Bởi kiến trúc căn phòng này là loại phong cách ngói xanh tường trắng của trấn nhỏ Giang Nam , tạo hình cửa sổ cũng rất trang nhã, đặc biệt là cửa sổ, căn phòng này càng là thiết kế thành hình tròn.
Trong nháy mắt tôi vừa dứt lời, tôi căn bản chưa kịp suy nghĩ nhiều.
Trực tiếp vọt người lên , nhảy đến trên bệ cửa sổ, ngăn chặn lối cửa sổ .
Mà Nghịch Thiên Thần thì cùng Cát Ngọc đồng thời, chặn ở cửa.
Xoạt một tiếng, tôi rút ra đao dài, dùng đèn pin chỉ vào một mảnh vết chân lộn xộn kia, nói : Ngươi đến tột cùng là ai!
Có Nghịch Thiên Thần ở bên cạnh tôi, tôi không sợ cái tên này.
Nhưng chờ một hồi lâu, cũng không nghe động tĩnh gì, Nghịch Thiên Thần nói : Phỏng chừng hắn đã rời đi.
Bản lĩnh người này không kém tôi, nếu như hắn muốn ra tay, phỏng chừng đã sớm ra tay rồi.
Chúng ta đi thôi.
Trở lại trong phòng cắm trại, chú com lê cùng ông cụ què chân đã nấu xong mì rồi, chúng tôi vội vã ăn một chút, liền vội vàng đi ngủ, chuẩn bị ban ngày lại tìm tòi đến cùng.
Đại khái ở lúc ban đêm hơn hai giờ , tôi buồn đái tỉnh lại, từ trong túi ngủ bò ra ngoài, mới vừa đi xong, liền nghe đến trong trung tâm trấn của trấn Thanh Linh truyền đến một trận tiếng vang leng keng leng keng .
Thanh âm kia nghe tới như là đánh thép, nhưng nơi này không hề có người ở.
Tại sao sẽ có người đang đánh thép?
Chuyện như vậy, nếu như một người tới làm, cái kia mệt lắm đi? Không nói những cái khác, tìm đủ công cụ đánh thép phải lãng phí bao nhiêu thời gian.
Tôi đang chuẩn bị đi về hỏi mấy người, xoay đầu lại lại phát hiện.
Bọn họ cũng đã lặng lẽ chui ra túi ngủ.
"Xem ra đêm nay muốn ngủ ngon là không ngủ được rồi, chúng ta đi trung tâm trấn nhìn xem, không chắc vẫn là cái tên đầu sẹo gây ra âm thanh." Nghịch Thiên Thần mang theo chúng tôi, thẳng đến trung tâm trấn Thanh Linh.
Ban đêm, còn mưa rơi lác đác, mới vừa đi ra khỏi mái hiên, nước mưa liền nhỏ đến trên mặt chúng tôi, trên tay ,trong cổ, lạnh cắt da cắt thịt.
"Các ngươi đi chậm một chút , đợi tôi." Ông cụ què chân , cũng chính là bác Hỉ ở phía sau kêu la.
Tôi nói : Bác Hỉ bác cõng túi leo núi nhẹ nhất còn đi chậm như vậy ?
Ai biết bác Hỉ lại nói :Ai nói.
Hiện tại tôi cõng hai cái.
Mọi người cũng không để ý, lập tức liền tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp tới trung tâm thôn trấn , tôi mơ hồ nghe tiếng bước chân không đúng, quay đầu đếm một chút, phát hiện đội ngũ đã biến thành bốn người!
Nhìn kĩ lại, ông cụ què chân không thấy rồi.
"Đợi đã! Trước tiên đừng đi!" Tôi quát to một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau tìm kiếm, dứt khoát ở khúc quanh con đường , tôi tìm thấy ông cụ què chân, giúp bác ấy đồng thời cõng túi leo núi , nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ.
Ông cụ què chân nói : Ai nha, các ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Sắp mệt chết ta rồi.
Chú com lê lạnh lùng nói : Một túi leo núi mà thôi, có mệt như vậy sao?
Bác Hỉ trừng hai mắt nói : Cậu định để tôi lặp lại bao nhiêu lần? Tôi cõng hai cái! Là hai cái! Hơn nữa còn rất nặng!
Lần này, tôi rất tán thành lời nói của bác Hỉ , bởi vì lúc vừa nãy tôi tìm kiếm bác Hỉ , cố ý giúp bác ấy cõng một túi leo núi , túi leo núi này vô cùng nặng , cũng không biết bên trong đựng thứ gì.
Tôi nhớ mang máng, đồ vật nặng nhất hẳn là ở trong túi của Nghịch Thiên Thần , đều là đồ vật thuộc loại kim loại.
Hơn nữa ở lúc đến , chúng tôi phân công rõ ràng, năm người, tổng cộng năm cái túi leo núi .
Nhưng hiện tại, tôi cẩn thận đếm, dĩ nhiên sáu cái, hơn nữa nhiều ra một cái kia, liền cõng sau lưng tôi.
Ánh mắt của mọi người, đều phóng tới trên người tôi, tôi mơ hồ cảm thấy túi leo núi sức nặng mười phần sau lưng , bên trong tựa hồ còn có thứ gì đang động.
Rầm một tiếng, tôi sợ hãi đến cánh tay mềm nhũn, ném túi leo núi xuống đất.
"Chiếu giúp tôi." Nghịch Thiên Thần lạnh lùng nói một câu, lúc này đi về phía túi leo núi , mở ra túi leo núi vừa nhìn, mọi người sững sờ.
Trong túi leo núi đựng đầy một bao trong đất!
Không sai, chính là loại đất vàng bên trong đồng ruộng , rất phổ thông, tùy ý có thể thấy được.
Chú com lê tự giễu nở nụ cười, hắn nói : Trò đùa dai của ai? Lén lút nhét một bao đất vàng ném cho chúng ta?
Không khí khẩn trương đột nhiên tiêu tan, nhưng Nghịch Thiên Thần lại nắm dưới đáy túi leo núi lên , bỗng nhiên nhấc lên, đổ toàn bộ đất vàng trong túi leo núi xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng vang lạch cạch , một mặt nạ màu trắng, từ trong túi leo núi rơi xuống .
Cái mặt nạ này, chính là mặt trắng bốn mắt!
Trong nháy mắt Nghịch Thiên Thần nhìn thấy chiếc mặt nạ này , hầu như suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, mọi người không rõ, tôi cũng vội vàng dìu hắn.
"Đại ca, anh làm sao vậy?"
Hai tay Nghịch Thiên Thần run rẩy, lớn tiếng nói với xung quanh : Ngươi làm như vậy, thật sự đúng không?
Trời, vẫn là âm u như vậy , mưa, vẫn tí tách rơi , xung quanh im ắng, chỉ có tiếng kêu gào của Nghịch Thiên Thần , nhưng không ai biết, hắn tại sao đột nhiên biến thành như vậy.
Vẻn vẹn là một bao đất vàng mà thôi, Nghịch Thiên Thần đến cùng là làm sao vậy?
Lúc đang tiếp tục chạy tới nơi phát ra âm thanh đánh thép , Nghịch Thiên Thần vẫn trầm mặc không nói , rốt cục nói chuyện.
Mà câu nói đầu tiên của hắn , như một quả bom nặng ký, trong nháy mắt khiến chúng tôi đều đứng ngây tại chỗ, thật lâu khó có thể bình phẳng tâm tình.
"Chúng ta , đều sẽ chết ở trấn Thanh Linh."
Một câu ngắn gọn , nhưng bao hàm sự bất đắc dĩ , bất lực, cùng với sợ hãi như có như không của Nghịch Thiên Thần .
"Đại ca, chiếc mặt nạ kia đến cùng là ai? Còn có, vẻn vẹn là một bao đất vàng mà thôi, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình , tương tự cũng hỏi ra nghi hoặc chung của mọi người .
Nghịch Thiên Thần nói : Bạch Vũ Điệp tổng cộng tạo ra 4 con rối , tôi chỉ là một người trong đó.
Mặt khác ba cái, phân biệt là dùng bùn đất, gốm sứ, vải đỏ làm nên.
"Mặt khác ba người đều là ai?"
"Tù Long, chính là dùng bùn đất tạo nên, Cửu Đầu Nha (tên riêng :quạ chín đầu), chính là dùng gốm sứ tạo nên, Quỷ Băng, lại là dùng vải đỏ làm nên."
Nghe Nghịch Thiên Thần nói như thế, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nguyên lai, Bạch Vũ Điệp tạo ra 4 con rối , cũng không đều là dùng rơm rạ làm thành.
Nghịch Thiên Thần, là người rơm.
Tù Long, là tượng đất.
Cửu Đầu Nha, là người gốm sứ.
Cuối cùng Quỷ Băng, là con rối! Cũng có thể hiểu thành búp bê vải.
"Một bao đất vàng này, chính là thân xác của tù Long ở đây , hắn dám vứt thân thể cùng với mặt nạ ở chỗ này, nói rõ bản lãnh của hắn đã vượt qua tôi , khẳng định là hắn thuận theo Bạch Vũ Điệp!" Lúc nói lời này, Nghịch Thiên Thần đều đang cắn răng.
Xem ra lần này, là muốn đổ máu tới cùng.
Đột nhiên, góc Tây Nam của thôn truyền đến một tiếng vang rầm , đoàn người chúng tôi vội vàng giơ đèn pin chiếu tới.
Một tên đầu trọc sẹo mặc áo bào (áo cho hòa thượng), chính trốn ở trong góc phòng nhìn lén chúng tôi .
"Đứng lại!" Tôi hét lớn một tiếng, một đám người liền đuổi theo tên đầu trọc , hắn đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, quay đầu liền chạy.
Ông cụ què chân, cũng chính là bác Hải, vậy dĩ nhiên là không nói nhiều, bác ấy khẳng định không đuổi kịp.
Nhưng chú com lê liền không giống, hắn bước đi như bay, hơn nữa bản lĩnh rất cao, xông tới đá bay một cái, liền hất tung tên đầu trọc trên mặt đất, sau đó một chân đạp ở trên ngực tên đầu trọc.
" Tên đầu trọc mà các ngươi nói tới, chính là hắn đi?" Chú com lê quay đầu lại hỏi chúng tôi .
Giọt mưa từ trên trời bay xuống, chúng tôi lôi tên đầu trọc, trốn dưới mái hiên, tôi nói : Ngươi đừng sợ, ngươi nói cho tôi , trấn Thanh Linh này còn có người khác sao?
Ánh sáng đèn pin chiếu về phía tên đầu trọc, tia sáng quá chói mắt, hắn che mí mắt, nói : Không có a, liền mình tôi, tôi là một hòa thượng nhỏ, mấy năm trước đuổi ra khỏi núi Vân Đài, chùa miếu khác không nhận tôi , lúc này mới trốn vào trấn Thanh Linh.
Nghịch Thiên Thần không muốn phí lời, một cước đá vào trên ngực tên đầu trọc , chấn thanh quát lên : Nói! Thịt ngươi nấu, là từ đâu đến!
Tên đầu trọc bị đau, hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng cầu xin tha thứ : Ai ai ai, thí chủ tha mạng a, đó là dê mà bản thân tôi nuôi, mấy ngày trước bị bệnh kiết lỵ chết rồi, lúc này mới nấu lên ăn.
"Nói láo! Thịt dê có thể bay ra mùi thịt người?"
Nghịch Thiên Thần nói ra câu này, tôi rõ ràng nhìn thấy khóe mắt tên đầu trọc thoáng qua một tia sáng, cái tên này khẳng định không đơn giản!
Tên đầu trọc nói :Các vị thí chủ, tôi thật không lừa các ngươi, đó là thịt dê, chỉ có điều những dê con mà tôi chăn nuôi kia , từ nhỏ ăn không phải cỏ, mà là thi thể a.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng chưa từng nghe nói đạo lý này, mặt chú com lê lộ ra vẻ hung ác, roạt một tiếng từ bên hông rút ra một thanh dao găm, lạnh giọng nói : Cái tên này không rõ lai lịch, một thân một mình ở lại trong quỷ trấn, quả thực đáng ngờ, để tôi đâm cho hắn hai đao, là người là quỷ sẽ rõ thôi.
Tên đầu trọc dọa sợ, vội vàng quỳ trên mặt đất xin tha, tôi rõ ràng nhìn ra chú com lê đã lộ ra ý định giết người.
Bởi vì Nghịch Thiên Thần từng nói, chúng tôi khả năng đều phải chết ở trấn Thanh Linh, này không thể nghi ngờ tăng lên cảm xúc nóng nảy của chúng tôi .
Ngay ở lúc chú com lê chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên trên mái hiên hai bên đường , trong khung xương đèn lồng bằng gỗ treo , xẹt xẹt xẹt, loé lên một đoàn đoàn ánh nến, trong chớp mắt, một dãy phố dài bị vô số ánh nến rọi sáng, nước mưa trên trời rơi xuống , dĩ nhiên không cách nào dập tắt đi những ngọn lửa kia.
Trong vũng nước mưa trên mặt đất , hiện ra vô số cái bóng ngón tay .
Tôi trừng hai mắt, nhớ tới câu tiên đoán trên tờ giấy .
"Trong đèn lồng sáng lên ánh nến, ngươi phải che trái tim, trong mưa xuất hiện múa bóng, ngươi thì lại sống mãi không chết.
.
."