Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ


Hai người bên nhau một thời gian, dường như vô thức đã ảnh hưởng đến đối phương ít nhiều.

Trước đây, Tiêu Thừa ít khi cười nói, khiến học sinh phần lớn không dám làm gì quá đáng trước mặt hắn.

Nhưng giờ đây, gặp ai cũng mang ba phần tươi cười, đến nỗi Khúc Mạch cũng thấy không quen và mỗi ngày đều nhắc nhở ca ca của mình về điều này.

Khúc Mạch hiểu rõ Tiêu Thừa hiện tại có người đẹp bên cạnh, vô cùng thích ý, nên hung hăng nói với Khúc Việt: “Đệ cứ lải nhải mãi, coi chừng ta đem đệ bán cho thầy Tiêu của đệ làm con nuôi cho xong!”

Khúc Việt bĩu môi, thì thầm: “Y phục cũ, cặp sách thì rách nát, bây giờ còn muốn đem đệ bán đi, rõ ràng đệ không phải em ruột của ca ca rồi.”

Khúc Mạch thấy cậu đang vẽ xoắn ốc trên tường, không khỏi buồn cười, dùng mũi chân đá nhẹ vào mông hắn, bảo: “Nếu rảnh rỗi như vậy thì đi mời thầy của đệ và sư nương tới Dật Hương Các họp mặt chút đi.”

Sau khi sự việc ở thủy trại qua đi, Khúc Mạch luôn muốn cảm ơn tất cả mọi người, nhưng bận bịu nhiều công việc nên giờ mới có chút thời gian rảnh.

Khúc Việt hành động nhanh nhẹn, không lâu sau đã mời được người đến.

Khi Tiêu Thừa và Mộ Vũ Miên đến nơi, trong phòng đã có không ít người ngồi, tuy không nhớ hết tên, nhưng cũng đều là những gương mặt quen thuộc, tất cả đều là những người đã cùng tham gia cứu người tại thủy trại lần trước.

Thấy Diệp Chu ngồi bên cạnh, Mộ Vũ Miên tiến lên hành lễ, nói: “Lần trước sự việc xảy ra, ta còn chưa kịp cảm tạ công tử.”

Diệp Chu vẫn giữ nụ cười như mọi khi, nhẹ nhàng giơ tay đáp: “Cô nương khách khí, ta đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình thôi.”

Khi nói, Diệp Chu liếc nhìn Tiêu Thừa bên cạnh nàng, thấy hắn trông khỏe mạnh bình thường, đoán là không có gì đáng ngại.

Không khỏi cảm thán rằng có vẻ ông trời quả thực chiếu cố hắn, may mắn không gặp chuyện gì bất trắc.

Sau một vòng mời rượu, không khí trên bàn bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Trong đám người, Vệ Hi đã làm cha nên trầm ổn hơn cả, còn ba tên ảnh vệ của phủ hầu thì nhộn nhịp nhất, ồn ào đến mức tiếng hát bên vách cũng bị át đi.

Diệp Chu nhìn qua Vệ Hi, trêu chọc: “Uy Viễn hầu từ đâu mà nhặt được ba tên điên này vậy?”

Vệ Hi cười đùa: “Bọn họ là người từ ‘Vạn Tượng Sâm La,’ không phải dễ mà nhặt được đâu.”

Diệp Chu hơi ngạc nhiên, nói: “Vậy thì ta càng thấy tò mò về vị Uy Viễn hầu này, ‘Vạn Tượng Sâm La’ mà cũng thu về dưới trướng được.” Là một sát thủ kim bài từng làm việc tại Thiên Cực Lâu, Diệp Chu dĩ nhiên không xa lạ gì với Vạn Tượng Sâm La, tổ chức của bọn họ luôn xem việc tiêu diệt Thiên Cực Lâu là nhiệm vụ hàng đầu.

Giờ ngồi cùng bàn với người của bọn họ thì thật đúng là kỳ diệu.

Vệ Hi nửa đùa nửa thật nói: “Tất nhiên rồi, hầu gia nhà ta là người được Hoàng Thượng vô cùng tin tưởng.”

Nghe hai người nói chuyện, Mộ Vũ Miên không hiểu lắm nên kéo tay áo Tiêu Thừa, hỏi nhỏ: “Biểu ca, Vạn Tượng Sâm La là gì thế?” Nghe có vẻ lợi hại.

Tiêu Thừa đáp: “Là một môn phái bí ẩn, bên trong toàn những nhân tài xuất sắc, ngay trong kinh thành cũng có nhiều người của Vạn Tượng Sâm La làm quan.”

Mộ Vũ Miên nhìn sang ba tên ảnh vệ, ánh mắt nàng đầy vẻ ngưỡng mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui