Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ


Tiêu Thừa liền kéo nàng ngồi xuống lên đầu gối mình, hỏi: “Đi đâu thế?”

Mộ Vũ Miên liếc hắn một cái, đáp: “Còn có thể đi đâu được nữa.”

"Phí sức làm gì, để ta giúp nàng tìm." Tiêu Thừa vừa dứt lời đã vươn tay lau lau bình phong, cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng động khiến Mộ Vũ Miên ngạc nhiên.

Thấy thế, nàng giật mình, định lùi lại đứng dậy.

"Ta...!Ta tự mình tìm cũng được!"

Tiêu Thừa không cho nàng cơ hội, một đôi tay giảo hoạt mà sờ vào quần áo nàng.

“A… Ha ha ha… Không, không phải ở đó!” Mộ Vũ Miên vừa kêu vừa cười, luống cuống tay chân cố gắng bắt lấy bàn tay hư thúi đang di chuyển khắp nơi.

“Để ta xem rốt cuộc là ở đâu nào.”

Tiêu Thừa trầm giọng nói một câu, khiến Mộ Vũ Miên cảm thấy quần áo mình từ từ lỏng ra.

Hơi thở ấm áp của hắn phả nhẹ lên làn da nhạy cảm, khiến nàng bất giác run rẩy một cách khó kiểm soát.

“Biểu ca… không cần…” Mộ Vũ Miên run giọng thốt lên, cắn nhẹ ngón tay, tiếng rên rỉ nhỏ vụn phát ra.

Lớp áo yếm màu hồng phấn từ từ bị kéo lên, không khỏi khẽ nhấp nhô, những âm thanh khe khẽ phát ra khiến người nghe không khỏi đỏ mặt, tim đập rộn ràng.

“A ân… A…” Đôi mắt của Mộ Vũ Miên nhanh chóng trở nên mờ mịt, như phủ một lớp sương mỏng, khóe mắt và đuôi lông mày phảng phất nét xuân sắc dịu dàng.

Tiêu Thừa từ đâu đó tiến lại, trên môi cắn nhẹ một quân cờ, vẻ mặt có chút đắc ý khi đến trước mặt Mộ Vũ Miên, khẽ nói: “Tìm được rồi.”

Mộ Vũ Miên ngơ ngác nhìn vào đôi mắt mê hoặc của Tiêu Thừa, chậm rãi giơ tay lấy quân cờ.

Nhưng ngay khi nàng định chạm vào, Tiêu Thừa lại buông lỏng quân cờ, để nó dừng lại bên cổ nàng.

Đột nhiên, hắn hôn lên đôi môi phấn.

Đầu lưỡi của hắn linh hoạt tham nhập, càn quét mút lấy giữa môi răng nàng.

Lưỡi của Mộ Vũ Miên bị hắn cuốn lấy đầy gắt gao, mọi nước bọt của nàng như bị hắn chiếm hữu hoàn toàn.

Hắn dường như không thỏa mãn, còn không ngừng mút lấy, tạo ra những âm thanh 'chụt chụt'.

Đến khi Mộ Vũ Miên thở không đủ, khẽ rên lên một tiếng, hắn mới chịu tách ra, ghé sát môi nàng, hơi thở còn gấp gáp: "Có cần ta tìm luôn cái khác cho nàng không?" Không đợi Mộ Vũ Miên phản ứng, đôi tay hắn đang mơn trớn hai vú liền từ từ trượt xuống, chạm tới đôi chân trắng nõn, nhẹ nhàng kéo váy lựa lên từng chút một.

Đôi môi non mịn của nàng run rẩy khi bị đầu lưỡi dài của hắn khẽ lướt qua, như bị hút ra hết mật ngọt.

Mộ Vũ Miên bị những cú liếm đầy mê hoặc của hắn mà cả người trở nên mềm nhũn, vô tình làm bàn tay trượt nghiêng, đẩy ngã hộp cờ trên chiếc bàn thấp.

Những quân cờ đen trắng lăn ra, hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui