Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ


Mộ Vũ Miên bị hắn làm cho đến mức toàn thân rã rời, cánh tay mềm nhũn trượt xuống khỏi mép bàn.

Hắn theo sát phía sau, đặt vòng eo mềm mại của nàng vào giữa, tiếp tục đâm mạnh không ngừng.

Khẽ vén váy lụa, hắn nhìn thấy bờ mông trắng mịn cùng hoa huyệt phấn nộn đang gian nan phun ra nuốt vào côn thịt nổi đầy gân xanh của mình càng khiến đầu hắn nổ ong ong.

Động tác bỗng nhiên nhanh hơn, cắm cho hoa huyệt run rẩy phát ra âm thanh 'bach bạch', mật dịch từ nơi giao hợp chảy ra ngoài làm ướt mảnh đất thành một mảng hỗn độn.

"A… Quá… sâu… Nhẹ chút thôi… Ân…"

Giọng của Mộ Vũ Miên dần khàn đi vì không ngừng kêu rên, nhưng dường như hắn chẳng hề có ý định lắng nghe, ngược lại còn đâm sâu và nhanh hơn.

Nuốt xuống những tiếng rên rỉ đứt quãng, Mộ Vũ Miên khẽ bò về phía trước, cố thoát khỏi sự căng tức đang lan tràn.

Vừa kịp thở một hơi, nàng đã bị hắn kéo ngược trở lại, giữ lấy eo nhỏ trở về bên côn thịt thô dài, nơi riêng tư dính chặt không một kẽ hở, mông kiều cựa quậy, tiểu huyệt ngập nước khẽ run rẩy.

“A! A… A… Ân…”

Mộ Vũ Miên khẽ tựa vào ghế đệm, cả người mềm nhũn không thể nhấc nổi dù chỉ một chút, chỉ có thể để mặc những tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra từng hồi.

Những lọn tóc ướt đẫm vì mồ hôi dính vào gương mặt thanh tú, đôi mắt đuôi hồng nhạt toát lên vẻ nhu nhược, trông nàng có chút mỏng manh và đáng thương, như thể đã trải qua một trận chà đạp dữ dội.

Hơi thở của Tiêu Thừa trở nên nặng nề, bàn tay hắn chạm vào bờ mông mềm mại, ngón tay khẽ lún vào làn da trắng mịn, để lại những dấu đỏ nhạt.

Hắn tiếp tục đưa đẩy nam căn ra vào trong hoa huyệt, tạo nên từng giọt hoa nước, lấp lánh mê người.

Nhịp điệu nhanh dần khiến tiểu huyệt trở nên ăn không tiêu, co rút lại từng đợt.

Tiêu Thừa đưa tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, áp sát vào hai chân trắng như tuyết mà mạnh mẽ va chạm.

“A a a a a… Ân a…”

Tiêu Thừa tiếp tục đâm thêm mấy trăm cái nữa liền gầm nhẹ rót đầy tinh dịch vào hoa hồ đang run rẩy, thân hình cao lớn của hắn áp lên cơ thể mảnh mai đang ướt đẫm mồ hôi của nàng, hơi thở gấp gáp vẫn còn vương vấn dư vị của khoảnh khắc đê mê vừa qua.

Mộ Vũ Miên chỉ cảm thấy như toàn bộ xương cốt đã bị rút hết, đến cả ngón tay cũng không thể nhấc lên, nàng khẽ hé miệng nhỏ, nằm trên sập thở dốc.

Phần huyệt khẩu sưng đỏ vẫn còn bị chiếm giữ bởi thanh sắt nóng thô ráp, khẽ co rút, tràn ra dòng dịch trắng dính nhớp, từng giọt chảy xuống đệm ghế, để lại một dấu vết dâm mĩ không thể xóa nhòa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui