Tiêu Thừa dần dần bộc lộ tính cách thật, khiến Mộ Vũ Miên liên tục thay đổi cách nhìn nhận về hắn, đôi khi còn lén lút ghi chép lại trong cuốn sổ nhỏ của mình.
Có một ngày, Tiêu Thừa phát hiện nàng đang ghi chép những điều về hắn, liền cầm bút lên, viết một dòng nhận xét bên dưới: "Nhận thức còn nông cạn, cần không ngừng cố gắng.
"
Sau một lần bị "chỉnh" đến mệt nhoài, Mộ Vũ Miên lại tổng kết bài học và mở cuốn sổ ra xem.
Khi nhìn thấy tám chữ như rồng bay phượng múa ấy, tim nàng khẽ rung lên.
Ngày mùa hè, trời chiều kéo dài, đến giờ Tuất (tầm 7-9 giờ tối) bầu trời vẫn còn sáng rõ.
Tiêu Thừa khoanh chân ngồi bên giường La Hán gần cửa sổ, đang bày bàn cờ trước mặt.
Mộ Vũ Miên thì cầm nghiên mực bên cạnh, cẩn thận nghiền nát hoa hồng để làm phấn mặt.
Nhưng chẳng mấy chốc, nàng cảm thấy việc này thật nhàm chán, liền cúi người với tay lấy hộp cờ trong tầm với của Tiêu Thừa và nói, “Để ta cùng biểu ca chơi một ván nhé!”
Tiêu Thừa ngước mắt, nhìn chăm chú vào gương mặt kiều diễm của nàng, hỏi: “Nếu thua thì làm sao đây?”
“Sao lại thua được chứ!” Mộ Vũ Miên không phục, nhưng nhìn thấy vẻ tự tin điềm đạm của hắn, lại có chút lưỡng lự, chùn bước.
Tiêu Thừa thấy vậy, khẽ cười, không thể hiện rõ ý nghĩ trong lòng, rồi đưa cho nàng hộp cờ trắng.
Sau khoảng một chén trà nhỏ, Mộ Vũ Miên nhìn bàn cờ, thấy thế cờ của mình đang bị dồn vào đường cùng, lòng lại muốn đi lại nước cờ vùa này.
“Đi sai đi lại thì không phải quân tử.
” Tiêu Thừa đoán được biểu cảm nhỏ ấy của nàng, nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống, vây chặt quân trắng của nàng, mỉm cười: “Nàng thua rồi.
”
Mộ Vũ Miên thả tay trên hộp cờ, nhụt chí buông xuôi, cuối cùng đặt quân cờ xuống với vẻ không cam lòng.
“Biểu ca thật là, chơi cờ với ta mà cũng nghiêm túc như thế!” Bị ép đến thua sạch sẽ, không còn chỗ lui, nàng không khỏi cảm thấy bực mình, lời nói thoáng chút oán trách.
“Chơi cờ mà không nghiêm túc thì còn gọi gì là chơi cờ?” Tiêu Thừa nhướng mày, cầm một quân cờ trắng trên tay, rồi bất ngờ thả vào cổ áo nàng.
Hơi lạnh của quân cờ trượt xuống khe rãnh no đủ của nàng, Mộ Vũ Miên vội vàng xoay người để tìm nó.
Tiêu Thừa cười đắc ý, nhân cơ hội thả thêm một viên từ sau cổ nàng.
“Biểu ca!” Mộ Vũ Miên hờn dỗi, trừng mắt nhìn hắn một cái đầy trách móc.
Quân cờ lạnh lẽo trượt vào sâu bên trong, nàng không rõ nó đã rơi xuống đâu, đành phải đứng dậy, bước đến sau bình phong để tìm.