Nguyễn Thanh Vy hồi tưởng lại, trong lòng ngổn ngang bao nỗi chua xót, không thể nói ra cũng không thể nuốt xuống.
Nếu người ấy đã chết rồi, nàng bất quả cảm thấy thương tâm cả đời.
Nhưng nay bỗng dưng người ấy lại trở về, không chút thương tổn, hơn nữa lại thành đạt, lẫy lừng công danh.
Suốt 5 năm trời không có tin tức, nàng chẳng hiểu tại sao, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc — nghi ngờ, uất ức, oán hận — tất cả khiến nàng chẳng biết phải lựa chọn thế nào.
Nguyễn Thanh Vy khẽ vuốt chiếc vòng gỗ đàn khắc tên trên cổ tay trắng nõn, lẩm bẩm: “5 năm… một người sẽ thay đổi thành thế nào đây…”
Một gia nhân vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: “Phu nhân! Sở tướng quân tới!”
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Ta nghĩ cũng chẳng cần mời thằng bé đến đây làm gì, ta sợ nó không kiềm chế được mà lật cả quan tài của A Lương lên mất.” Khương thị cười bảo gia nhân đưa hắn đến thư phòng ở hậu viện, “Con đi gặp nó đi, rồi nói rõ mọi chuyện.
Nếu thằng bé không tin, thì đã có ta làm chứng!”
Khương thị ra lệnh cho gia nhân lui ra, để hai người có không gian riêng trò chuyện.
Nguyễn Thanh Vy bước đến cửa thư phòng, nhìn thấy bóng dáng đĩnh đạc bên trong, bỗng khựng lại, nước mắt không kìm được mà tràn ra.
Sở Tranh quay người, thấy nàng với đôi mắt đỏ hoe tựa hoa lê đái vũm bàn tay giấu sau lưng nắm chặt, đôi mắt lạnh lùng dưới chân mày kiếm giờ đây tràn đầy bão giông.
Cái tên "ma ốm" kia đã chết mà nàng lại thương tâm đến vậy sao? Trong 5 năm qua nàng có từng nghĩ đến hắn, có từng hỏi về hắn chưa?
Sở Tranh nhìn búi tóc nàng đã cài lên, trong lòng càng thêm bất an.
Hắn thật muốn chất vấn nữ nân bạc tình này, vì sao có thể đem lời thề hứa hẹn vứt ra sau đầu, rồi cứ thế mà cưới một "ma ốm," làm quả phụ.
“Công Tôn phu nhân, lâu ngày không gặp, người khỏe chứ?”
Bao nhiêu cảm xúc trong hắn cuối cùng chỉ gói gọn thành một câu hỏi lạnh lùng.
Nguyễn Thanh Vy ngẩn người, nhìn gương mặt đầy xa cách của hắn, không tìm thấy chút gì manh mối của sự dịu dàng trước kia.
Hắn hận nàng sao?
Nhận ra sự thật này, dù trong lòng đầy đắng cay, nàng vẫn không thể kiềm được một nụ cười chua chát.
Năm năm không một lời tin tức, đột nhiên xuất hiện mà không hề có một lời giải thích, lại còn hận nàng? Hắn dựa vào đâu mà làm thế chứ!
Nguyễn Thanh Vy che giấu đi mọi cảm xúc, lạnh lùng lau khô nước mắt, nhìn hắn không còn chút vui mừng nào như ban nãy.
“Cảm ơn tướng quân đã quan tâm.
Hôm nay tướng quân đến đây có việc gì không?