Chuyến Xe Bus Số 14


Trên đường chạy tới nhà xưởng , mưa nhỏ rơi tí tách tí tách , tôi mở cửa kính xe ra một cảm giác khoan khoái đánh úp lại, không khí tươi mát thổi vào lỗ mũi không khỏi cảm thấy tinh thần thanh mát sảng khoái.

"Lần này chúng ta có lẽ sẽ giao chiến với chú quỷ.

" Tôi nhàn nhạt nói một câu.

Chú com lê nói: Chú Quỷ người này không đơn giản , nếu như nói riêng về công phu quyền cước , tôi không e ngại chú ta nhưng chú ta biết quá nhiều bàng môn tà đạo (đường ngang ngõ tắt) khiến người khó lòng phòng bị.

Ông Nhị hừ lạnh một tiếng: Ông liền chuyên trị các loại bàng môn tà đạo !
Trên đường lại không nói gì nữa , rất nhanh, xe lái đến phụ cận nhà xưởng bỏ hoang, chúng tôi xuống xe , lại lần nữa xác nhận lẫn nhau mặt nạ của đối phương bảo đảm một lúc nữa xảy ra đánh nhau không cần ngộ thương (ngộ trong từ nhầm lẫn ý chỉ đánh giết nhầm) người mình.

Tôi rút con dao găm mà chú com lê cho tôi ra, lúc này trên dao găm đã bắt đầu hiện ra ánh sáng lạnh rồi.

Chỗ cách nhà xưởng trăm mét xa đều có thể có khí lạnh kéo tới cũng không biết trong nhà xưởng này đến cùng đang làm gì.

Chúng tôi giẫm lên con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại chậm rãi đi về phía nhà xưởng , lúc đến trước cửa nhà xưởng ông Nhị mới vừa liếc mắt nhìn liền nói : Chậm đã !
Mọi người dừng lại không biết vì sao nhìn ông Nhị.

Ông Nhị không lên tiếng , hai tay chắp ở sau lưng tới tới lui lui đi ở trước cửa lớn của nhà xưởng nhưng bất kể đi thế nào trước sau không đi vào.

Ai cũng không dám làm phiền ông Nhị liền lẳng lặng chờ như vậy , một lát sau , ông Nhị sâu kín nói một câu: Trong nhà xưởng có cao nhân.


Có thể khiến ông Nhị người có bản lĩnh như thế này xưng hô là cao nhân , vậy người này đến tột cùng có bản lĩnh lớn nhường nào?
Tôi ; ngơ ngác hỏi: Ông Nhị ,vậy tối nay còn có thể đi vào không?
"Đương nhiên có thể đi vào , có cao nhân chỉ có thể chứng minh vấn đề khó giải quyết nhưng không thể chứng minh chúng ta chắc chắn thua không thể nghi ngờ , đi.

" Ông Nhị trực tiếp dẫn đầu đi vào.

Vừa nãy ông ấy có thể là đang suy tư đối sách , lúc này nghĩ ra biện pháp tự nhiên thẳng sống lưng.

Sau khi tiến vào nhà xưởng giẫm lên mặt đất đầy cỏ dại rậm rạp , ông Nhị quay đầu lại nhỏ giọng hỏi tôi : A Bố , cháu là phân xưởng nào đi vào ảo giác vậy?
Bởi đây là một khu đất tập trung nhà xưởng cỡ lớn, ở giữa một con đường chính , hai bên từng dãy đều là nhà xưởng không chắc đều là nhà xưởng gì.

Tôi chỉ vào góc đông nam nói: Đại khái liền ở vị trí này ,nhìn máy móc trong phân xưởng là máy cắt khuôn hẳn là một xưởng đóng sách.

Ông Nhị suy nghĩ một chút nói: Trước vào phân xưởng xem xem.

Vừa dứt lời , cửa lớn của nhà xưởng truyền đến ầm một tiếng vang lớn , chúng tôi quay đầu nhìn lại quát to một tiếng không tốt!
Nhà xưởng phía sau chẳng biết lúc nào xuất hiện hai phiến cửa sắt lớn , lúc này lặng yên không một tiếng động đột nhiên liền đóng lại.

Ông Nhị xua tay nói: Gấp cái gì? Không nên hốt hoảng.

Trong đêm mưa , từ chỗ sâu tối tăm của nhà xưởng từ từ truyền đến một loạt tiếng bước chân , bước chân này leng keng mạnh mẽ hơn nữa tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề , chờ tiếng bước chân kia từ từ lại gần.

Chúng tôi mới nhìn rõ , một đám người đeo mặt nạ mặc y phục dạ hành trong tay cầm đao dài ép về phía chúng tôi.


Vẻ mặt trên mặt nạ của bọn họ rất loạn , hỗn tạp nhưng có thể nói tập hợp tinh hoa hí khúc, đem hết thảy nhân vật từng xuất hiện đều vẽ ra rồi , đếm qua, bộ mặt trên mặt nạ của đám người này chí ít khoảng hơn trăm.

"Đây là muốn để chúng ta trước tiên hoạt động gân cốt sao?" Bác Hỉ cười lạnh một tiếng tuy rằng bác ấy bây giờ là người què , nhưng sau khi bác Hải sử dụng thân thể này tất cả bản lĩnh cũng đều còn.

Ông Nhị quay đầu lại nhỏ giọng nói một câu: Nhớ kỹ mặt nạ của bốn người chúng ta , trừ đó ra thấy một cái giết một cái !
Vừa dứt lời , đám người đeo mặt nạ liền giống như là có người ra lệnh, giẫm lên vũng nước bùn lầy dưới đất hừng hực vọt tới nâng đao chém liền chém.

Trong màn đêm , chỉ có một chiếc đèn lớn lờ mờ ở cửa lớn nhà xưởng , trên lưỡi đao hiện ra ánh đèn vàng chiếu sáng từng thanh sáng loáng , tia sáng khúc xạ ra thỉnh thoảng xẹt qua trên vách tường cũ kỹ của nhà xưởng ,một đao của tôi chém lên bả vai của một kẻ đeo mặt nạ nhưng cũng không xuất hiện loại cảm giác lưỡi dao đâm vào thân thể trái lại cảm thấy như là đâm vào trong một bồn nước sạch.

Không hề có lực cản !
Trong nháy mắt rút doa găm ra , kẻ đeo mặt nạ kia rào một tiếng , thân thể trực tiếp tan ra thành từng mảnh, mặt nạ lộc cộc lăn một vòng trên đất ,tôi đá quần áo của hắn chỉ thấy trong y phục dạ hành của hắn bọc toàn rơm rạ căn bản không nhìn thấy một chút máu thịt.

Đúng như dự đoán , Nghịch Thiên Thần tuyệt sẽ không đơn giản như vậy !
Tôi liền cảm thấy tên này có vấn đề , lúc ở trấn cổ Thanh Linh , hắn không có ra tay gia nhập vòng chiến không giúp bất kỳ bên nào.

Mãi đến tận lúc đi cũng không lộ ra thái độ thù địch với tôi , lúc đó tôi nhất thời cảm thấy hắn là người tốt , hắn và ba con rối khác cũng không thông đồng làm bậy có lẽ Nghịch Thiên Thần xem thường cách làm của ba con rối khác nhưng bây giờ nghĩ lại đây hoàn toàn nói nhảm.

Đã từng có vị danh nhân , lúc ngày xưa phong quang (lúc đạt đến đỉnh cao sự nghiệp) từng nói một câu không sợ bạn làm việc có nguyên tắc chỉ sợ bạn người này không sở thích.

Có sở thích, có theo đuổi liền có thể làm người đó thỏa mãn (ý chỉ mua chuộc nhờ làm việc hộ), Nghịch Thiên Thần đã từng cũng để lộ ra ý muốn mắt quỷ ,quạ trên đời con nào cũng đen giống nhau (ý chỉ kẻ bóc lột trên đời thì xấu giống nhau) , hắn nếu cùng giống với ba con rối còn lại muốn lấy được mắt quỷ , như vậy hắn sẽ là con quạ tốt sao (người xấu vì quạ tượng trưng cho kẻ xấu)?
Chỉ bất quá cách làm của hắn khá kín đáo không giống ba con rối khác trực tiếp ra tay cướp lấy, Nghịch Thiên Thần nhất định là một kẻ giỏi khống chế hết thảy từ phía sau.


Hơn một trăm con rối hỗn tạp tuy nói số lượng đông đảo nhưng không chịu nổi một đao mà tôi đâm tới , trong nháy mắt liền biến thành người rơm , lúc này ở mọi người hợp lực chém giết , trên mặt đất đã phủ kín một tầng rơm rạ thật dày lại giương mắt nhìn những con rối rơm kia chỉ còn lại hơn năm mươi cái.

Nhưng liền ở lúc tôi nhấc đao chuẩn bị lại đâm ,lại bỗng nhiên phát hiện mặt nạ mà con rối trước mặt đeo chính là mặt nạ Hạng Vũ , tôi vội vàng thu tay lại trong lòng tự nhủ suýt chút nữa liền đâm vào người chú com lê rồi.

Quay đầu lại chuẩn bị đâm vừa nhìn lại là một Hạng Vũ.

Mẹ kiếp !
Không đúng đi?
Đánh đánh , mọi người dường như đều ngừng tay quay đầu nhìn kĩ lại ,ai ya, có mười mấy người đeo mặt nạ Hạng Vũ , có hơn mười kể đeo mặt nạ Tào Tháo , cũng có hơn mười kẻ đeo mặt nạ Tần Thủy Hoàng và mặt nạ tám tiên Lý Thiết Quải.

Lúc này năm mươi, sáu mươi người chúng tôi lẫn lộn với nhau đứng ở trong mưa , mọi người cảnh giác nhìn bốn phía ai cũng không dám lại ra tay nữa.

Đây đúng là không thể lại đánh rồi không biết là đám người đối diện học thông minh trực tiếp biến mặt nạ giống với mặt nạ của chúng tôi còn là bởi vì bản thân bọn hắn liền đeo loại mặt nạ này.

Cứ như vậy ,mọi người mơ hồ rồi nếu như lại mù quáng đánh có thể liền muốn giết phải người mình.

Tôi không dám nói lời nào bởi vì một khi tôi nói chuyện khả năng lòi rất cao.

Mọi người liền cong người như vậy giơ nghiêng dao găm , một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía ai cũng không dám nhúc nhích mảy may ,mưa nhỏ như lông trâu , từ trên trời đêm bay xuống ướt nhẹp tóc chúng tôi ướt nhẹp y phục dạ hành của chúng tôi.

"Này.

.

.


Anh em của chúng ta đều ở đâu?" Bỗng nhiên một thanh âm xa lạ truyền đến.

Người còn lại liền vội vàng hỏi: Cậu là con rối hay là người sống?
Tôi sững sờ, nghĩ thầm trong lũ con rối bọn chúng cũng không cách nào phân biệt người mình sao? Kiểu này thật là ngư long hỗn tạp (lẫn lộn vào nhau người tốt người xấu không phân biệt được) rồi.

Một đám người mồm năm miệng mười hỏi tới hỏi lui , cuối cùng có một con rối xa lạ nói: Là người mình đến phía sau tôi !
Giọng người này rất xa lạ khẳng định không phải người mình nhưng tôi bất kể hắn thế nào, người ta đứng vào phía sau hắn tôi cũng bắt chước đứng vào phía sau hắn.

Kết quả , không tới năm giây tất cả mọi người đứng ở phía sau hắn chính hắn đều trợn tròn mắt.

Lúc này , trong đám người đi ra tới một người , một mình đứng ở một mảnh đất trống nói: Là người sống đứng về phía tôi !
Kẻ nói câu này giọng rất xa lạ , hắn nhất định không là bốn người bọn tôi , mục đích hắn làm như vậy nhất định là vì dụ chúng tôi xuất hiện , lúc tôi đang suy nghĩ sẽ có người đứng qua đó hay không bỗng nhiên một đám người kia lại là cuồn cuộn đứng ở phía sau hắn.

Mẹ kiếp , tôi đây mớ rõ ràng , lũ đeo mặt nạ cố ý làm mặt nạ giống với chúng tôi , mục đích liền là vì dùng giả đánh tráo để cho chúng tôi cũng không cách nào ra tay giết chết bọn chúng nhưng mục đích làm như vậy là vì gì?
Kéo dài thời gian sao?
Lúc này tôi cũng im lặng không lên tiếng theo đoàn người cuồn cuộn đứng ở phía sau người kia , một đám người lần thứ hai choáng váng.

"Mẹ nó , các ngươi đều là người sống?" Kẻ đeo mặt nạ kia rất tức giận quay đầu quát hỏi.

Mọi người ai cũng không nói chuyện , năm mươi, sáu mươi người liền đứng ở trong mưa vẫn là giơ dao găm cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía.

Ông Nhị và chú com lê với bác Hỉ đều là không nói một lời nếu không nói lời nào khẳng định chính là định tiếp tục xem xem đám người này đến tột cùng muốn giở trò gì.

Liền suy tư đối sách như vậy bỗng nhiên cánh tay nhói đau , lúc kẻ đeo mặt nạ bên cạnh xoay người , lưỡi dao không cẩn thận quẹt qua cánh tay tôi nhất thời máu tươi chảy ra , người kia sững sờ rống to: Đây có một người sống !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận