Chương Hai mươi bốn
Đúng vậy, Olivia ngẫm nghĩ với nụ cười ngớ ngẩn trên môi. Anh biết nàng thật rõ.
“Cháu yêu chuyện mình nhảy đẹp hơn cô ấy.”
Nụ cười của nàng biến mất, nhưng nàng cũng phải thừa nhận sự thật đó thôi.
“Cháu yêu chuyện cô ân cần với trẻ nhỏ và chó to.”
Cái gì? Nàng nhìn anh ngờ vực.
“Anh đoán là thế,” anh thú nhận. “Em có vẻ như vậy mà.”
Nàng mím chặt môi để khỏi bật cười thành tiếng. “Nhưng hơn tất cả,” Harry nói, và mặc dù anh đang nhìn trực diện cha của Olivia, nàng vẫn cảm thấy như anh đang nhìn nàng, “Cháu yêu cô ấy. Cháu tôn thờ cô ấy. Và cháu không muốn gì hơn là suốt quãng đời còn lại được đứng bên cạnh cô ấy với tư cách là chồng.”
Olivia nhìn xuống cha mình. Ông vẫn đang chằm chằm nhìn Harry với vẻ choáng váng ghê gớm.
“Kìa cha?” nàng sốt ruột.
“Chuyện này thật không đúng quy cách một chút nào,” cha nàng nói. Nhưng giọng ông nghe không có vẻ giận mà chỉ kinh ngạc.
“Cháu nguyện trao đời mình cho cô ấy,” Harry nói.
“Thế ư?” nàng hỏi nhỏ, giọng chứa chan hy vọng và hồi hộp. “Ôi Harry, em...”
“Suỵt, anh đang nói chuyện với cha em cơ mà.”
“Ta đồng ý,” huân tước Rudland đột nhiên cất lời.
Miệng Olivia tròn xoe thành hình chữ O cáu kỉnh, “Bởi vì anh ấy suỵt con ư?”
Cha nàng nhìn lên. “Đó là biểu hiện của một đầu óc tỉnh táo hiếm thấy đấy.”
“Cái gì?”
“Và cũng là một cách để tự vệ ạ,” Harry thêm vào.
“Ta thích chàng trai này,” cha nàng tuyên bố.
Và rồi, đột nhiên Olivia nghe tiếng một ô cửa sổ khác mở ra.
“Chuyện gì thế?” Đó là mẹ nàng, trong phòng khách, cách cha nàng ba cửa sổ. “Ông đang nói chuyện với ai thế?”
“Olivia sắp lấy chồng rồi, bà à,” cha nàng nói.
“Chào mẹ,” Olivia nói.
Mẹ nàng nhìn lên, mắt chớp chớp. “Con đang làm gì thế?”
“Thì đang được gả chồng ạ,” Olivia đáp với nụ cười rạng ngời nhưng thật ngô nghê.
“Gả cho cháu đấy ạ,” Harry nói thêm cho rõ ý.
“Ồ, cậu Harry, ừm... rất vui được gặp lại.” Rudland phu nhân nhìn lên, chớp chớp mắt thêm vài cái nữa. “Tôi không thấy cậu ở đấy.”
Anh gật đầu lịch lãm với nhạc mẫu tương lai.
Rudland phu nhân quay sang chồng mình, “Con mình sẽ cưới cậu ấy hả ông?”
Huân tước Rudland gật đầu. “Với sự đồng ý thành tâm của tôi.”
Rudland phu nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang Harry. “Bốn tháng nữa nhé.” Bà nhìn Olivia. “Ta cần nhiều thời gian để lo liệu, con và mẹ.”
“Cháu nghĩ ta chỉ cần bốn tuần thôi ạ.”
Rudland phu nhân quay ngoắt sang anh, ngón tay trỏ bên phải chỉ thẳng lên trên. Đó là cử chỉ Olivia biết rất rõ. Có nghĩa là Harry khôn hồn thì phải tuân theo.
“Con cần học nhiều đấy, con trai ạ,” huân tước Rudland nói.
“Ồ!” Harry thốt lên. Anh nhìn về phía Olivia. “Đừng đi nhé.”
Nàng đợi, và một lúc sau anh quay lại với chiếc hộp nữ trang nhỏ. “Là nhẫn,” anh nói, dù rằng nhìn là biết rồi. Anh mở hộp, nhưng Olivia ở xa quá không thấy gì cả ngoài ánh lấp lánh.
“Em thấy không?” anh hỏi.
Nàng lắc đầu. “Chắc là đẹp lắm nhỉ.”
Anh thò đầu ra cửa sổ, nheo nheo mắt khi ước lượng khoảng cách. “Em bắt được chứ?” anh hỏi.
Olivia nghe thấy mẹ nàng há hốc miệng, nhưng nàng biết chỉ có duy nhất một cách trả lời phù hợp. Nàng vênh vang nhìn đức lang quân tương lai. “Anh ném được thì em cũng bắt được.”
Anh bật cười. Và ném.
Và nàng bắt trượt. Cố tình.
Như thế hay hơn, nàng nghĩ vậy khi hai người gặp nhau lúc xuống tìm chiếc nhẫn. Một lời cầu hôn hợp thức xứng đáng nhận một nụ hôn hợp thức.
Hay, khi Harry thì thào với nàng trước sự chứng kiến của đấng sinh thành, có lẽ đó là một nụ hôn không hợp thức chăng...?
Không hợp thức, Olivia nghĩ, khi môi anh chạm vào môi nàng. Rõ ràng là không hợp thức.
-HẾT-
* * *
[1] Tên của vị vua này trong tiếng Anh cổ là Æthelred the Unræd. Unræd có nghĩa là bị xúi dại. Có tên này là do vua lên ngôi khi mới khoảng mười tuổi nên làm việc gì cũng phải hỏi ý kiến người khác nhưng lại hay bị họ xúi bậy. Æthelred the Unræd sau được dịch ra tiếng Anh hiện đại thành Ethelred the Unready; từ unready có nghĩa là chưa sẵn sàng, không còn giữ nguyên được nghĩa gốc của unræd nữa.
[2] Câu hiệu triệu binh sĩ của vua Henry V trong vở kịch Henry V của kịch tác gia Shakespeare.
[3] Tiếng Nga: nàng yêu dấu.
[4] Một vở kịch của Shakespeare, tạm dịch là Thuần hóa con ngựa bất kham. Nhân vật chính trong vở kịch là Petruchio, một quý tộc ở Verona, và Katherina, cô tiểu thư khét tiếng ngang bướng và cứng đầu. Ban đầu Katherina tỏ ra thờ ơ với Petruchio, song anh đã dùng chiêu “tâm lý nghịch” để chinh phục nàng và biến nàng thành cô dâu ngoan ngoãn, nhất nhất nghe lời hôn phu.
[5] Nguyên văn: appointment, vừa có nghĩa cuộc hẹn vừa có nghĩa bổ nhiệm. Hoàng tử Nga hiểu theo nghĩa thứ hai, cho rằng Harry hỏi có phải anh ta đã nhiều lần được bổ nhiệm vào một chức vị nào đó không.
[6] Vlad III (1431-1476) vương công xứ Wallachia thuộc công quốc Romania thời thượng cổ. Phần lớn thời kỳ trị vì, Vlad lãnh đạo thần dân chống lại đế chế Ottoman.Vlad khét tiếng là một kẻ tàn ác và hình phạt xuyên cọc qua người là hình phạt vị vương công này ưa thích nhất, bởi thế ông ta được gán cho tên Vlad Xuyên cọc.
[7] Nguyên văn là “leetle girl”. Harry bắt chước cách người Đức nói từ “little girl” trong tiếng Anh, nguyên âm “i” - phiên âm là [I] - trong “little” bị kéo dài thành “ee” - phiên âm là [i]