Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ


Mọi người đồng loạt dựng tai lắng nghe bát quái, bên ngoài cửa vang lên một giọng đầy bực bội: “Tên nhóc này nói cái gì thế?”

Ba ảnh vệ vừa nghe thấy, lập tức giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa, vội chạy ra mở cửa.

“Gia, ngài tới rồi!”

“Gia, mời ngài ngồi!”

“Gia, mời ngài uống trà!”

Mộ Vũ Miên quay đầu lại, thấy một công tử nho nhã, phong độ đang đứng ở ngoài cửa, bên cạnh còn có một mỹ nhân tuyệt sắc, đôi tay trắng noãn che nhẹ lên môi, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.

Vệ Hi đứng dậy chào “Hầu gia,” mọi người lập tức hiểu ra — thì ra đây chính là chủ tử của ba ảnh vệ, Uy Viễn hầu Thượng Dực.

Nhìn phong thái đĩnh đạc của Hầu gia, ai nấy đều ngạc nhiên không hiểu vì sao ba người ảnh vệ lại được dạy dỗ thành ra như vậy...

Chào hỏi xong, Thượng Dực cũng không ở lại lâu.

Ban đầu hắn chỉ dẫn phu nhân ra ngoài dạo mát, thấy ghé ngang qua thì vào chào hỏi, nhưng nhìn thấy ba thuộc hạ bám lấy mình, lại thêm ánh mắt đẹp loay chuyển của mỹ nhân bên cạnh, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đừng uống quá đà rồi làm bậy, lại gây phiền phức cho người ta đấy!”

Ba người đồng thanh đáp: “Đa tạ phu nhân! Đa tạ gia!”

Không hiểu sao, Mộ Vũ Miên đột nhiên hiểu ra vị trí của Hầu gia này trong nhà.

Mọi người cũng ngầm hiểu điều đó mà không nói ra.

Khúc Mạch nhìn bóng dáng đôi bích nhân vừa rời đi, lại nghĩ đến hai người đã thành thân trong phòng, và cặp Tiêu Thừa, Mộ Vũ Miên sắp sửa nên duyên, cảm thấy như có sự tương đồng nào đó.

Tuy nghĩ mãi không rõ, có lẽ chỉ khi mình kết hôn mới hiểu được.

Khi khách chủ đều đã vui vẻ, mọi người lần lượt chia tay về nhà.

Tam ảnh vệ, Vệ Hi và Khúc Mạch ở cùng một khu phố, tiện đường với Diệp Chu và Tiêu Thừa.

Tiêu Thừa kéo tay Mộ Vũ Miên bên mình, vừa đi vừa trò chuyện với Diệp Chu.

Qua một cây cầu vòng, rồi rẽ qua một tiệm thuốc, Diệp Chu liền cáo từ: “Ta về tới nơi rồi.

Hai vị đi thong thả nhé, chờ hai vị thành thân, ta sẽ tới uống rượu mừng!”

“Tất nhiên rồi.”

Diệp Chu nhìn về phía thư viện, cười nói: “Nếu không phải vì lần trước, không chừng chúng ta cũng coi như hàng xóm đấy.” Diệp Chu quay sang Mộ Vũ Miên, không biết nghĩ đến ai mà trong giọng nói lại lộ ra chút ôn nhu, “Hiểu Hiểu ở đây không có nhiều thân thích, ta nghĩ cô nương và nàng hẳn sẽ hợp ý nhau, ngày khác ta lại dẫn nàng đến làm phiền nhà cô rồi.”

Mộ Vũ Miên nghe Diệp Chu nhắc đến “Hiểu Hiểu” nhiều lần, cảm nhận được sự che chở của hắn đối với nàng ấy, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, liền gật đầu: “Ta ở đây cũng một thân một mình, có thêm bạn cũng vui.”

Diệp Chu đi ngang qua hai người, nhanh chóng bước vào cánh cổng lớn treo lồng đèn đỏ.

Đi một đoạn nữa, Mộ Vũ Miên quay đầu lại, trong ánh sáng mờ ảo của đèn dầu, nàng thấy bóng dáng xinh đẹp kia nhào vào lòng Diệp Chu, chỉ thân mật âu yếm với một người.

“Nhìn gì vậy?” Tiêu Thừa khẽ nắm tay nàng, đôi mắt trong bóng đêm sâu thẳm tựa như vì sao lấp lánh.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Mộ Vũ Miên đã có thể đọc được tình cảm ẩn sâu trong đó.

“Không có gì.” Mộ Vũ Miên nắm lấy tay Tiêu Thừa, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, không nỡ rời xa.

Bóng hình hai người kéo dài dưới ánh trăng, cùng quấn quýt bên nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui