- Úy trời! - Mua ré lên, vô tình cứu Suku khỏi tình huống oái oăm. - Một cánh tay hắn biến đâu rồi?
Trong tích tắc, bọn trẻ bu quanh cái xác của Baltalon. Quả nhiên, Baltalon chỉ còn cánh tay trái. Cánh tay phải đã biến mất.
- Mới đây hắn vẫn còn đủ hai cánh tay mà! - Bolobala sửng sốt nói.
Mười cái đầu ngọ nguậy và hai chục ánh mắt xẹt ngang xẹt dọc như xoi thủng các lớp cỏ. Nhưng ngoài những đoạn gậy sừng hươu của Tam phù thủy Bạch kỳ lân nằm vương vãi, vẫn chẳng có một thứ gì trông từa tựa như cánh tay.
Suku chợt ngẩng đầu nhìn lên. Và bàng hoàng buột ra tiếng kêu:
- Con Boumboum!
Bọn trẻ lật đật ngửa cổ nhìn theo hướng nhìn của Suku. Và miệng đứa nào đứa nấy há hốc khi nhìn thấy tít bên trên những tàng cây xa xa về phía tay trái, con chim cắt của Baltalon đang tha một thứ gì đó rất giống cái mà cả bọn đang tìm kiếm.
Êmê liếc nhanh lên đỉnh đồi rồi quay sang các bộ mặt đang thộn ra của lũ bạn, tặc lưỡi:
- Kệ nó! Tụi mình mai táng những phần còn lại đi. Trưa rồi!
- Lạ ghê! - Kan Tô lẩm bẩm. - Chim cắt đâu phải là loại chim ăn thịt.
Kan Tô bảo lạ, nhưng thiệt ra lúc đó nó mới thấy lạ sơ sơ. Khi ngoái cổ dòm xuống đất, nó mới thấy lạ dữ.
- Trời đất cha mẹ ơi! - Kan Tô rú lên. - Xem kìa!
Ngay khi Kan Tô la thất thanh, những đứa còn lại cũng kịp nhận thấy thi thể của Baltalon đang teo dần lại. Trước vẻ mặt sững sờ của bọn trẻ, đầu, mình, tay, chân của Baltalon đang từ từ co rút, lúc đầu như một đứa trẻ lên mười, rồi như một đứa bé sơ sinh, trong khi đám trẻ lâu đài K’Rahlan nhớ đến cái lần Nguyên và Kăply bị một cú y chang như vậy thì các bộ phận của Baltalon vẫn không chịu dừng lại, cứ nhỏ hơn nữa, nhỏ dần, nhỏ mãi, cuối cùng cho đến khi không thể nhỏ hơn được nữa, tất cả liền biến mất.
- Thiệt là kinh khủng! - Ngẩn ngơ một hồi, Êmê nhè nhẹ thở ra và cất giọng lo âu. - Hổng biết đây có phải là nghệ thuật hắc ám không há?
Câu hỏi của Êmê làm K’Tub giật thót. Mắt nó như đứng tròng:
- Chị nói gì, chị Êmê? Hổng lẽ chị cho rằng Baltalon chưa chết?
Thấy K’Tub có vẻ sắp sụm bà chè tới nơi, Suku vội vàng lên tiếng:
- Ngủ ngon đi, K’Tub! Baltalon đã tan vào hư không. Từ nay sẽ không còn sứ giả thứ ba của trùm Bastu trên cõi đời nữa.
Sau lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của “nhà thông thái”, bọn trẻ lếch thếch kéo nhau leo ngược trở lên dốc.
Đứng trên đỉnh đồi, quay nhìn lại và thấy rõ mồn một cái hố rộng mà Buriăk đã tạo ra bởi lời nguyền Tan xác, Kăply không khỏi rùng mình ớn lạnh. Cho tới lúc này, nó vẫn không làm sao tin được trong một buổi sáng tụi nó có thể lần lượt đụng đầu cả hai sứ giả khét tiếng của phe Hắc Ám, vậy mà rốt cuộc không đứa nào trong tụi nó hề hấn gì hết.
Thiệt khó tin! Quá đỗi khó tin! Kăply thẫn thờ nghĩ và cứ lơ mơ như vậy mà về tới nhà, ngay cả khi tụi thằng Tam chia tay, nó cũng ừ hử nhưng thiệt ra không nghe thấy gì hết trọi.
***
Kăply chỉ bừng tỉnh khi bà Êmô từ trong vườn đâm bổ ra ngoài cửa rào, suýt chút nữa lao thẳng vào tụi nó như một chiếc xe buýt đứt thắng.
Nhìn thoáng qua, Kăply biết ngay là bà Êmô đang cực kỳ bấn loạn. Một phụ nữ khoái ăn diện như bà mà chiếc áo thụng bữa nay ngó nhăn nhúm y như có ai vò, cái mũ trắng tinh mọi ngày biến mất trên mái tóc đang rối bù, còn chiếc quạt lông chim trên tay thì đang run bần bật đầy kích động.
Mặt xanh rờn, bà gần như tê liệt khi trông thấy bọn trẻ:
- Ùa... ùa...
Cái từ mà bà Êmô thốt ra chẳng có nghĩa gì hết, nó giống như một nỗi xúc động được đẩy từ trong lồng ngực ra ngoài và kêu lạo xạo khi đi qua cổ họng.
Như mọi lần, Êmê bay tới trước:
- Mẹ.
Bà Êmô chụp tay Êmê, rồi ôm lấy nó, rồi lắc lắc y như muốn kiểm tra cái mà bà đang ôm có thiệt là con gái của bà không. Rồi y chang một phù thủy mít ướt, bà khóc hu hu:
- Hic, hic, thiệt may quá... hic, hic...
Bà ngẩng bộ mặt nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn qua vai Êmê:
- Ôi, K’Brăk. K’Brêt. K’Tub. Suku. Păng Ting.
Bà kêu tên từng đứa trẻ, theo cái kiểu người ta đếm bò về chuồng. Tiếp theo đó, bà thở một hơi dài ơi là dài:
- Trời, không thể tưởng tượng được. Đầy đủ hết. Không thiếu một đứa nào.
Nhưng ngay lập tức, bà ngẩn ra:
- Ủa, vậy là Baltalon không tới sao? Không, không có lý nào. Nếu hắn không xuất hiện thì ai đã ếm ta và pháp sư K’Tul chết cứng từ sáng tới giờ?
- Hắn đã tới. Nhưng mẹ yên tâm đi, hắn đã chết ngắc rồi... - Êmê hớn hở thông báo, cố chọn cách nói thiệt khoa trương để làm cho bà Êmô lãng đi mà đừng nhớ tới cái tội lẻn ra ngoài của tụi nó. - Mẹ cũng biết rồi đó, làm sao hắn có thể chống lại Đại tiên ông Pi Năng Súp!
- Con nói gì! - Bà Êmô quay cái mũi hếch của bà đụng vào cái mũi hếch của con gái, mắt trợn lên, cái quạt sém tuột khỏi tay. - Nhị tiên xuất hiện? Con không nói chơi đó chớ?
- Thiệt ra thì Đại tiên ông Pi Năng Súp không hiện thân... - Êmê long lanh mắt. - Nhưng Baltalon đã chết dưới cây sáo thần của ngài, mẹ à.
K’Tub giật cây sáo trên tay Suku, huơ huơ trên đầu, hí hửng khoe:
- Cây sáo này nè, dì!
- Đó không phải là cây sáo thần của Đại phù thủy Pi Năng Súp!
Giọng ông K’Tul cất lên đột ngột đến mức mọi người đều quay phắt lại phía có tiếng nói. Ông đứng dưới chân cầu thang xoắn không biết tự lúc nào, quần áo nhàu nhò, chiếc khăn rằn vắt vẻo một bên vai, bộ ria con kiến cụp xuống, nói tóm lại bộ dạng của ông trông xốc xếch không thua gì bà Êmô. Nhưng điều khiến mọi người sửng sốt không phải là vẻ ngoài thảm não của ông mà chính là cái câu ông vừa thốt ra.
- Anh nói sao, anh K’Tul! - Bà Êmô kêu lên bằng cái giọng của người không tin chút xíu nào vào tai mình. - Cây sáo này không phải là cây sáo của ngài Pi Năng Súp?
- Không phải... - Ông K’Tul nhún vai, ánh mắt lấp lánh một cách đáng ngại.
- Phải mà ba! - K’Tub ré lên, vừa nói nó vừa quay tít cây sáo trên tay. - Nếu không phải thì tại sao Baltalon lại ngủm cù đeo?
- Im đi, K’Tub! - Ông K’Tul lừ mắt nhìn con trai và cất bước lại gần. - Những phù thủy cao tuổi ở Lang Biang đều biết cây sáo của Đại tiên ông Pi Năng Súp là cây sáo màu trắng.
Ông nhìn về phía Suku, nheo mắt lại:
- Cây sáo nổi tiếng của ngài Pi Năng Súp vốn làm bằng bạch ngọc lấy từ đáy biển chứ đâu phải thứ sáo trúc đồ chơi trẻ con này, đúng không Suku?
Bọn trẻ, kể cả bà Êmô, lập tức dồn mắt vào “nhà thông thái” khiến Suku nghe da mặt nóng bỏng đến mức phải ngoảnh đi chỗ khác.
- Đúng ạ... - Quay lưng về mọi người, Suku lí nhí đáp.
Câu trả lời của Suku hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của mọi người. Đám Nguyên, Kăply, Êmê, K’Tub, Păng Ting bất giác đưa mắt nhìn nhau và ngay trong lúc đó thật khó mà nói chính xác bộ mặt nào trông ngố hơn bộ mặt nào.
- Thiệt vô lý quá sức! - K’Tub đập “bốp” cây sáo vô lòng bàn tay. - Thế tại sao Baltalon lại tiêu tùng? Hổng lẽ hắn làm bộ như vậy nhưng thiệt ra hắn vẫn còn sống nhăn?
- Không! - Ông K’Tul lim dim mắt. - Cái vụ đó thì chắc chắn. Baltalon đã ngoẻo thiệt rồi. Nhưng tại sao hắn lại banh ta lông bởi cái thứ đồ dỏm này thì quả tình ta cũng không hiểu nổi!
***
- Mày có hiểu không, Suku?
K’Tub vừa hỏi vừa nhìn chòng chọc vào mặt Suku khi cả bọn đã ở trong phòng Nguyên và Kăply.
Suku lúc lắc mớ tóc xanh rêu trước trán thay cho câu trả lời, trông nó có vẻ rất đăm chiêu.
- Thế mày không gặp ông mày à?
K’Tub lại hỏi và Suku lại lắc đầu.
Păng Ting nhún vai:
- Nếu Suku gặp được ngài Pi Năng Súp thì nó đâu có nấp sau gò giả dạng ông nó làm chi.
- Nhưng nếu đây không phải là cây sáo thần của Đại tiên ông Pi Năng Súp thì tại sao Baltalon lại chết! - Êmê chĩa chiếc mũi hếch vô mặt mọi người y như nhà báo chĩa micrô vô đám đông trong một cuộc phỏng vấn.
Và trong cái đám đông mít đặc đó, nếu có ai giải đáp được thắc mắc của Êmê, người đó chỉ có thể là Suku:
- Baltalon không chết vì cây sáo, càng không chết vì thần chú của anh K’Brăk.
Lời giải thích của Suku chỉ có mỗi tác dụng là khiến đầu óc tụi bạn nó thêm rối mù.
- Trời đất, mày không định làm tụi tao phát điên chứ hả, Suku! - K’Tub bứt tai, nhăn nhó. - Mày không thể nói rõ hơn được sao? Thế theo mày, Baltalon chết vì cái gì?
- Baltalon chết vì lời nguyền của chính hắn! - Ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt tinh anh của Suku và nó chiếu đôi mắt sáng như sao đó vào mặt bạn, tự tin đáp. - Chỉ những ai chết vì lời nguyền Không tha thứ, cơ thể mới co rút và tan biến như vậy thôi.
Kăply buột miệng “à” một tiếng:
- Anh nhớ rồi, Suku. Một khi pho tượng báo tử đã được gửi đi, Baltalon phải hạ sát đối phương bằng mọi giá. Nếu không, hắn sẽ tiêu tùng bởi lời nguyền độc địa của chính hắn.
K’Tub nhấp nhổm như ngồi phải ổ kiến:
- Nhưng vấn đề là tại sao hắn không giết được anh K’Brăk? Hắn thừa sức làm điều đó, tại sao hắn không làm để đến nỗi phải chết bởi lời nguyền?
K’Tub hỏi trổng trổng nhưng mọi cặp mắt đều nôn nao dán vào Suku, y chang cái cảnh ở trên lớp tụi nó vẫn có tia nhìn trông mong như vậy với các thầy cô giáo.
Và Suku lúc này trông giống thầy N’Trang Long thiệt, giọng từ tốn rất ra vẻ, chỉ khác là không có hàm râu dưới cằm để xoắn lấy:
- Nếu Baltalon không hạ sát được ai đó, chỉ có thể với hai lý do. Một là hắn không đủ sức. Hai là pho tượng hắn gửi đi và người nhận pho tượng đó không khớp với nhau.
- Nhưng trong trường hợp này, cả hai lý do đó đều không đúng... - Êmê lắc đầu. - Baltalon thừa sức đánh đuổi Bạch kỳ lân thì không có lý do nào lại không sát hại được anh K’Brăk. Lý do thứ hai càng không thể xảy ra: pho tượng trên bàn đúng là pho tượng anh K’Brăk.
K’Tub nhăn mũi:
- Pho tượng này mô phỏng theo bức chân dung tự họa của anh K’Brăk mà. Làm quái gì có chuyện không khớp!
- Tao chỉ nói thế thôi! - Suku hừ giọng. - Tao đã kết luận đâu.
Kăply đưa mắt nhìn pho tượng tuốt đằng xa, dè dặt lên tiếng:
- Tụi mình quan sát kỹ lần nữa xem sao.
Pho tượng báo tử bây giờ đã trở về tình trạng ban đầu. Nó đã thôi đỏ rực lên như thép nung, cũng không còn phát ra những tia sáng lấp lánh. Nó trơ ra trên bàn, bất động giữa mớ sách tập, ấm chén, nom hiền lành như muôn ngàn pho tượng mà bọn trẻ đã từng thấy.
Cả đám châu đầu vô pho tượng, nghiêng ngó, thấy đúng là K’Brăk. K’Brăk một trăm phần trăm, không sai trật vô đâu được. Xưa nay, trừ Nguyên và Kăply, bọn trẻ vẫn thấy K’Brăk ngồi vẽ như thế, hàng bao nhiêu lần.
K’Tub đi qua đi lại trước chiếc bàn, mắt dán chặt vô pho tượng, miệng không ngớt lầm rầm:
- Giống y chang! Giống đến mức không thể giống hơn được nữa!
Păng Ting nhìn pho tượng rồi ngước lên dòm Nguyên, rồi lại nhíu mày nhìn xuống pho tượng, tặc tặc lưỡi:
- Rõ ràng là anh K’Brăk chứ ai!
Êmê đưa tay cầm lấy pho tượng, thận trọng nhấc lên. Trước ánh mắt hồi hộp của cả bọn, pho tượng theo tay Êmê rời khỏi mặt bàn.
- Bùa Bất di bất dịch hết linh rồi... - K’Tub vỗ tay reo ầm. - Như vậy là Baltalon ngủm thiệt rồi.
K’Tub nhảy chồm chồm, ngoảnh sang Suku, tính khen “nhà thông thái” một câu, nhưng vừa ngoác miệng ra nó đột ngột á khẩu luôn.
Gương mặt Suku lúc này nom rất kỳ dị. Ánh mắt nó vẫn bám cứng pho tượng trên tay Êmê nhưng lại trông rất đỗi xa xăm. Có vẻ như tâm trí của nó đã ra khỏi phòng và đang lang thang ở đâu đó.
Suku không trông thấy K’Tub nhìn mình, mơ màng lẩm bẩm:
- Cánh tay... cánh tay...
K’Tub đập “bốp” lên vai bạn:
- Trời đất, giờ này mà mày còn nhớ tới cánh tay của Baltalon làm chi vậy. Mặc kệ con Boumboum chết tiệt đó đi!
- Cánh tay... pho tượng... - Suku lại rì rầm như chưa ra khỏi cơn mơ, mặc dù cái vỗ của K’Tub không thể nói là nhẹ.
K’Tub, Êmê, Păng Ting, Nguyên và Kăply lập tức ngoảnh đầu nhìn pho tượng. Cả bọn căng mắt săm soi một hồi, vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt. Cánh tay pho tượng cầm cọ giơ lên ngang mặt, rõ ràng đang chuẩn bị phết màu lên mặt giấy. K’Tub và Êmê nhớ rõ, đó chính là tư thế của K’Brăk trong bức chân dung treo ở phòng khách.
Păng Ting đá vào chân Suku:
- Thức dậy đi, nhóc!
So với cái vỗ vai của K’Tub, cú đá của Păng Ting mạnh hơn mười lần. Suku lảo đảo một cái, đột nhiên tìm lại được sự tỉnh táo. Nhưng nó chưa kịp nói gì, Êmê đã ré lên:
- Đúng rồi! Tại sao pho tượng cầm cọ bằng tay trái?
K’Tub giật pho tượng trên tay Êmê, đưa lên sát mắt, ré theo:
- Ờ, ngộ quá! Anh K’Brăk xưa nay vẫn thuận tay mặt mà!
- Ra vậy! - Păng Ting nhìn Nguyên, “à” một tiếng. - Bây giờ em mới hiểu tại sao Baltalon biến sắc khi thấy anh nhặt lên cây sáo. Chẳng qua là do hắn thấy anh dùng tay mặt.
Nguyên ngỡ ngàng:
- Thì ra hắn cố tình đánh rơi cây sáo trên tay anh tới ba lần là để kiểm tra chắc chắn điều đó?
- Chứ còn gì nữa! - Suku hất mớ tóc lòa xòa trước trán. - Và khi biết chính xác sự khác biệt giữa anh và pho tượng báo tử, hắn không thể xuống tay, đành chấp nhận chết dưới lời nguyền Không tha thứ!
- May thiệt tình! - Thò tay nắm chặt tay Nguyên, Kăply thốt lên đầy cảm khái.
- Tất cả vậy là rõ! - K’Tub tươi tỉnh xoa hai tay vào nhau, trông nó thỏa mãn như vừa vượt qua một kỳ thi hóc búa.
- Chưa phải tất cả đâu, K’Tub, nếu như mày vẫn muốn tìm hiểu tại sao pho tượng báo tử lại cầm cọ bằng tay trái! - Suku mỉm cười nhìn bạn.
- Quá dễ hiểu! - K’Tub bĩu môi. - Vì pho tượng của Baltalon mô phỏng theo bức chân dung tự họa của anh K’Brăk.
- Nhưng tại sao bức chân dung của anh K’Brăk lại cầm cọ bằng tay trái?
Câu hỏi vặn của Suku khiến cả đống đứa thừ mặt suy nghĩ. Đã thấy bức tranh đó nhiều lần, nhưng ngay cả Êmê và K’Tub cũng chưa bao giờ để ý đến chi tiết không bình thường đó.
- Ờ há! - K’Tub ngẩn ra như người đi lạc. - Tại sao vậy kìa?
Nó lỏ mắt nhìn Nguyên:
- Tại sao vậy, anh K’Brăk? Tại sao anh lại vẽ kỳ cục như vậy?
Sực nhớ Nguyên chẳng còn nhớ gì, nó quay sang Êmê:
- Tại sao vậy hả chị Êmê?
Êmê mân mê pho tượng trên tay, bối rối đáp:
- Chị cũng chẳng biết.
Suku đột nhiên toét miệng cười:
- Đơn giản thôi! Chắc chắn khi vẽ chân dung mình, anh K’Brăk phải nhìn vào gương thì tay trái sẽ biến thành tay mặt, tay mặt biến thành tay trái.
K’Tub cố kềm mình nhưng không được. Nó bắn vọt người lên theo thói quen, cười khanh khách:
- Thiệt không ngờ! Thiệt không thể nào tin được Baltalon tiêu tùng bởi một nguyên nhân lãng òm như vậy.
K’Tub hưng phấn quá độ. Nó bay lên và té đánh “bịch”. Nhưng nó không hề thấy đau. Vừa lồm cồm bò dậy, nó một tay kéo Nguyên một tay lôi Kăply, hào hứng:
- Đi anh K’Brăk, anh K’Brêt!
- Đi đâu! - Nguyên chúi theo đà kéo của thằng nhóc, ngạc nhiên hỏi.
- Đi xuống phòng khách xem bức tranh... - K’Tub nói, tay vẫn lôi hai ông anh xềnh xệch. - Chúng ta phải cảm ơn bức tranh về chuyện nó đã tình cờ cứu anh thoát chết.
Nguyên và Kăply bắt đầu nghĩ thằng K’Tub đã hóa rồ nhưng vẫn lò dò đi theo thằng nhóc, ngay cả khi K’Tub đã buông tay tụi nó ra. Păng Ting, Êmê và Suku lẽo đẽo theo sau. Cả bọn vui vẻ kéo ra hành lang, nối đuôi nhau xuống cầu thang xoắn, cảm thấy cái vẻ khùng khùng của K’Tub dù sao cũng rất xứng đáng với những gì xảy ra trong ngày hôm nay.
Phòng khách nằm ở tầng trệt, kế khu vườn, ngay dưới phòng Nguyên và Kăply, cửa đóng im ỉm. Từ ngày ba mẹ của K’Brăk qua đời, lâu đài K’Rahlan hầu như không tiếp khách.
Êmê mở rộng cửa cho ánh sáng ùa vào phòng nhưng Kăply vẫn nghe xộc vào mũi mùi ẩm mốc khó thở. Bọn trẻ chen nhau đặt chân qua cửa làm bụi tung lên cả bựng, nhưng lúc này chẳng đứa nào buồn quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó.
K’Tub lao như sóc đến bức vách bên trái, nhưng rồi nó đứng khựng ngay lại, dù rõ ràng ai cũng thấy đầu nó không va phải cái gì hết.
Chưa đứa nào kịp thắc mắc, K’Tub đã quay phắt lại, trong tích tắc không ai nhận ra nó là thằng K’Tub tươi roi rói khi nãy.
Nó nhìn lũ bạn bằng bộ mặt chảy dài như thể vừa chui ra từ ống kem, và nói bằng cái giọng mà nhân viên hàng không vẫn dùng để thông báo một chuyến bay bị hủy:
- Bức tranh không còn ở chỗ cũ. Chắc ba em cất rồi, anh K’Brăk!
***
Kăply và Nguyên ngồi dựa lưng vào bờ rào phía sau lâu đài K’Rahlan, chân duỗi dài trên cỏ. Có thể nói kể từ ngày đặt chân đến xứ Lang Biang, bữa nay mới thiệt sự là bữa đầu tiên tụi nó thấy tâm trí hoàn toàn rảnh rang, thơ thới. Gần một tháng qua, đầu óc của tụi nó y chang cái nhà kho trong đó nhét đủ thứ: lo lắng, bồn chồn, căng thẳng, sợ hãi, những cái giật mình, những cơn ác mộng, nói chung là những gì tồi tệ nhất trên đời đều tống hết vô đó. Bây giờ những thứ đó đã được khuân đi, đã được dọn sạch, cái nhà kho trở nên trống rỗng và tụi nó cũng trở nên lâng lâng khó tả.
Suốt một lúc lâu, hai đứa ngồi ngắm những tia nắng đầu ngày nhấp nhánh trên thảm cỏ xanh trải dài trước mắt và nghe tiếng ong vo ve mơ hồ bên tai, chẳng nói tiếng nào. Trong một buổi sáng hiếm hoi ấm áp và thong thả như thế này, tụi nó cảm nhận rõ sự thanh bình đang bao trùm chung quanh và không muốn phá vỡ cái cảm giác tuyệt vời đó. Trong khi Kăply nhai nhai một cọng cỏ, lẩn thẩn so sánh cái vị chan chát trong miệng với món bột chiên Yêu đời dở ẹc của lão phù thủy bụng bự trước cổng trường thì Nguyên lười nhác ngó mông lung lên những tàng cây xa xa trên đỉnh đồi, lười nhác tóm lấy bất cứ một thứ gì đó bất chợt hiện ra trong đầu.
- Ngày mai có môn Thần chú chiến đấu đó, Kăply... - Thình lình Nguyên nói.
- Ờ... - Kăply đáp lại bằng giọng hờ hững hết biết, nó vẫn nửa ngồi nửa nằm với cọng cỏ trên môi.
- Mày không lo lắng gì sao?
- Lo lắng chuyện gì?
- Sáng nay chắc tụi thằng Tam đã đồn ầm trên trường cái chuyện tụi mình đã đụng đầu Baltalon. Nhất là cái miệng lách chách của con nhỏ Bolobala.
- Kệ tụi nó... - Kăply nhớm mông để kéo người lên, dựa hẳn lưng vô hàng rào. - Vậy càng khoái chứ sao. Dễ gì có ai gặp Baltalon mà còn sống nhăn như tụi mình.
Nguyên hít vô một hơi:
- Tao sợ trùm Bastu sẽ trả thù.
- Sợ làm quái gì! - Kăply cười mũi. - Đằng nào hắn cũng không buông tha ày, dù Baltalon có ngoẻo hay không.
Lòng Nguyên chợt lạnh đi, cảm giác thư thả trước một buổi sáng trong trẻo và đầy nắng bay vèo đâu mất. Nó ngoẹo cổ nhìn Kăply chăm chăm y như thể mới thấy thằng này lần đầu, giọng không giấu vẻ ngạc nhiên:
- Cái đầu mày hình như bớt giống cục gạch rồi đó, Kăply.
Kăply khoái chí tiếp, như để chứng minh lời khen vừa rồi của bạn không có gì là quá đáng:
- Muốn thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm hiện nay, tao nghĩ tụi mình phải nghe lời thầy N’Trang Long, nhanh chóng đến núi Lưng Chừng.
- Ờ, ổng hay thiệt... - Nghe nhắc đến thầy hiệu trưởng, Nguyên sáng mắt lên và thấy lòng ấm áp trở lại. - Ổng tiên đoán trúng chóc là Baltalon không làm gì được tụi mình.
- Nhưng ông K’Tul gỡ bức tranh đó cất đi làm chi vậy há! - Kăply vừa nói vừa cựa quậy người, y như có một con kiến vừa chui vô ống quần nó. - Thằng K’Tub nói đúng, cứ treo bức tranh ở đó làm kỷ niệm coi bộ hay hơn!
- Bộ mày tin là ông K’Tul cất bức tranh đó thiệt sao! - Nguyên lừ mắt nhìn bạn, cong môi “xì” một tiếng. - Bức tranh đó hiện nay làm quái gì còn trong lâu đài K’Rahlan!
- Mày nói gì?
Kăply há hốc miệng, trông bộ tịch của nó lúc này nếu có một con ruồi chui tọt vô cuống họng chắc nó cũng chẳng biết.
Nguyên thở dài:
- Hóa ra mày vẫn khoái làm cục gạch hơn là làm một người thông minh.
Nó nhún vai:
- Mày bắt cái đầu của mày suy nghĩ chút đi! - Nguyên chỉ nói cho có nói, không đợi Kăply suy nghĩ, nó làm luôn một tràng. - Thầy N’Trang Long đã nói gì với tụi mình? Ổng bảo một người nào đó trong lâu đài K’Rahlan sẽ chặn tay Baltalon, đúng không? Vậy người đó là ai? Dĩ nhiên là pháp sư K’Tul. Còn ai nữa ngoài ổng. Chính ổng đã bằng cách nào đó chuyển bức chân dung của thằng K’Brăk cho Baltalon để lừa sứ giả của trùm Bastu vào tròng. Trước nay mình luôn nghi ngờ ổng nhưng thực ra chính ổng là người âm thầm bảo vệ cho tụi mình.
- Nhỡ đó là bà Êmô thì sao! - Kăply phản đối một cách yếu ớt.
- Làm sao mà bà Êmô có đủ bản lĩnh làm chuyện đó... - Nguyên nheo mắt nhìn Kăply như nhìn một quả táo bị sâu. - Bộ mày không thấy hôm qua bả khóc bù lu bù loa hay sao. Nếu là bả, đương nhiên bả phải biết trước là chẳng có gì nguy hiểm xảy ra cho bọn mình, chuyện gì bả phải nhão nhè nhão nhẹt trước mặt cả đống người như vậy!
- Ờ há!
Kăply thốt lên hai tiếng quen thuộc, hai tiếng mà từ ngày chơi với thằng bạn đại ca của nó, nó đã thốt lên không biết bao nhiêu là lần.
Và khi đã lại thốt lên hai tiếng đó, có nghĩa Kăply một lần nữa tin rằng suy nghĩ bằng cái đầu của bạn nó vẫn tốt hơn là suy nghĩ bằng cái đầu của chính nó.
Kăply chả buồn suy nghĩ nữa. Nó lại tụt người xuống thấp, trở lại tư thế nửa nằm nửa ngồi ban đầu và mơ màng thả hồn bay xa.
Gọi là bay xa nhưng thực ra cũng chẳng xa lắm. Tâm trí của Kăply chỉ bay tới trường Đămri, đáp xuống, chui qua hai lượt cổng, rồi lật đật băng ngang sân trường, tới ngay lớp học có gắn tấm bảng “LỚP CAO CẤP 1”.
Lúc này, Mua đang ở đó.