Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ


Cẩm Dương Thành là nơi tập trung của các thương hội, mỗi năm đều tổ chức bình chọn ba hạng cho các thương hội nổi bật nhất từ các thương nhân.

Được xếp vào tốp ba đồng nghĩa với việc có thêm tài nguyên và các mối quan hệ, vì thế các thương gia đều dốc sức tranh giành.

Vị trí đứng đầu thì khỏi phải bàn, gia đình họ Thẩm vốn là gia đình giàu có nhất, do Thẩm Hành đứng đầu, luôn dành vị trí này.

Tuy nhiên, sau đó Thẩm Hành có lẽ cảm thấy việc giành chiến thắng đã không còn đáng công sức nữa, nên từ đó không tham gia tranh tuyển, nhường vị trí đầu cho những nhà khác vươn lên.
(Thẩm Hành là nam chính của quyển ba bộ truyện này nhé)

Ngoài Thẩm gia, Khúc gia là gia đình duy nhất không tham gia tuyển chọn.

Mỗi khi Khúc Mạch thấy mình sắp đạt đến mức tốp ba, hắn luôn nghĩ cách bán cửa hàng hoặc thay đổi nguồn cung, chuyển lợi nhuận bớt ra bên ngoài.

Điều này khiến các quản sự rất khó hiểu.

Năm nay kỳ bình chọn sắp tới, doanh thu của tất cả các cửa hàng đều rất tốt, đạt đủ điều kiện để trúng cử mà không cần cố sức.

Thế nhưng các quản sự khi cầm sổ sách lại rầu rĩ.

“Thiếu gia, kinh doanh trà và lụa đều đang sinh lời tốt, bỏ cái nào cũng thật tiếc quá!”

Khúc Mạch xem sổ sách, mày chẳng nhăn lấy một chút: “Mặt hàng lụa này có Thẩm gia đứng đầu với Dệt Vân Phường, ta cũng chỉ đang kiếm chút tiền phụ thôi, bỏ qua cũng chẳng sao.

Năm nay lợi nhuận ngang với năm trước là được.”

Quản sự vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Đó toàn là tiền trắng bạc sáng, người khác đều tranh thủ kiếm thêm, nhưng đại thiếu gia lại coi bạc như cầm vào là bỏng tay.

“Ba vị trí đầu ở Cẩm Dương rất hạn chế, chia ra thì ai cũng ít phần, mà thương nhân luôn muốn lợi nhuận cao.

Vì thế ai tranh đấu, bày mưu tính kế không ngừng.

Nếu ngươi đứng nhất, thì người thứ hai và ba sẽ có người muốn kéo ngươi xuống, nếu ngươi an ổn ở hạng hai, hạng ba lại muốn vượt lên.

Thẩm gia là cơ nghiệp trăm năm, nắm giữ sáu phần mười thương mạch ở Cẩm Dương, nên không ai dám động vào.

Nhưng những nhà khác thì không giống vậy, nếu quá nổi bật, chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt kẻ khác.”

Nghe xong lời Khúc Mạch, các quản sự cũng hiểu ra phần nào.

Câu cửa miệng, giữ cho mình bình thường hết mức có thể mới là điều khó nhất.

Tâm thế bình tĩnh của đại thiếu gia chính là chìa khóa thành công, lúc muốn kiếm thì kiếm, lúc muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, quả thật như có thần linh phù trợ.

Sắp xếp xong mọi việc của cửa hàng, Khúc Mạch rời đi bằng xe ngựa.

Một quản sự bỗng cảm thán nhìn cành cây khô lá rụng, nói: “Lại thêm một mùa đông không gặp đại thiếu gia nữa rồi.”

“Cũng phải thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui