Ngày hôm sau ăn xong cơm sáng bốn thợ đá mang theo công cụ đúng hẹn tới nơi.
Đào Tam gia nhiệt tình tiếp đón và sắp xếp bọ họ ở nhà cũ.
Lý thị thì mang cơm sáng sang cho bọn họ: là màn thầu bằng bột trộn với lương thực phụ, dưa muối và cháo.
Nhóm thợ đá ăn cơm no thì lập tức mang theo công cụ tới chân núi phía tây.
Nơi ấy cách nhà Đào Tam gia cũng không xa, toàn bộ núi non kéo dài tới tận đầu thôn đông và nối liền với núi ở nơi ấy sau đó kéo dài mãi tới nơi xa.
Cả ngọn núi vây quanh Đào gia thôn hình thành một khe núi chứa toàn bộ thôn nhỏ.
Ngày xuân đúng lúc thời tiết đẹp nhất, núi xanh ôm ruộng lúa, nước biếc vòng quanh thôn, một nhóm thợ đá tụ tập dưới chân núi phía tây.
Người dẫn đầu đám thợ đá họ Vương.
Ông ta nói chuyện với Đào Tam gia một lát rồi chốt phương án hình chữ chi, thềm đá làm theo địa thế của núi, hai bên có rào chắn đảm bảo mỹ quan lại có tác dụng an toàn.
Đào Tam gia đương nhiên tin tưởng tài nghệ của Vương sư phụ nên vui tươi hớn hở đưa cho ông ấy một cây thuốc lá thơm.
Vương sư phụ cũng không khách sáo mà nhận rồi lấy mồi lửa đốt.
Ông ấy hút mấy hơi rồi cắm xuống nền đất phía sau lưng và thét to: “Khởi công!”
Ba thợ khác cũng lập tức cầm búa sắt và xẻng đi tới.
Đất nền của nhà này chỉ có tầng ngoài là đất, đào đi xuống nữa là đá, càng có lợi cho việc xây dựng thềm đá.
Đám thợ kia chỉ cần đào lớp đất bên ngoài đi, lại để thợ đá đục đá thành hình bậc thang, dựng rào chắn lên là xong.
Đào Tam gia sắp xếp để Trường Phú và Tam Bảo trợ giúp thợ thủ công, những người còn lại vẫn ngày ngày bận rộn cày bừa vụ xuân.
Hiện tại Ân Tu Trúc sử dụng cái cuốc càng thành thạo hơn, ngoại trừ mấy ngày đầu hắn đau eo, đau lưng thì thời gian này cũng không gặp khó khăn gì.
Ân Thanh Lan nhìn vết chai trong tay anh mình thì cười nói: “Ca, tâm tình huynh lúc này so với trước kia tốt hơn nhiều rồi!”
Ân Tu Trúc cười cười nói: “So với trước kia muội cũng cười nhiều hơn!”
“Ca, chúng ta ở lại Đào gia thôn đi, mấy năm nay phiêu bạt khắp nơi muội cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa chuyện của đám thúc bá cũng xử lý xong rồi, chúng ta và bọn họ đã chẳng còn liên quan gì nữa!” Ân Thanh Lan nói.
“Đúng, ta chẳng bao giờ muốn trở lại cái đại gia tộc kia nữa.
Từ khi cha mẹ qua đời anh em chúng ta nhận hết mọi ức hiếp.
Chẳng phải bọn họ coi trọng đống gia nghiệp đó ư? Hiện giờ tốt rồi, ném thịt cho đám sài lang, còn chúng ta thì được an nhàn.” Ân Tu Trúc nói.
“Ca, huynh còn bán tranh không? Chẳng lẽ huynh thật sự định sống dựa vào trồng trọt ư?” Ân Thanh Lan hỏi.
Ân Tu Trúc xoa đầu em gái nói: “Không tin ca ca sao?”
“Vâng, thoạt nhìn huynh không giống nông phu!” Ân Thanh Lan cười đáp.
“Ha ha, khi còn nhỏ cha mẹ buộc ta đọc sách ta lại si mê vẽ tranh với quyền cước nên không biết đã bị đánh bao nhiêu lần.
Khi đó ông nội chiều nên ta càng to gan.
Năm muội 2 tuổi ông nội qua đời, sau đó cha lại chịu tội oan ức nên ta cũng chẳng bảo vệ được gia nghiệp.
Cha mẹ lần lượt qua đời, khi đó muội đã 10 tuổi nên chuyện sau đó hẳn muội đã rõ! Mấy năm nay phiêu bạc bên ngoài không ngờ ta lại có chút thanh danh.
Nhưng vật hiếm mới quý, vì thế ta nghĩ nên trồng trọt là chính, bán tranh là phụ mới tốt!” Ân Tu Trúc nói.
“Ha ha, chờ chúng ta xây xong nhà huynh treo ít tranh lên, chờ sau này chúng ta không có cơm ăn ta sẽ lấy mấy bộ đi bán!” Ân Thanh Lan cười đùa.
“Ta mới không cho muội tranh của ta đâu, ta định cho muội mấy con lợn con để muội nuôi.
Mỗi ngày muội cắt cỏ heo, ta xuống ruộng làm việc, như thế ngày tháng cũng coi như không lo không cơm ăn, áo mặc.
Còn đống tranh kia ta thấy không có cơ hội bán đâu!” Ân Tu Trúc cười.
“A! Muội không biết nuôi heo đâu, huynh đừng mua nhiều quá, mua một con cho muội nuôi thử đã!” Ân Thanh Lan bồn chồn.
“Nghe nói Tam Bảo biết nuôi heo đó, muội có thể đi hỏi hắn!” Ân Tu Trúc đề nghị.
“Vậy cũng được, nhưng muội nói trước rồi đó, nếu con heo chết thì đừng trách muội!” Ân Thanh Lan cười nói.
“Muội thế này tương lai tới nhà chồng phải thế nào đây, huynh thật lo lắng!” Ân Tu Trúc cũng nở nụ cười.
“Hừ, huynh đâu quản được!” Ân Thanh Lan nói xong là chạy ra khỏi nhà.
Ân Tu Trúc cười và lắc đầu sau đó mở lòng bàn tay cẩn thận xem kỹ.
Đống vết chai này khiến hắn cảm thấy cực kỳ kiên định, càng làm hắn yên tâm hơn chính là thềm đá mỗi ngày một hoàn thiện.
Đó là cầu thang nối với cuộc sống mới của hắn.
Cuối thềm đá này sẽ là một ngôi nhà thuộc về chính hắn.
Lý thị và hai cô con dâu gần đây ngoài việc sửa sang lại ruộng rau còn phải phụ trách thức ăn cho thợ đá.
Trong nhà có sẵn thịt khô, còn có thịt heo Đại Bảo và Nhị Bảo thường xuyên mang về nên thức ăn của thợ quả thực không tồi.
Hơn nữa đám thợ này có quen biết với nhà bọn họ vì ba năm trước những người này cũng giúp nhà họ xây nhà làm nền, vì thế họ làm rất nhiệt tình.
Qua 10 ngày thềm đá đã làm xong, rào chắn thì tạm thời chưa xây vội vì sẽ vướng víu cho việc vận chuyển vật liệu trong lúc xây nhà sau đó.
Vương sư phụ định đợi đến khi xây xong nhà mới đắp thêm rào chắn.
Đào Tam gia đã đặt ngói, lúc này cũng đã xong và đưa tới đặt ở chân núi.
Gỗ thì vẫn dựa theo quy ước trong tộc và dùng lương thực đi đổi.
Thợ gạch và thợ mộc vẫn là những người cũ, hiện tại Tần Tiểu Hổ đã có con gái 1 tuổi nhưng Tam Bảo và Tứ Bảo vẫn nhiệt tình gọi hắn là Tiểu Hổ ca!
Lại qua hai ngày Nha Nha ôm con gái về nhà mẹ đẻ và cố tình qua tìm Nữu Nữu trò chuyện.
Nữu Nữu đùa với đứa nhỏ 1 tuổi, đôi mắt vui híp lại.
Nha Nha đẫy đà hơn trước kia, sau khi có con tính tình nàng ấy cũng không còn nóng nảy như trước.
Đến Tứ Bảo gọi nàng ấy là chân thối nhưng Nha Nha cũng chỉ cười cười.
Nha Nha cười nói: “Mẹ chồng ta nói Tiểu Hổ đang làm việc ở Đào gia thôn thì ta cũng tranh thủ mang đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.”
“Nha Nha tỷ, mẹ chồng đối xử với tỷ khá tốt đó.” Nữu Nữu khen.
“Ừ, nhà chồng đối xử với ta khá tốt, thai đầu là con gái nhưng cha mẹ chồng vẫn vui vẻ.
Bọn họ nói mình sinh 4 đứa con trai lại không có đứa con gái nào nên hiện tại bọn họ rất muốn có cháu gái, cũng thương yêu Cần nhi như bảo bối!” Nha Nha cũng chia sẻ.
Nữu Nữu cũng vui mừng thay Nha Nha, tay nàng cầm một bông hoa đào trêu chọc đứa nhỏ: “Tiểu Cần Nhi đúng là mệnh tốt, dì cũng thương cháu nè.
Cháu mau cười một cái đi rồi dì cho cháu bông hoa này!”
Tiểu Cần Nhi nha nha nha nói cái gì không ai hiểu, tay nhỏ thì duỗi ra muốn lấy đóa hoa.
Nữu Nữu dán đến gần, chờ đứa nhỏ chuẩn bị túm được lại cố ý lùi ra khiến tiểu Cần Nhi ha ha ha cười vui vẻ.
Ân Thanh Lan cũng hái một bông hoa đào chọc đứa nhỏ, Tần Tiểu Hổ làm việc ở một bên nghe con gái cười thì nhìn qua, khuôn mặt đầy hạnh phúc.
Nha Nha chỉ vào Tiểu Hổ và chọc con gái: “Tiểu Cần Nhi, mau xem cha con đang lười biếng không làm việc chỉ biết ngắm con gái kìa!”
Tần Tiểu Hổ ngượng ngùng cười cười sau đó vội vàng vùi đầu làm tiếp.
Nha Nha ở nhà mẹ đẻ ba ngày, mỗi ngày đều ôm con qua chơi, vừa nói chuyện với Nữu Nữu, vừa ở gần chồng.
Bộ dạng hạnh phúc kia khiến Nữu Nữu và Ân Thanh Lan đều hâm mộ.
Bọn họ đúng ở độ tuổi tâm tình dễ xúc động, nhìn thấy hai vợ chồng ân ái thì cũng ảo tưởng về cuộc sống tương lai của mình.
Nữu Nữu nói với Ân Thanh Lan: “Tỷ yên tâm đi, bà nội nhất định sẽ tìm cho tỷ một người tốt.”
Ân Thanh Lan đỏ mặt nói: “Muội trêu ghẹo ta mà không đỏ mặt tí nào là sao?”
Nữu Nữu cười nói: “Sao ta phải đỏ mặt, bà nội hơi tí là nói tới mấy chuyện này, trong thôn ai sắp đính thân, ai sắp đón dâu.
Nếu không nói chuyện người khác bà lại lôi chuyện các ca ca ra nói, ta đã nghe đến chai hết tai rồi.”
Ân Thanh Lan che miệng cười: “Nãi nãi đúng là đáng yêu!”
“Ha ha, trong thôn này mấy bà, mấy cô vừa rảnh là nói mấy chuyện đó, lúc nên hỗ trợ cũng làm chu đáo.
Năm nay đại ca và nhị ca đón dâu hẳn là phải tìm mấy người tới hỗ trợ.” Nữu Nữu nói.
Ân Thanh Lan lại hỏi: “Mấy ngày nay sao không thấy gia gia đâu?”
Nữu Nữu cười thần bí sau đó tiến đến gần thì thầm: “Ông nội lên trấn trên thương lượng chuyện hôn sự của đại ca và nhị ca rồi.
Tháng sau đại ca ta tròn 20, chuyện cầu hôn phải làm nhanh! Còn phải hợp bát tự, tính ngày và chuẩn bị sính lễ gì đó, nhiều việc lắm!”
Ân Thanh Lan thở dài: “Đại Bảo ca mới 20 đã đón dâu còn ca ca ta đã 24 mà vẫn chưa thấy vợ đâu!”
“Không phải bà đang giúp tỷ và Ân đại ca thu xếp sao? Ta tin chắc sẽ nhanh thôi!” Nữu Nữu an ủi nàng ấy.
“Ca ca một hai phải chờ ta gả chồng mới nghĩ tới hôn sự của mình.
Ta lo nếu kéo thêm mấy năm nữa huynh ấy lớn tuổi sẽ không cưới được vợ!” Ân Thanh Lan buồn bực nói.
Nữu Nữu an ủi: “Bà nội nói nhân duyên đều do Nguyệt Lão trên bầu trời định sẵn, duyên tới thì tự nhiên sẽ nước chảy thành sông, giống đại ca ta ấy.”
Ân Thanh Lan hỏi: “Nếu hai ta đều xuất giá, chẳng phải một năm mới chỉ được gặp nhau có vài lần ư?”
Nữu Nữu gật đầu, ảm đạm nói: “Đúng vậy, lúc ấy chúng ta sẽ giống Nha Nha tỷ.
Ngày trước mỗi ngày chúng ta đều chơi với nhau, nhưng sau khi nàng gả chồng một năm ta mới gặp nàng ấy có hai lần.
Chờ ta gả cho người ta thì cơ hội gặp nàng ấy càng ít hơn! Hơn nữa, gả đến nhà người khác có nghĩa là phải sống xa người nhà, nghĩ tới đây ta đã chẳng muốn gả chồng nữa rồi!”
“Ta cũng không muốn xa ca ca!” Ân Thanh Lan cũng buồn bực..