Chuyến Xe Bus Số 14


Tư thế tay của hút thuốc lúc này của ông Nhị rất giống với ông nội tôi !
Thế nhưng tôi chưa từng thấy hình dáng thật của ông nội tôi trước lúc tôi sinh ra ông nội liền bị bệnh mà qua đời thứ duy nhất mà tôi có thể biết khuôn mặt của ông chỉ có vài tấm hình cũ mà cha tôi gửi .
Tôi hỏi ông Nhị : Ông tên gọi là gì vậy? Nhà là nơi nào vậy? Quen biết lâu như vậy rồi đều không kịp hỏi.
Ông Nhị hút điếu thuốc một hơi ,khói thuốc từ trong lỗ mũi tỏa ra xa xăm nói : Ông là người ở nơi nào không quan trọng tên gọi là gì cũng không quan trọng còn ở nơi nào có thể nói là không có chỗ ở cố định.
Ông Nhị rất khéo đưa đẩy, người lớn tuổi đều như vậy nói chuyện cẩn thận, tính cảnh giác rất mạnh dù sao cũng là người trải qua thời buổi loạn lạc .
Tôi không nói cái gì nữa dù sao cũng hỏi không ra đến đầu mối gì.
Lúc ông Nhị hút xong một hơi thuốc lá cuối cùng ,ông ấy mới vừa đem cuống thuốc lá ném xuống đất giẫm tắt , da ngăm đen Lê Nguyên Giang liền vọt vào trong khoang thuyền.
"Ông Nhị ! Đến vùng quỷ rồi, ông nhanh xem xem vùng biển này đến cùng đều là thứ gì vậy?" Giọng điệu của Lê Nguyên Giang gấp gáp mà sợ hãi.

Đoàn người chúng tôi vọt tới trên boong thuyền cúi đầu xuống phía dưới xem, một mảnh nước biển trong vùng quỷ này trôi đầy vật thể giống như tóc ai cũng không biết đây là cái gì.
"Có phải là tảo biển hay không ?" Tôi thăm dò hỏi một câu.
Chú com lê nói : Không có khả năng lắm tuy nói trên thế giới này rất nhiều chủng loài còn chưa bị khai quật ,nhưng rong biển không thể mọc thành như vậy.
Sắc trời tối lại trong màn đêm ông Nhị im lặng không lên tiếng đứng trên boong thuyền nghỉ chân nhìn ra xa.
Một hòn đảo nhỏ hướng đông nam ánh vào trong tầm mắt chúng tôi , hòn đảo này cách bờ biển tương đối gần, cụ thể tên gọi là gì cũng không ai biết nhưng dân bản xứ liền coi một vùng biển này gọi là vùng quỷ.
Lê Nguyên Giang có chút sợ sệt liền nói : Nếu không.

.


.

Ba người các người liền xuống đây đi? Tôi không dám lại lái lên trước nữa.
Tóc trên mặt biển càng ngày càng nhiều thêm nữa lúc này sắc trời hơi tối chúng tôi nhất định phải bật đèn pin mới có thể thấy rõ.
Tôi và chú com lê liếc mắt nhìn nhau còn chưa kịp nói chuyện ông Nhị liền nói : Tiểu Lê, có muốn biết tăm tích của cha mẹ cậu hay không.
Lê Nguyên Giang vừa nghe lập tức trừng mắt nắm lấy cánh tay ông Nhị nói : Muốn! Ngài biết cha mẹ cháu ở đâu sao?
Ông Nhị giơ tay chỉ vào đảo quỷ phấn chấn nói : Ở kia!
Trên khuôn mặt ngăm đen của Lê Nguyên Giang hiện ra vẻ mặt có chút xoắn xuýt nhưng sau một lát sau vẫn cứ là cắn răng nói : Được! Liều một lần đi cháu này liền tăng đủ mã lực(chỉ động cơ) lái qua.
Ông Nhị lắc đầu nói : Không liền chầm chậm lái, lái càng nhanh chết càng nhanh.
Mọi người không biết nguyên nhân nhưng vẫn là nghe chỉ huy từ ông Nhị , trên thuyền đánh cá có chiếu sáng thiết bị nhưng ông Nhị cũng không cho chúng tôi bật, một con thuyền bắt cá gần biển (thuyền đi gần không ra xa quá) liền như thế chạy ở trong màn đêm tối tăm.
"Ngồi ở trong khoang thuyền đợi đi, con mắt không cần nhìn loạn, xem nhiều sẽ xảy ra chuyện." Nói xong câu đó, ông Nhị quay đầu trở về khoang thuyền.
Ba người chúng tôi cũng vội vàng theo sát, ở trong khoang thuyền tôi không nhịn được tò mò nhìn ra phía ngoài chỉ cảm thấy trong màn đêm như là bỗng nhiên có rất nhiều thuyền.
Những chiếc thuyền kia có lớn có nhỏ, lớn một chút liền gần giống với con thuyền đánh cá gần biển mà chúng tôi ngồi ,nhỏ hơn một chút vậy thì là thuyền gỗ nhỏ, người ở bên trên hai mắt không có ánh sáng(mắt không còn hồn chỉ người chết) lẳng lặng chèo mái chèo, thật giống lung tung không có mục đích phiêu bạt ở gần đảo quỷ .
Cách đảo quỷ càng ngày càng gần rồi, mắt thấy liền muốn lên bờ rồi, ông Nhị chợt nói rồi một câu :Toàn bộ lên boong tàu! Quay lưng lại với đảo quỷ, tuyệt đối không được nhìn!
Chúng tôi đều choáng váng rồi nhưng vẫn là theo bước của ông Nhị toàn bộ chạy đến trên boong thuyền sau đó lưng dựa lan can, hai tay nắm chặt.
Thuyền đánh cá tiếp tục tiến lên, gió biển buổi tối thổi hiu hiu ở sau lưng chúng tôi cảm giác lạnh lẽo tôi nói : Ông Nhị , này đến tột cùng là.


.

.
Lời còn chưa nói hết ông Nhị chấn thanh quát lên : Đừng lên tiếng!
Gió lạnh thổi vù vù vừa mới bắt đầu chỉ là cảm thấy lạnh, chầm rãi liền không đúng rồi, càng về sau gió lạnh càng nhỏ, nhưng trong cổ lại thổi tới một luồng gió nóng!
Cảm giác này liền như là có người nằm ở sau lưng tôi hà hơi vào cổ tôi lại giống như là tựa bên tai tôi nói thì thầm.
Không ai dám nói chuyện cũng không ai dám nhúc nhích, giáo huấn của ông Nhị là nhất định phải nghiêm túc nghe nhưng liền vào lúc này bỗng nhiên tôi cảm giác có một đôi tay nhỏ mịn màng đang vuốt ve cổ tôi !
Toàn thân tôi hoảng sợ quay đầu nhìn lại lại phát hiện phía sau thứ gì đều không có ,mà cùng lúc đó, cùng tôi quay đầu lại còn có Lê Nguyên Giang!
Tôi là cái gì cũng không thấy nhưng Lê Nguyên Giang lại trợn to mắt tử cả người đều choáng váng.
Ông Nhị thở dài một cái ,lúc này một bàn tay vỗ vào sau đầu của Lê Nguyên Giang hô : Nhóc com lê khiêng cậu ta vào khoang thuyền!
Sau đó ông Nhị một phát bắt được cổ áo tôi trực tiếp kéo tôi xuống boong tàu.
Ở trong khoang thuyền, sắc mặt ông Nhị rất khó coi tức giận khó có thể tiêu tan.
Tôi biết mình phạm phải lỗi lớn cũng không dám nói chen vào liền vào lúc này bỗng nhiên thân thuyền truyền đến một trận âm thanh ầm ầm ầm ,thanh âm này liền như là có người đang đánh thân thuyền cũng như là đang gõ cửa.
Hai bên thân thuyền, tiếng vang này liên tục không ngừng thật lâu không yên lặng.
Ông Nhị nói :Ai, bước thứ nhất liền không làm tốt.

Chú com lê sờ sờ cổ Lê Nguyên Giang ngẩng đầu nói với ông Nhị : Ông Nhị , chàng trai này thiếu một hồn phách.
Ông Nhị cũng đưa tay sờ sờ mạch đập của Lê Nguyên Giang nói : Còn tốt, thiếu một hồn phách còn có thể chữa trị.
Dứt lời, ông Nhị từ trong túi lấy ra một bình nhỏ, từ trong bình nhỏ đổ ra một viên thuốc màu đỏ cạy miệng Lê Nguyên Giang ra nhét vào.
Lúc Lê Nguyên Giang bị kéo vào khoang thuyền trước sau giữ nguyên động tác há to miệng trợn mắt , lúc này một viên thuốc vào bụng, ông Nhị chấn giọng quát lên : Lúc này không trở về càng chờ tới khi nào!
Dứt lời, ông Nhị một bàn tay đập lên trên trán Lê Nguyên Giang.
"A.

.

." Lê Nguyên Giang như là ngồi thiền lúc này mới tỉnh lại, trong nháy mắt ngồi dậy không ngừng mà thở hổn hển.
"Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy tôi thật giống nghe thấy âm thanh của cha mẹ tôi ." Lê Nguyên Giang liên tục xin lỗi, trên khuôn mặt ngăm đen đều là áy náy.
Ông Nhị lắc đầu tỏ vẻ không ngại, lúc này xoay người đi ra khoang thuyền.
Chú com lê nâng Lê Nguyên Giang dậy ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
Tôi theo nhịp chân của chú com lê đến bên ngoài khoang thuyền nhỏ giọng hỏi : Chú , vừa nãy tôi cũng quay đầu, tôi làm sao cái gì cũng không thấy?
Chú com lê nhỏ giọng nói : Bởi vì linh hồn của cậu ở chỗ tôi .
Tôi thật giống như đã hiểu.
Vừa nãy lúc qua vùng biển trôi đầy tóc của đảo quỷ kia nếu như quay đầu có thể sẽ bị hồn xiêu phách lạc (bị quỷ cướp lấy hồn phách đi) ,nhưng tôi không giống, linh hồn của tôi ở trong thân thể của chú com lê , tôi vốn liền là kẻ không có linh hồn.

Nghĩ như vậy, cũng là thông suốt rồi nguyên lai trong thân thể mình không có linh hồn cũng không nhất định là chuyện xấu.
Ba người chúng tôi đứng trên boong thuyền ông Nhị thở dài nói : Lập tức muốn đến đảo quỷ rồi.

"Ông Nhị , ông có phải là không vui hay không?" Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.
Ông Nhị không nói những thứ khác chỉ là vỗ vỗ bờ vai tôi nói : Lên đảo rồi, tất cả nghe theo ông chỉ huy, ở đây cháu sẽ thấy được thứ có một không hai trên cõi đời này.
Thứ có một không hai trên cõi đời ?
Tôi liếc mắt nhìn ông Nhị , ông ấy không lên tiếng ,tôi lại nhìn về phía chú com lê, hai tay chú ấy giang ra, nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Dần dần, thuyền đánh cá càng đi càng chậm mãi cho đến cuối cùng trôi dạt đến trên chỗ nước cạn .
Lê Nguyên Giang từ trong khoang thuyền lộ đầu ra nói : Ông Nhị , đến chỗ nước cạn rồi, con đường còn lại, chúng ta phải lội qua.
Ông Nhị nói : Vào khoang thuyền.
Này nhưng liền khiến người không rõ, lúc đến ông Nhị bảo đi càng nhanh càng tốt , lúc sắp tới ông Nhị bảo đi chậm một chút.
Lúc này đã đến rồi, ông Nhị trái lại không xuống thuyền mà là bảo toàn bộ chúng tôi tiến vào khoang thuyền.
Lúc vào trong khoang thuyền , ông Nhị từ trong túi lấy ra một bình rượu xái (rượu độ cồn còn 60% - 70%), tự mình trước tiên uống hai ngụm to sau đó đưa cho tôi hỏi : A Bố, tửu lượng(uống được rượu không) thế nào?
"Tạm được." Tôi gật đầu nói.
"Kia cháu cứ uống mấy ngụm đi."
Tôi uống xong rồi, ông Nhị lại đưa bình rượu cho Lê Nguyên Giang hỏi : Tửu lượng thế nào?
Lê Nguyên Giang nói : Có thể uống ba chén lớn!
Ông Nhị cười vang nói : Vậy cậu uống hết chỗ còn lại đi!
chàng trai dân tộc Lê thật thà chất phác ngăm đen Lê Nguyên Giang này cũng thực sự là ra sức ngẩng đầu lên ừng ực ừng ực một hơi uống sạch hơn nửa bình rượu xái, lúc này ợ một hơi rượu hoàn toàn liền như một người không có chuyện gì.
Tôi hỏi ông Nhị : Chú com lê không cần uống sao?
Ông Nhị cười nói : Thể chất cậu ta đặc biệt không cần uống cũng không có chuyện gì, tí nữa xuống thuyền, sau khi lên đảo mỗi người đều muốn xách theo một khúc gỗ!
Lê Nguyên Giang hỏi : Ông Nhị , tôi nhớ tới trên đảo không rắn đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận