Chuyến Xe Thanh Xuân Của Tôi

Chương 5:

"anh trả lời tôi trước!"

"tôi không nghĩ có gì cần phải trã lời câu hỏi của cậu!" – Kiều Mạnh Tín có chút mất kiên nhẫn

"anh nghĩ Kiều gia có thể để một người phụ nữ có con riêng bước vào cửa hay sao?" – Mạc Hướng nói..

"đó là chuyện của Kiều gia! Mạc Hướng hôm nay cậu rất lạ!"

"anh đừng tìm đến Kiều Miên nữa!" - Mạc Hướng nhàn nhạt nói, ánh mắt sâu hút nhìn thẳng Kiều Mạnh Tín.

"cậu khiến tôi bất ngờ đấy! tại sao tôi không thể! Tôi chưa có vợ và cô ấy cũng không có gia đình vậy thì có chuyện gì không phải!" - Kiều Mạnh Tín nhíu mày nhìn Mạc Hướng, hai người đối mắt nhau, cả hai không ai muốn nhường ai cả.

"anh nghĩ dì sẽ đồng ý hay sao!"

"cậu lo cho tôi thật sự khiến tôi ngạc nhiên đó Mạc Hướng, đó giờ cậu đâu có quan tâm tôi nhiều như vậy!" - Kiều Mạnh Tín nhếch môi cười.

"túm lại anh rời khỏi Tôn kiều Miên đi!" - Mạc Hướng chống tay lên bàn để trước mặt.


"tôi cảm ơn cậu đã quan tâm! Tôi đã bên cô ấy 4 năm rồi! cô ấy là cô gái rất lương thiện! cậu đừng nói nữa. chuyện của Kiều gia hãy để tôi giải quyết!" – nói đoạn Kiều Mạnh Tín đứng dậy hướng tiểu Bảo – "chúng ta về nhé! Mình ghé siêu thị mua ít đồ về nhà là mẹ đã về rồi!"

"dạ!" – tiểu Bảo ngoan ngoãn thu gôm đồ bỏ vào balo rồi đi theo Kiều Mạnh tín.

"tạm biệt chú! Cảm ơn vì pizza ạ!" – đến cửa cậu nhóc xoay người nói với Mạc Hướng.

"tạm biệt con!" – Mạc Hướng ngớ người một giây rồi cười nói.

......

"Mạc Hướng, anh đi ăn pizza với em đi!" – Tôn kiều Miên chạy chân sáo đuổi theo Mạc Hướng nói.

"cô đi ăn đi, tôi còn phải học!" – Mạc Hướng lạnh nhạt nói, tay đẩy bàn tay đang nắm tại cánh tay mình ra.

"em muốn được ăn cùng với anh!" - Kiều Miên nhìn mạc Hướng nũng nịu, ánh mắt chờ mong nhìn anh.

"tôi không rãnh thật! cô cứ đi theo tôi hoài như vậy không phải đi học à?"

"nhưng mà hôm nay anh phải đi ăn pizza với em!" – Tôn Kiều Miên dùng dằng nói.


"tại sao?" – Mạc Hướng dứt khoát đẩy tây cô ra. Dào này cô cứ lẽo đẽo theo anh mãi đến mức có lời đồn đại hai người với nhau.

"hôm nay là sinh nhật em mà!" – Tôn kiều Miên cúi đầu nói, câu nói của Tôn kiều Miên khiến bước chân Mạc Hướng dừng lại.

"sao không rũ bạn bè đi ăn chung!"

"em muốn được ăn cùng với anh! Đi làm ơn đi 1 lần thôi nha nha nha!" – Kiều Miên mặc cả mè nheo. Cuối cùng nhìn thấy cô tội nghiệp nên Mạc Hướng đồng ý. Tôn kiều Miên vui mừng nhảy cẫng lên ôm anh vui mừng, và cũng chính ngày hôm đó Mạc Hướng nhận thấy cô gái Kiều Miên này thật sự rất đặc biệt có những thứ rất kỳ lạ nhưng lại dễ thương!

Anh từng hỏi tại sao chỉ có thể ăn pizza trong sinh nhật cô đã cười nói bản thân rất thích pizza nhưng vì bị cấm ăn nhiều chỉ được phép ăn trong ngày sinh nhật cho nên thành một thói quen cứ mỗi năm cô đều đợi đến ngày sinh nhật của mình để được ăn pizza. Không ngờ điều đó lại được áp dụng lên cả con trai cô như vậy.

....

"tôi đã nói cô nghỉ làm nơi này đi rồi cơ mà!" – cũng như mọi ngày Tôn kiều Miên mang rượu vào phòng bao cho khách, lúc đi ra đụng phải một người đàn ông say rượu hắn ta không buông tha cho Kiều Miên cứ ôm lấy cô, cố gắng đặt nụ hôn gớm giếc lên mặt cô, cô ra sức chống cự nhưng những cảnh như vậy ở đây là chuyện thường nên không ai nhúng tay vào giải cứu cho cô cả. đột ngột một cú đấm như trời giáng vào mặt tên đó khiến hắn ngã lăn quay xuống sàn. Tên say rượu điên cuồng nhào đến đánh người đó. Cho đến khi bảo vệ vào can ngăn lại mọi chuyện mới được êm xui. Người đàn ông đó là Mạc Hướng, người say như người điên rất lợi hại nên cho dù thế nào Mạc Hướng cũng bị trúng đòn không ít, tay anh do bị đánh mà rách da chảy máu. Mạc Hướng dùng ánh mắt u ám nhìn cô nói.

"anh chảy máu rồi để tôi để tôi băng lại cho anh!" - như không nghe anh nói, mọi sự chú ý của Tôn kiều Miên đều đang hướng về bàn tay đang chảy máu của anh.

"tôi nói cô nghỉ làm đi cô có nghe không? Cô muốn để những tên cặn bã như vậy ôm ấp hay sao?" - Mạc Hương khí giận ngút ngàn hét lớn. bản thân anh cũng đã có một chút rượu trong người nên khả năng giữ bình tĩnh vốn có đã bị thuyên giảm đi một nửa. hai tay anh giữ lấy bờ vai có phần gầy gò của cô

"anh đừng như vậy mạc Hướng!" - Tôn kiều Miên khổ sở, cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp của mạc Hướng nhưng với sức lực như cô cứ như trứng chọi với đá.


"cô muốn tiền đúng không? Được tôi cho cô tiền!" – Mạc Hướng nói, anh cũng đã có hơi men trong người ngà ngà say. anh đưa tay vào túi muốn lấy gì đó ra.

"Kiều Miên quản lý gọi cô!" – một phục vụ bước vào phòng gọi kiều Miên ra bên ngoài, sự xuất hiện của một người khác khiến hành động của Mạc Hướng bị ngưng lại, mặt khác Kiều Miên cũng dễ dàng thoát khỏi sự nắm giữ của anh mà xoay người đi.

"cô đi nhanh đi!" – người phục vụ có chút hiếu kì nhìn Kiều Miên anh ta cảm nhận được không khí nơi này có chút gì đó rất kì lạ.

Tôn kiều Miên phân vân một đoạn rồi xoay người đi. Mạc Hướng thấy cô đi cũng vội đi theo, anh đi nhưng không nhanh bằng cô, thấy cô quẹo khúc cua đó nên cũng đi theo nhưng bị bỏ một đoạn.

"Kiều Miên cô xem, chuyện cô gây ra um sùm như vậy phải giải quyết ra sao? Người ta cũng là khách quen ở đây! Cô xem tôi phải xin lỗi người ta thế nào?" – quản lý vừa gặp mặt cô vừa lập tức lớn tiếng mắng chửi.

"tôi xin lỗi!" - Tôn Kiều Miên không thể giải thích được, chuyện ở hợp đêm bị người ta đụng tay đụng chân không phải chuyện lạ. nếu muốn thanh cao hơn thì tốt nhất không làm nơi này nhưng nơi này cũng là nơi làm việc ít giờ nhưng có mức lương khá cao, đó cũng chính là lý do Kiều Miên chấp nhận làm việc tại đây.

"cô nghĩ xin lỗi là được hay sao? Bị hôn một chút có chết đâu mất việc mới chết, bây giờ còn gây ẩu đã lớn như vậy, tôi phải bồi thường cho người ta mới êm chuyện!" - người quản lý vẫn tiếp tục những phun trào câu chửi trong sự tức giận.

"quản lý tôi xin lỗi!"

"cô đừng cứ xin lỗi mãi, cô mang rượu vào phòng bao đó mà quỳ xuống xin lỗi khách!" – quản lý nói

Kiều Miên giật mình nhìn khay rượu để trên bàn nuốt nước bọt, cô biết nếu không làm sẽ mất việc, lương tháng này chưa lấy chắc chắn được khấu trừ nợ đợt này. Còn nếu bước vào chưa chắc có thể an toàn đường hoàn bước trở ra ngoài được,

"nghỉ việc, đền tiền đúng không? Bao nhiêu!" – Mạc Hướng tìm đến nghe được một đoạn sau câu chuyện, hậm hực bước vô, quăng xếp tiền lên bàn rồi nắm tay Tôn kiều Miên lôi cô ra bên ngoài.


"kiều Miên cô đi thì đừng có quay lại đây nữa!" – liếc mắt nhìn thấy xếp tiền cũng khá dày nên quản lý cũng không cố gắng làm khó Kiều Miên nữa, bất quá anh tuyển thêm người khác vào thế chỗ cô mà thôi.

Sau khi lôi cô lết thết ra khỏi hợp điểm Mạc Hướng nhìn Tôn Kiều Miên, nét mặt vẫn còn xanh trắng chưa hoàn được hồn.

"trở về bên cạnh tôi đi! Cô cần tiền tôi cho cô tiền, cô cần tình tôi cho cô tình!" – Mạc Hướng lớn giọng nói. gương mặt anh ửng đỏ lên có thể vì rượu cũng có thể vì tức giận.

"anh buông tôi ra! Anh làm tôi mất việc rồi anh vừa lòng chưa?" – Tôn kiều miên vùng tay khỏi bàn tay đang  nắm chặt của Mạc Hướng, hét lớn lên với anh.

Mạc Hướng nhìn Tôn kiều Miên rồi ghì chặt cô lại ôm cô, đặt lên đôi môi đang hé mở của Tôn Kiều miên, nụ hôn có chút thâm dò nhưng lại mang chút gì đó rất quyết liệt. Tôn Kiều miên bất ngờ nên có chút bị động đến khi cô nhận thức được thì quanh cô đã tràng ngập mùi hương hổ phách nhàn nhạt của anh.

"anh điên rồi hả?" – ngay khi Mạc Hướng nới lỏng vòng tay siết chặt cô, Tôn Kiều Miên đã dùng sức xô anh ra, bất ngờ trước lực xô của cô, anh có chút loạng choạng

"đúng rồi tôi điên, cô cứ xuất hiện trước mặt tôi như vậy khiến tôi như phát điên lên!" – Mạc Hướng có chút hơi men nên tính tình cũng khó kiềm chế được.

"Mạc Hướng của 5 năm trước là của Tôn Kiều Miên của 5 năm trước! còn bây giờ Mạc Hướng tôi nói cho anh biết! tôi rất ghét anh, cho nên anh điên một mình anh đi đừng kéo tôi vào cùng!" – Tôn Kiều Miên hét lên. Nghe những lời cô nói Mạc Hướng như bị bất động tại chỗ cho đến khi Tôn kiều miên đã giận dữ bỏ đi thì anh vẫn chôn chân tại đó.

"đúng vậy 5 năm rồi, chúng ta đã mất nhau 5 năm năm rồi!" – Mạc Hướng nói như đang tự nói với chính bản thân mình, sau đó anh loạng choạng đi về xe của mình.

Tôn Kiều Miên sau khi xoay người đi lòng ngực đau nhói tưởng chừng như bản thân không còn thở được nữa, mọi chuyện thật sự nằm ngoài sự kiểm soát của cô, cô không hiểu mình bằng cách nào để đi về đến nhà, trên môi cô vẫn còn động lại hơi ấm của anh, mùi hương của riêng anh vẫn quanh quẫn xung quanh cô. Mùi hương chết tiệt đó lại khiến cô cảm thấy dễ chịu, vương vấn như vậy, Mạc Hướng tại sau 5 năm rồi anh lại quay trở lại, tại sao anh lại quay trở về. trái tim như ngủ yên của cô lại bị đánh thức, nỗi đau đã tưởng như không còn đau nữa lại trở nên rỉ máu trở lại.

....



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận