải thế. Như chính bản thân nàng.
Hơi thở của anh - nhanh và gấp gáp - là âm thanh duy nhất nàng nghe thấy được. Không khí xung quanh hai người như vụn vỡ trong sự cuồng nhiệt rồi nàng không chỉ nghe hơi thở của anh mà còn cảm thấy nó mơn man trên da thịt mình, ban đầu mát dịu rồi nóng giãy, khi môi anh mỗi lúc một áp chặt hơn vào nàng.
Và rồi anh hôn nàng. Suýt chút nữa nàng hét lên - do choáng ngợp, do cuồng nhiệt, và do từng đợt cảm xúc dâng lên ngùn ngụt từ bên trong. “Harry,” nàng hổn hển, và giờ nàng cảm thấy hai người đã đi ngược lại đạo đức. Nàng cảm thấy xấu xa, thật sự xấu xa. Anh đang vùi đầu vào ngực nàng, và dường như nàng chỉ có thể làm mỗi một điều là luồn cả hai tay vào tóc anh, không biết được là nàng đang cố đẩy anh ra hay ghì chặt anh vào nàng mãi mãi.
Tay anh lần xuống dưới má trong chân nàng, miết chặt mơn trớn ngược lên trên, trên nữa, và rồi...
“Gì thế?” Olivia ngồi bật dậy, hất Harry ra. Có một tiếng động lớn. Nghe như tiếng thứ gì đó rơi xuống sàn gỗ và tiếng thủy tinh vỡ, và cả tiếng thét lớn.
Harry ngồi bệt ra sàn, cố gắng lấy lại hơi thở bình thường. Anh nhìn nàng mắt vẫn còn ánh lên hừng hực, và nàng nhận ra áo xống của mình xộc xệch hết cả. Nàng kéo lên thật nhanh và hai tay chụp vội lên hai vai để che chắn. Không phải là nàng sợ anh, nhưng sau tiếng động vừa rồi nàng thất kinh với ý nghĩ rằng ai đó có thể chạy đến nơi này.
“Chuyện gì xảy ra thế không biết?” nàng hỏi.
Harry lắc đầu trong lúc đứng lên. “Từ phòng khách thì phải.”
“Anh chắc chứ?”
Anh gật đầu, và ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là cảm giác nhẹ nhõm, dù không rõ tại sao. Ý nghĩ kế tiếp trái ngược hoàn toàn. Nếu nàng nghe thấy tiếng động đó có nghĩa là những người khác cũng nghe thấy. Và nếu người đó tình cờ đang ở trên lầu, như mẹ nàng chẳng hạn, thì bà có thể sẽ chạy xuống xem sao. Và nếu làm thế thật, bà có thể đi nhầm phòng lắm chứ.
Và phát hiện ra con gái đang trong tình trạng váy xống xộc xệch thế này.
Nhưng mẹ nàng có thế đến phòng khách trước vì cửa phòng khách đang để mở, và đó là phòng đầu tiên mẹ sẽ đi ngang qua khi xuống đến chân cầu thang. Nhưng nếu vào phòng khách mẹ sẽ chỉ thấy ba người đàn ông, một vệ sĩ vai u thịt bắp, ông quản gia, ba cô hầu gái...
Và không có Olivia.
Nàng đứng bật dậy, kêu thất thanh, “Tóc em!”
“... vẫn y như lúc đầu,” anh tiếp lời nàng.
Nàng nhìn anh vẻ không tin chút nào.
“Thực ra không phải,” anh nói, trông anh hơi ngạc nhiên. “Thực ra là gần,” ... anh đưa tay lên gần đầu mình làm một cử chỉ như để minh họa... một điều gì đấy, “như cũ.”
Nàng lao nhanh đến cái gương trên lò sưởi và nhón chân lên “Ôi trời,” nàng thốt lên. Sally đúng là tài tình. Hầu như không một lọn nào bung ra, vậy mà ban đầu nàng cứ tưởng Harry đã kéo tung mái tóc nàng xuống.
Olivia rút hai cây kẹp tóc ra, cài lại thật chặt, chỉnh lại chỗ tóc đó, rồi đứng xoay lưng lại xem mình trong gương đã ổn chưa. Ngoại trừ hai gò má đỏ bừng, trông nàng hoàn toàn chỉnh tề. Nhưng thực ra hai má đỏ lên như vậy cũng có thể là do bất kỳ nguyên nhân nào khác mà. Thậm chí là thủy đậu, mặc dù có thể nàng cần phải bắt đầu nghĩ ra một lời bào chữa mới.
Nàng nhìn sang Harry. “Trông em ổn cả rồi chứ?”
Anh gật đầu. Nhưng rồi anh lại bảo, “Sebastian biết đấy.”
Miệng nàng há hốc sửng sốt. “Cái gì? Làm sao được?”
Harry nhún vai. Có gì đó rất đàn ông trong cử chỉ đó, như thể muốn nói - một phụ nữ có thể trả lời câu hỏi đó của em hết sức chi tiết đến dài dòng còn anh chỉ cần một cử chỉ ấy là đủ.
“Sao anh ấy biết được chứ?” Olivia hỏi lại.
Anh lại nhún vai, “Thì biết chứ sao. Nhưng em đừng lo lắng, chú ấy chẳng nói gì đâu.”
Olivia lại nhìn mình trong gương, “Anh nghĩ hoàng tử có biết không?”
“Hoàng tử biết thì sao nào?” Harry hỏi vặn, giọng cắm cảu.
“Em còn có...” Nàng định nói nàng còn phải chú ý tới thanh danh của mình. “Anh ghen à?”
Harry nhìn nàng như thể nàng hơi loạn trí. “Đương nhiên là anh ghen chứ.”
Chân nàng bắt đầu như nhũn ra, và nàng thở dài. “Thật ư?”
Anh lắc đầu, rõ ràng là thấy sốt ruột vì tự nhiên nàng thần người ra như vậy. “Nói với mọi người là anh về nhà rồi.”
Nàng chớp mắt, không hiểu anh đang nói chuyện gì.
“Em không muốn ai biết mình đã ở đây, phải không?”
“Ừm, phải” Nàng nói có chút ngập ngừng, bởi nàng không giống như đang xấu hổ lắm. Vì nàng không thấy như thế. Nhưng nàng mong chuyện này riêng tư thôi.
Anh đi lại cửa sổ. “Bảo họ em tiễn anh về mười phút rồi nhé. Em có thể nói với họ là anh có việc cần làm ở nhà.”
“Anh định trèo qua cửa sổ à?”
Một chân anh đã đặt lên bậu cửa. “Chứ em có ý tưởng nào hay hơn sao?”
Có thể, nếu anh cho nàng vài phút suy nghĩ. “Không thấp lắm đâu đấy. Nó...”
“Đừng quên đóng cửa sổ lại nhé.” Và anh biến mất sau một cú nhảy. Olivia chạy ào tới khom người nhìn xuống. Thực ra, không đến nỗi cao lắm. Chắc hẳn chỗ này không cao hơn là mấy so với lúc Priscilla Butterworth đu trên cửa sổ tầng trệt, và có trời mới biết Olivia đã mỉa mai sự ngớ ngẩn của cô ta như thế nào.
Nàng mở miệng định hỏi Harry liệu anh có sao không nhưng thoắt cái anh đi đến bức tường rào giữa hai nhà, rõ ràng là không hề hấn gì sau cú nhảy vừa rồi.
Hơn nữa, Olivia không còn thời gian để nói thêm lời nào nữa vì nàng nghe thấy tiếng ai đó đang xuống cầu thang. Nàng vội lao nhanh ra ngoài, vừa kịp đến tiền sảnh cùng lúc với mẹ nàng.
“Có ai vừa thét lên phải không?” Rudland phu nhân hỏi. “Chuyện gì thế?”
“Con không biết nữa,” Oiivia đáp. “Con vừa mới từ nhà vệ sinh ra. Đang có một buổi biểu diễn ở phòng khách.”
“Biểu diễn ư?”
“Dạ, trong phòng khách ạ.”
“Con đang nói nhảm gì thế? Mà sao?” - bà mẹ đưa tay nhặt thứ gì đó ra khỏi mái tóc nàng - “lại có cái lông này trên đầu con thế hả?”
“Con cũng không biết,” nàng đáp, nắm lấy chiếc lông trong tay để lát nữa vứt đi, chắc nó bị rơi ra từ mấy cái gối. Tất cả mấy cái gối đó đều được nhồi lông, vậy mà Olivia cứ tưởng ống lông đã được gỡ ra hết rồi.
May quá, nhờ có ông quản gia Huntley xăm xúi đi ra trông mặt mũi rất ngượng ngùng nàng mới không phải trả lời câu hỏi đó. “Thưa phu nhân,” ông cúi chào mẹ Olivia. “Có một tai nạn.”
Olivia lẹ làng chạy vòng qua Huntley đâm bổ vào phòng khách. Sebastian đang ngồi bệt trên sàn, tay cậu ta ngoẹo đi bất thường. Ngay đằng sau là một bình hoa chắc hẳn là bị rơi xuống đất, những mảnh vỡ tung tóe, mấy bông hoa rơi tứ tung, và nước lênh láng khắp sàn.
“Ôi trời!” nàng hét lên. “Chuyện gì thế này?”
“Tôi nghĩ chú ấy bị gãy tay rồi,” Edward Valentine phân trần.
“Anh Harry đâu?” Sebastian thều thào. Nghiến chặt răng, toát mồ hôi vì đau đớn.
“Ngài ấy về bên nhà rồi,” Olivia bảo. “Thế có chuyện gì?”
“Đó là một cảnh trong vở diễn.” Eward giải thích “Cô Butterworth đang đứng trên mỏm đá thì...”
“Cô Butterworth là ai đấy?” mẹ Olivia hỏi vọng vào từ ngoài cửa.
“Con sẽ giải thích sau,” Olivia nói nhanh. Cuốn tiểu thuyết vớ vẩn đó sắp làm người ta tức điên lên rồi. Nàng quay sang Sebastian, “Anh Grey, tôi nghĩ ta cần ời bác sĩ tới thôi.”
“ Vladimir làm được,” Hoàng tử Alexei hùng hồn.
Sebastian ngước lên nhìn Olivia, mắt mở to thất kinh.
“Mẹ,” Olivia gọi lớn, ra dấu bảo mẹ đến gần. “Con nghĩ ta cần ời bác sĩ.”
“Vladimir!” hoàng tử quát lên, tuôn ra một tràng tiếng Nga.
“Đừng để anh ta động vào tôi!” Sebastian rít lên.
“Chớ có tưởng rằng tối nay con có thể đi ngủ mà không ẹ biết đầu đuôi câu chuyện này ra làm sao đấy,” Rudland phu nhân nói nhỏ vào tai Olivia.
Olivia gật đầu, thầm biết ơn rằng nàng có thêm chút thời gian nữa để nghĩ ra một lời giải thích hợp lý. Tuy vậy nàng có cảm giác rằng chẳng gì bằng nói sự thật. Hay chí ít cũng phải là sự thật được cắt xén cẩn thận, sàng lọc kỹ càng. Nàng thấy thật may vì ông quản gia Huntley cũng dự phần trong câu chuyện chiều nay, ít ra chuyện này cũng có thể dùng để giải thích tại sao bà Rudland không được báo con gái có nhiều khách đến thăm như vậy.
“Kêu anh Harry đến mau đi,” Sebastian bảo Edward. “Mau!”
Chàng trai xin phép lui ra rồi nhanh chân chạy biến đi.
“Đây là nghề của Vladimir,” hoàng tử Alexei nói, lách người đến gần Sebastian, Vladimir theo sát bên, nheo mắt săm soi chỗ bị thương của Sebastian.
“Anh ta chữa được gãy xương à?” Olivia hỏi, nhìn sang hoàng tử với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
“Làm được nhiều chuyện khác nữa ấy chứ,” Hoàng tử Alexei đáp.
“Chào hoàng tử,” Rudland phu nhân khẽ nhún chào. Dù gì thì anh ta cũng là người của hoàng gia nên cần phải làm đúng nghi thức, bất chấp hai chân có bị trẹo ngoéo thế nào chăng nữa.
“Pereloma ruki u nevo nyet.” Vladimir nói.
“Anh ta bảo cánh tay không bị gãy,” Alexei vừa nói vừa túm lấy vai Sebastian. Sebastian rú lên làm cho Olivia thấy vô cùng ái ngại.
Vladimir nói thêm gì nữa đấy, rồi Alexei đáp lại nghe rõ ràng là một câu hỏi. Vladimir gật đầu và rồi trước khi mọi người kịp phản ứng gì, cả hai cùng lúc tóm lấy Sebastian, Alexei ôm ngang người còn Vladimir túm cánh tay, chỗ trên cùi chỏ một chút. Vladimir kéo rồi vặn - cũng có thể vặn rồi kéo. Nghe tiếng xương kêu “khậc” - Ối trời, Olivia không biết xương có hề hấn gì không nhưng chắc phải đau kinh khủng lắm nên Sebastian mới kêu thét lên như thế.
Olivia có cảm giác như suýt phát nôn.
“Ổn chưa?” Hoàng tử Alexei hỏi, nhìn xuống con bệnh còn đang chết điếng vì đau đớn.
Sebastian chưa hoàn hồn nên không thốt nên lời.
“Anh ta ổn hơn rồi đấy,” Alexei nói đầy tự tin. Rồi quay sang Sebastian, “Sẽ đau vài ngày. Hay có thể lâu hơn. Anh bị... ừm... nói thế nào nhỉ?”
“Trật khớp,” Sebastian vừa rên rỉ vừa thử cử động mấy ngón tay.
“Da. Vai.”
Vladimir choán mất tầm quan sát nên Olivia ngó nghiêng để nhìn Sebastian rõ hơn. Trông cậu ta rất tệ. Cả người đang run bần bật, có vẻ như cậu ta đang thở rất gấp còn màu da thì...
“Mọi người có thấy anh ấy hơi xanh không?” nàng hỏi, không nhằm vào một ai cụ thể.
Đứng bên cạnh nàng, Hoàng tử Alexei gật đầu. Mẹ nàng cũng bước tới lên tiếng, “Có lẽ ta nên... Ối!”
Hai mắt Sebastian trợn ngược, và kế tiếp đó là tiếng đầu cậu ta đập bụp vào tấm thảm lót sàn.
Harry nghe thấy tiếng thét khi vừa tới bên dưới bậc tam cấp nhà Rudland. Ngay lập tức anh biết đó là tiếng thét đau đớn, và nghe như của một phụ nữ.
Olivia.
Tim anh dồn dập những nhịp đập hoảng loạn, và không nói lời nào với Edward, anh hối hả bước lên mấy bậc tam cấp đi vào tiền sảnh. Anh không gõ cửa mà cứ thế chạy bổ tới phòng khách, gần như thở không ra hơi.
“Chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây thế?” anh hỏi trong hơi thở hổn hển. Olivia trông vẫn ổn. Quả thực là không sao cả. Nàng đang đứng bên cạnh hoàng tử, hoàng tử thì đang nói gì đó với Vladimir bằng tiếng Nga, trong lúc anh này đang quỳ gối, đỡ... Sebastian.
Harry lo ngại nhìn người em họ. Cậu ta đang ngồi dậy, tựa người vào chân ghế. Da tái nhợt và đang ôm lấy một bên cánh tay.
Ông quản gia đang quạt cho cậu ta bằng cuốn Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi để mở.
“Seb?” Harry lên tiếng.
Sebastian giơ một tay lên, lắc đầu, theo Harry hiểu có nghĩa là, Đừng lo cho em.
Nên anh thấy yên tâm. “Cô có sao không?” anh hỏi Olivia. Tim anh vẫn còn đập loạn lên vì sợ có chuyện gì xảy đến với nàng. “Tôi nghe có tiếng phụ nữ thét.”
“À, chắc là em đấy,” Sebastian nói.
Harry nhìn xuống người em họ, mặt đờ ra vì không tin vào tai mình, “Chú thét?”
“Đau mà,” Sebastian nhăn nhó.
Harry cố nén cười. “Chú thét nghe cứ như một bé gáy[7] ấy.
Sebastian liếc ông anh họ. “Có lý do nào khiến anh nói giọng Đức đó không đấy?”
“Không có,” Harry đáp, khịt khịt mũi cố nén cơn cười cứ chực bật ra nhưng có vẻ như không thể.
“Ưm, ngài Harry này,” Olivia lên tiếng từ đằng sau.
Anh quay lại, nhìn nàng và bật cười. Chẳng vì lý do gì hết, chỉ là từ lúc nãy đến giờ anh đã cố nén, giờ trông thấy nàng, anh không thể nén được nữa. Dạo này cảm xúc của anh hay bị ảnh hưởng bởi nàng. Và Harry nhận thấy chuyện này không có gì tệ cả.
Tuy nhiên Olivia không cười. “Tôi xin được giới thiệu mẹ tôi,” nàng nói nhỏ, đưa mắt về người phụ nữ đứng bên cạnh mình.
Anh thôi cười ngay. “Tôi thành thật xin lỗi, thưa Rudland phu nhân. Tôi không trông thấy bà.”
“Thét gì mà ghê quá,” bà nói giọng lạnh lùng. Lần trước Harry mới chỉ trông thấy bà bên kia phòng tiệc, nhưng giờ nhìn gần anh mới thấy rõ bà rất giống con gái mình. Tóc bà đã điểm bạc, và trên mặt đã xuất hiện vài vét chân chim nhưng các đường nét khuôn mặt thì giống nàng đến khó tin. Nếu nhìn vào Rudland phu nhân người ta thấy điều gì thì đó chính là nhan sắc của Olivia sẽ không tàn phai theo thời gian.
“Mẹ,” Olivia nói, “đây là ngài Harry Valentine. Ngài ấy thuê nhà phía Nam nhà mình.”
“À, tôi có nghe qua,” Rudland phu nhân nói. “Rất hân hạnh khi cuối cùng cũng được gặp ngài.”
Harry không thể biết được liệu giọng bà có hàm chứa lời cảnh báo nào không. Ta biết lâu nay anh chờn vờn con gái ta, đúng không nào. Hay có thể là : Đừng tưởng chúng ta sẽ cho phép anh đến gần con bé nữa nhé.
Mà cũng có thể tất cả chỉ là do anh tưởng tượng ra. “Sebastian bị sao vậy?” Harry hỏi.
“Bị trật bả vai,” Olivia giải thích. “ Vladimir nắn lại.”
Harry chẳng biết nên lo lắng hay cảm kích. “ Vladimir?
“Da” Vladimir hãnh diện đáp.
“Thật... thật là...” Olivia cố tìm từ phù hợp. “Xuất sắc,” rốt cuộc nàng quyết định chọn từ đó.
“Tôi thì thấy khác cơ,” Sebastian chen vào.
“Anh rất can đảm,” nàng nói và gật đầu trìu mến với cậu ta.
“Cậu ta làm chuyện này nhiều lần rồi.” Alexei nói, mắt nhìn về phía Vladimir. Đoạn anh ta nhìn xuống Sebastian vẫn còn đang ngồi bệt dưới sàn, “Anh cần...” Tay anh ta diễn tả điều gì đấy, mắt nhìn sang Olivia. “Thứ gì dùng để giảm đau ấy.”
“Cồn thuốc phiện?”
“Phải, chính nó.”
“Nhà tôi có một ít,” Harry xác nhận. Anh đặt tay lên vai Sebastian.
“Áiiiiiiiiiii!”
“Thôi chết, xin lỗi. Tưởng vai kia đau cơ.” Harry ngước nhìn lên những người khác trong phòng, ai nấy đều chĩa vào anh ánh mắt như thể anh là tội phạm. “Tôi chỉ muốn an ủi chút thôi. Kiểu như vỗ vai hay đại loại vậy.”
“Có lẽ mình nên đưa Seb về nhà đi,” Edward gợi ý.
Harry gật đầu, đỡ người em họ đứng lên. “Ở lại nhà anh ít ngày nhé?”
Sebastian gật đầu vẻ cảm động. Trong lúc đi ra cửa, cậu ta ngoái đầu nhìn Vladimir, “Spasibo “
Vladimir cười tự mãn và bảo được giúp đỡ một người vĩ đại là niềm vinh hạnh cho anh ta.
Hoàng tử dịch rồi nói thêm, “Ta phải công nhận là anh biểu diễn không chê vào đâu được.”
Harry nhìn Olivia với ánh mắt thích thú. Anh không nén được.
Alexei tiếp tục, “Rất hân hạnh được đón tiếp anh trong bữa tiệc tuần tới. Tại nhà anh họ tôi. Ngài đại sứ. Tôn vinh văn hóa Nga.” Anh ta nhìn những người còn lại. “Dĩ nhiên tất cả mọi người ở đây đều được mời.” Rồi quay sang Harry, ánh mắt hai người giao nhau. Anh ta nhún vai, như thể muốn nói Kể cả ngài.
Harry gật đầu thay cho câu trả lời. Có vẻ như anh chưa dứt “nợ” với vị hoàng tử Nga này. Nếu Olivia đi, anh cũng sẽ đi. Chỉ có thế thôi.
Rudland phu nhân cảm ơn nhã ý của Alexei rồi quay sang Harry. “Tôi nghĩ anh Grey cần nằm nghỉ.”
“Vâng ạ,” Harry từ tốn. Anh chào mọi người rồi dìu Scbastian ra cửa, Olivia đi bên cạnh, và khi ra đến cửa trước nàng lên tiếng, “Nhớ cho tôi biết tình hình anh ấy thế nào với nhé.”
Anh thoáng nở một nụ cười bí hiểm, “Cửa sổ lúc sáu giờ tối nay nhé.”
Anh nên về ngay. Có quá nhiều người dõi theo, mà Sebastian thì rõ ràng rất đau đớn, nhưng anh không thể không nhìn mặt nàng lần nữa. Và trong khoảnh khắc đó anh mới chợt hiểu người ta nói “mắt ánh lên tia sáng lấp lánh” có nghĩa là gì.
Vì khi anh nói hẹn nàng nơi cửa sổ, nàng mỉm cười. Và khi anh nhìn vào mắt nàng, dường như cả thế gian này chìm ngập trong một thứ ánh sáng hạnh phúc dịu dàng, và tất cả niềm vui, niềm hạnh phúc anh có được đều đến từ nơi nàng. Từ một thiếu nữ, đứng gần anh nơi cửa nhà nàng ở Mayfair này.
Và đó chính là lúc anh hiểu ra. Chuyện đó đã xảy ra-Chuyện đó đã xảy chính nơi đây, ở thành London này.
Harry Valentine đã yêu mất rồi.