Hắn nhìn lên chiếc màn hình lớn, biểu đồ trên đó toàn bộ đều có chiều hướng đi xuống. Dù biết rằng Chiến sẽ hành động theo chiều hướng cực đoan, nhưng hắn vẫn trở tay không kịp, hoàn toàn không ngờ được anh lại làm kinh động nền kinh tế trên quy mô lớn đến vậy. Quả nhiên là một kẻ ngốc, Chiến chấp nhận hy sinh chính bản thân mình để trải lên một con đường bằng cho vợ của hắn. Tình cảm ấy, hắn thực sự không muốn lợi dụng tình yêu mà Chiến dành cho nó … nhưng, không còn cách nào khác.
Kết quả có lẽ còn hơn những gì hắn dự tính, thậm chí, Chiến còn làm ột phần kế hoạch của hắn phá sản. Đã nói rồi mà, hắn đâu có sai, chắc chắn Chiến sẽ gây lên cho hắn rắc rối, biết trước là vậy nhưng hắn vẫn không thể làm gì được … ruốt cuộc thì khả năng của Chiến vẫn vượt hơn hắn về khoản gây rối. Nhưng, dù sao thì Chiến đã giúp đỡ được phần nào chị gái của hắn, có thể tách Ngọc ra khỏi liên minh với những kẻ tầm cỡ của thế giới ngầm, Chiến quả nhiên không phải là người có thể coi thường được.
“Boss.”
Tiếng gọi kéo hắn trở về với hiện tại, Levin đang đứng đằng sau hắn, dáng vẻ vẫn cung kính như vậy … tuy nhiên, trông anh chàng có vẻ khá mệt mỏi. Để bộ dáng này xuất hiện trước mặt hắn, có lẽ Levin đã phải lao lực rất nhiều.
“Mọi chuyện ổn chứ??”
“Tôi nhận được tin từ Trân …” Levin ngập ngừng.
Hắn hơi nhướn mày quay ghế nhìn thẳng vào thuộc hạ của mình:
“Sao??”
“Một lượng vũ khí lớn đang được chuyển vào nhà giam quốc tế bằng đường dây buôn bán bí mật, không lâu nữa sẽ có một cuộc hỗn chiến nổ ra tại đó.”
“Vũ khí??” Hắn nhíu mày, ngón tay gõ gõ xuống thành ghế: “Bên nào??”
“Là khu nam.”
Levin đáp lại, tay đồng thời đưa cho hắn một tập tài liệu được niêm phong cẩn thận. Hắn cầm lấy và xé ra, một số giấy tờ cùng những bức ảnh chụp những kẻ nào đó, hắn không biết chúng, nhưng chúng chính là những kẻ mà hắn sẽ giết.
“Có chuyển biến gì ở đó không??”
“Theo nguồn tin cho biết … Chiến đã bắt đầu hành động, anh ta đang khống chế kẻ cầm đầu của khu nam. Tuy nhiên, có vẻ chưa ai biết thân phận của anh ta cả!!”
Hắn gật đầu, chiếc ghế nhanh chóng quay lại phía bàn. Bàn làm việc của hắn được lắp đặt mười hai chiếc màn hình vi tính với hàng loạt những hình ảnh khác nhau, hầu hết là hình ảnh do vệ tinh do thám của Mỹ truyền tải về. Trước khi rời khỏi “Tam Kiềng”, Chiến đã giao lại phần mềm hack của mình cho hắn, dù biết khả năng của hắn là không giới hạn, nhưng dù sao cũng có công cụ sẵn, như vậy sẽ đỡ tốn thời gian cho hắn hơn.
Levin vẫn đứng đó chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo. Nhưng, đôi mắt anh ta dừng ở chiếc nôi trống không ở góc phòng, lúc này mới để ý, Levin không thấy nhóc Khang Kiện đâu cả. Trước khi đi làm nhiệm vụ, Levin rõ ràng vẫn thấy Khang Kiện ở bên cạnh Boss của mình không rời, tại sao giờ lại không thấy nữa??
“Boss!!”
“Chuyện gì??”
Hắn không quay lại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, tay lướt trên bàn phím như máy, hình ảnh trên mười hai chiếc màn hình cũng liên tục thay đổi. Tuy nhiên, không phải vì thế mà hắn không để ý xung quanh.
“Cậu chủ Khang Kiện … tôi không thấy cậu bé ở đây.”
… Cạch …
Hắn dừng tay, đồng thời mọi dữ liệu đều đã được hắn hoàn tất. Hắn quay lại phía Levin, khóe miệng hơi nhếch lên:
“Thằng bé đang ở một nơi rất an toàn.”
“Ý cậu là …”
“Không phải.”
Hắn lắc đầu, chỉ cần nhìn ánh mắt của Levin là hắn hiểu anh ta đang nghĩ gì, nhưng, hắn không bao giờ giao con trai mình cho những người hắn không tin tưởng … kể cả là gia đình của chính mình.
“Toàn bộ những người cậu biết, không ai đủ khả năng bảo vệ cho thằng bé an toàn một cách tuyệt đối … chỉ có một người duy nhất có khả năng đó.”
“Một người duy nhất ư??” Levin trợn tròn mắt.
“Phải, chỉ có người đó thôi.” Hắn khẽ cười, rồi lắc đầu: “Nhưng … sẽ không một ai biết được người đó là ai ngoài tôi.”
“Tôi hiểu.”
Levin cúi đầu. Hắn thở hắt một tiếng, tay chỉ vào một số màn hình đang hiển thị rõ hình ảnh và cả tọa độ địa lý, đó là nhiệm vụ tiếp theo của Levin.
“Cậu cùng thuộc hạ giải quyết những kẻ đó … đám còn lại, tôi sẽ lo.”
“Boss …” Levin tái mặt vội vàng nói: “Cậu đừng ra mặt. Tôi sẽ giải quyết hết đám này, nếu cậu ra mặt, tôi sợ là …”
“Cứ thế mà làm.”
Hắn cương quyết. Trước mệnh lệnh đến từ ông chủ của mình, Levin không thể khuyên cản được. Anh ta biết rằng, lúc này đây, ông chủ của mình hiện tại đang thiếu nhân lực trầm trọng … nếu hành động không cẩn thận, có khi hắn sẽ mất mạng. Tuy nhiên, dù có thế nào … Levin tin rằng hắn có thể làm được những điều không tưởng, bởi, hắn là người đầu tiên có thể điều hành “Tam Kiềng” trong khi không một ai có đủ khả năng đó – một người có thể đối mặt với tất cả những thế lực chống đối không chút e ngại, có lẽ, hắn là kẻ đáng sợ nhất từ trước cho tới nay mà “Tam Kiềng” từng trưng dụng.
Tuy nhiên, có lẽ những người đứng đầu trong bộ ba “Tam Kiềng” đều không ngờ được rằng … họ đã cõng rắn về cắn gà nhà. Hắn sẽ khiến cho nơi này trở thành một nơi chỉ được biết đến trong quá khứ chứ không thể tồn tại ở tương lai được nữa.
… … … …
Hai bóng đen đang rượt đuổi lẫn nhau trong bóng tối, địa điểm là những ngóc ngách trong khu nhà giam quốc tế, khu nữ. Kẻ thì cố sức để đột nhập còn kẻ thì ngăn chặn không để điều đó xảy ra, tại sao kẻ kia không ra tay quyết đấu một trận rồi hãy đường hoàng đi vào nơi đang giam giữ Hades??
“Mày thật phiền phức.”
Một tiếng rít khẽ vang lên trong bóng tối, ánh nhìn tím ngắt chĩa vào cái bóng đang đứng chặn trước cánh cửa dẫn vào khu biệt giam. Rõ ràng không cảm nhận được sự xuất hiện của con người, nhưng cái bóng đen kì dị kia lại chắn đường kẻ đó như thể muốn trêu ngươi người khác.
“Kẻ không phận sự, cút.”
Bóng đen lên tiếng, giọng nói lãnh đạm mang thanh sắc đe dọa. Không thấy sát ý, nhưng kẻ kia lại cảm nhận được mình sẽ nằm dưới nền đất lạnh lẽo với đầu lìa khỏi cổ nếu như không rời đi.
“Đừng coi thường tao.”
Kẻ đó một lần nữa rít lên, trong người rút hai lưỡi dao sáng loáng. Bóng đen kia vẫn đứng im thin thít, giống như một bóng ma, hoàn toàn không để tâm tới dáng vẻ của kẻ nguy hiểm trước mắt. Kẻ đó lao tới, hai lưỡi dao vắt chéo vào nhau như thể muốn xẻ cái bóng đen ra làm bốn mảnh … tuy nhiên, bằng một cách nào đó, hai lưỡi dao đó bị chặn lại, cách bóng đen một khoảng chỉ vài centimet. Dù có cố sức ghì mạnh đến mức nào, hai lưỡi dao vẫn bị chặn không thể di chuyển, càng không thể thu hồi lại. Đột nhiên, bóng đen đó hơi ngẩng đầu rồi chốc lát, tiếng nói rì rầm vang lên:
“Có lệnh, cho phép ngươi vào.”
Kẻ kia chưa hiểu truyện gì, hai lưỡi dao bỗng nhiên rơi xuống nền đất, bóng đen biến mất để lại cánh cửa đã mở ngay trước mặt. Hàng lang tối hun hút phía trước làm kẻ lạ mặt có chút ngại ngần. Tiếng nói rì rầm lại vang lên lần nữa:
“Tiểu thư muốn gặp ngươi, cứ đi thẳng vào.”
Kẻ đó nhìn quanh, cố xem xem cái bóng đen kia ở đâu. Tuy nhiên, khi giọng nói quỷ dị đó vang lên, bóng đen lại xuất hiện trong hành lang tối hút. Dù lúc trước rất hùng hổ nhưng kẻ đó lại chùn bước trước sự nguy hiểm đến từ những điều khó hiểu đang diễn ra tại nơi này.
“Nếu ngươi không muốn vào, ta sẽ đóng cánh cửa đó.”
“Ta sẽ vào.”
Vừa bước vào, cái lạnh của khu nhà biệt giam tỏa ra khiến kẻ đó rợn sống lưng, toàn thân như cứng đờ trước sức ép quá nặng nề ấy. Liệu rằng … có phải là do Hades hay không??
…
…
Đứng trước cửa buồng biệt giam số 10, cánh cửa dày cộp ngăn cách kẻ ấy với người đang nằm ngủ trong đó. Dù nơi này rất tĩnh lặng, nhưng có một sự xáo trộn kì lạ đang diễn ra tại đây. Một cách bất ngờ, tiếng nói từ buồng giam vọng ra khiến kẻ đó giật mình.
“Lâu không gặp, Bảo Lam??”
Khóe môi mím chặt, cảm giác phẫn nộ trong người Bảo Lam tăng lên đến tận cùng, lúc này, cô ta chỉ muốn đập tan cánh cửa trước mặt và ban tặng cho kẻ đang khiêu khích kia một viên đạn đồng vào thái dương. Mỗi lần giáp mặt, nó luôn khiến cho cô ta không thể kiếm chế được mình. Cái khao khát thèm muốn được nhìn thấy nó nằm trên vũng máu làm tâm trí cô ta phát cuồng.
“Hades …”
“Đừng giận dữ như vậy …”
Giọng của nó thản nhiên như không, tiếng nói vọng ra một vẻ khiêu khích đến mức người nghe có thể tưởng tượng được nó đang nở một nụ cười nửa miệng:
“Tôi hơi bất ngờ khi cô đích thân tới tận đây đấy.”
“Cô nghĩ anh ta không dám giết cô sao??” Bảo Lam gằn giọng, đôi tay đã siết chặt lại.
“Lại giận dữ nữa rồi …”
Nó đáp lại, chất giọng lúc này không còn mang vẻ thản nhiên nữa mà cứ như đang nói về một điều vô cùng hài hước:
“Anh ta sớm muộn gì cũng sẽ giết tôi, cô lo cái gì nào??”
“Hades, cô … cô coi thường cả Ken nữa sao??”
Bảo Lam rít lên, càng ngày càng muốn phát nát cả khu nhà giam này. Đáp lại sự giận dữ của cô ta là tiếng cười khúc khích của nó, điều đó càng làm Bảo Lam điên tiết. Nhưng, bên cạnh cô ta là cái bóng đen luôn đề phòng cảnh giác, dù có đối mặt trực tiếp với nó thì Bảo Lam cũng không thể ra tay được.
“Thôi nào, cô tới đây để giết tôi chứ có phải tán chuyện đâu.” Nó vừa cười vừa nói vọng ra: “Nếu thấy ra tay được thì cứ việc, tôi không phản kháng đâu.”
“Là cô nói đấy nhé.”
Bảo Lam nhếch miệng, bàn tay sẵn sàng sử dụng thứ vũ khí bản thân đã trang bị cho hoàn cảnh này … tuy nhiên, giọng nói của nó lại lần nữa vang lên khiến hành động của cô ta bị ngưng lại.
“Quên mất … cô có thể làm vậy nếu như Moth cho phép!!”
Nhanh như chớp, bóng đen chặn đứng trước mặt Bảo Lam, một lưỡi dao sắc lẹm kề vào cổ cô ta. Hành động của Moth nhanh đến mức khiến Bảo Lam chỉ kịp hơi lùi đầu về phía sau, vũ khí đã bị tước đi lúc nào không biết.
“Tôi từ chối thưa tiểu thư!!”
Bảo Lam trợn trừng mắt, cô ta nhìn chằm chằm vào Moth – kẻ đã từng phản bội nó để một tay giúp đỡ Bạch Linh bắt cóc con trai của nó. Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ được rằng nó lại thu nhận Moth một lần nữa, với một kẻ đã phản bội mình, nó thường giết hoặc bỏ mặc cho tới chết … nhưng, lần này nó lại làm ngược lại với những gì bản thân đã xây dựng, ngược lại với luật lệ của chính mình.
“Dương Trung hẳn biết rõ về Moth. Cô chắc cũng không phải là không biết, đúng không Bảo Lam??”
Nó nói, chất giọng trầm trầm mang đậm nét của sự đe dọa. Tất nhiên, nó thừa hiểu bản tính của Bảo Lam, kẻ đã thề là sẽ giết nó dù có phải chết. Nhưng, lúc này, thời điểm này … Bảo Lam có chết cũng không có dù là 0,1% cơ hội để có thể giết được nó.
“Mày … con khốn.”
Bảo Lam rít lên, trong đôi mắt màu tính gắt ánh lên một cái nhìn chết người, cô ta nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt … dù đã cố gắng hết sức, nhưng cô ta vẫn không thể nào nhìn thấy được kẻ được gọi là Moth kia. Cô ta không thể chấp nhận được điều đó, tại sao năm lần bảy lượt đều không thể giết chết nó, là cô ta kém coi hay do nó được những người tài giỏi giúp sức?? Không thể thế được …
“Tôi buồn ngủ rồi, tiễn khách!!”
Nó thản nhiên ra lệnh, trong chốc lát chỉ còn lại tiếng thở đều đều của nó trong không gian tĩnh mịch của khu biệt giam lạnh lẽo. Bảo Lam cũng hoàn toàn không biết được gì ngoài câu nói cuối cùng của nó, cô ta bất tỉnh ngay khi nó nói tiễn khách. Sau tất cả, chỉ có một bóng đen lặng lẽ cô độc làm việc của mình.
… … …
Chi chạy hối hả xuyên qua những con gõ bẩn thỉu tồi tàn và ẩm ướt, trên người hoàn toàn không mang theo vật gì tùy thân ngoài chiếc laptop mỏng dính được để an toàn trong chiếc balo nhỏ được đeo sau lưng.
… Bùm bùm bùm …
Tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả một vùng, một cột khói lớn bốc lên nghi ngút cùng với sự hỗn loạn của hàng ngàn con người. Nơi đó … trụ sở tập trung tất cả những tài liệu quan trọng nhất của nước Pháp, nơi vừa xảy ra một vụ ăn cắp dữ liệu lớn nhất từ trước tới nay và đã phát nổ sau khi mọi thông tin tài liệu được tải hoàn tất vào bộ nhớ của một hacker giấu mặt.
Chi ngoảnh mặt nhìn khu an ninh nghiêm ngặt của nước Pháp bị phá hủy, miệng hơi cong lên tạo một nụ cười nửa miệng rồi nhanh chóng chui vào chiếc ô tô màu đen đã chờ sẵn. Bên trong, hai người con gái đều hướng ánh mắt nhìn cô, cả hai không hẹn cùng mỉm cười kèm theo một câu tán thưởng.
“Làm tốt lắm.”
Chiếc xe chuyển bánh rời khỏi nơi đang nghi ngại, tránh né những đợt kiểm tra của đám cánh sát Pháp … cùng lúc đó, Chi giở laptop ra, mọi dữ liệu được sử lý trở thành một chuỗi những con số chạy dọc như một ma trận liên hoàn không điểm dừng. Cô đánh một dấu tích vào một ô trống ngay trước chữ France, bên dưới, từ Russia hiện lên đậm nét như báo hiểu một điều gì đó. Chi mỉm cười gấp laptop lại, cô ngẩng đầu lên nhìn hai người đang ngồi cùng xe với mình, miệng nói một câu rất thú vị …
“Tới Nga nào hai người.”
Đáp lại câu nói của Chi là hai khuôn mặt mang ý cười. Họ lúc này đây mới cảm nhận được công việc mình làm thật không uổng phí. Bộ ba Trân, Chi và Nhiên đang hợp tác với nhau vô cùng ăn ý … cuối cùng họ cũng có thể biết được mục đích thực sự của tiểu thư của mình là gì. Với điều đó, họ hành động một cách hào hứng vào chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
… … …
Dưới ánh trăng bạc, một bóng người ngồi trên tòa tháp cao với khói thuốc vờn khắp cơ thể. Mái tóc đen được gió thổi tung lên che đi đôi mắt màu ngọc bích đang ngước lên trời … hắn, người vừa giải quyết xong những kẻ ngáng đường bằng cách của riêng mình, người vừa bắt tay làm những việc có thể khiến bản thân phải hối hận. Hắn – Ngô Dương Minh, người một phút trước còn là boss của “Tam Kiềng” nay bị chính tổ chức đó truy lùng. Ba nhân vật lớn nhất của bang hội “Tam Kiềng” đã phải chịu án tử hình trước pháp luật với hàng loạt những bằng chứng cụ thể và chi tiết.
“Ngô Dương Minh …”
Một giọng nói vang lên, lạnh và sắc. Hắn còn chẳng thèm quay lại xem người đó là ai, thậm chí, tiếng nói đó giống như gió thoảng bên tai không đáng để hắn bận tâm. Người đó vẫn đứng cách hắn một khoảng hơn ba mét, dù hắn không đáp lại nhưng kẻ đó cũng không có ý định rời đi.
“Phá bỏ công cụ duy nhất của mình, cậu bỏ cuộc rồi sao??”
Câu nói tiếp theo đã có thể làm hắn chú ý, hắn rời bỏ bầu trời chỉ độc có ánh trăng và ngôi sao Bắc Đẩu sáng rõ, đôi mắt thờ ơ nhìn kẻ đang đứng cùng một nơi với mình. Dáng vẻ của người đó, hắn không nhớ rõ là ai, nhưng cũng không đãng trí đến mức quên hẳn … người này có liên quan tới vợ của hắn, hắn chỉ biết điều đó.
“Ai thế??”
“Không nhớ tôi sao??”
Người đó nhếch miệng, giọng nói cợt nhả nhưng có phần phẫn nộ. Bởi vì, hắn thậm chí còn chẳng coi kẻ đó là đối thủ của mình.
“Không đáng bận tâm.”
Hắn lãnh đạm, tay đưa điếu thuốc đang cháy dở lên miệng hút một hơi dài … làn khói phả ra bị những đợt gió mạnh cuốn vào không trung. Cho dù, một khẩu súng đang chĩa về phía hắn, băng đạn đầy, khóa an toàn đã mở, ngón tay đặt ở cò súng sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
“Tôi sẽ giết cậu!!”
Kẻ đó gằn giọng, mắt nhìn thẳng vào hắn, ánh nhìn căm thù cùng giận dữ ghen tuông. Hắn là người đã cướp nó từ kẻ đó, người đã chiếm hết mọi vị trí trong tâm trí người mà kẻ đó cuồng mê.
“Đừng phí sức …”
Hắn thở dài một tiếng, dáng vẻ có chút mệt mỏi nhưng không phải vì thế mà kẻ kia có thể lợi dụng thời cơ hạ thủ. Hắn là người … càng mệt mỏi, càng chán nản thì những việc hắn làm lại càng tàn nhẫn thâm độc hơn.
“Cậu nghĩ tôi không dám ra tay?!”
Kẻ đó nghiến răng. Hắn đưa mắt nhìn, lúc này đã nhớ ra người đứng trước mặt là ai … tuy nhiên, đáp lại câu hỏi chỉ là nụ cười nửa miệng khiêu khích và một câu hỏi khác.
“Anh dám rời bỏ Dương Trung để tới đây sao, Ken??”
“Thì sao??” Ken nhíu mày, miệng rít lên.
“Chả sao.”
Hắn ném điếu thuốc vào không trung, quay người lại, mặt đối mặt với kẻ từng được “Tam Kiềng” sai khiến đi giết vợ hắn. Dù cho anh ta không giết được nó, nhưng việc anh ta yêu nó càng khiến hắn muốn khiêu khích hơn … bởi, trên thế giới này, người duy nhất nó yêu chỉ có mình hắn, duy nhất chỉ có hắn, điều đó là sự thật quá đỗi hiển nhiên. Vậy nên … thật thú vị khi đùa giỡn với những kẻ không biết điều như Ken.
“Nếu giết tôi, người anh phải đối mặt chính là cô ấy … có dám không??”
“Sao không??”
Ken cười khểnh, tuy vậy, trong mắt anh ta ánh lên những tia đau đớn. Sự thật hiển nhiên ấy thật khó chấp nhận.
“Vậy thì làm đi …” hắn ngửa mặt lên trời, thân thể buông lỏng không chút phòng bị: “Trước khi thuộc hạ của tôi tới đây.”
“Cậu …”
Ken chưa kịp nói gì thì họng súng đột nhiên vểnh cao rồi cả khẩu súng tuột khỏi tay anh ta, khẩu súng lơ lửng trên không như có một lực nào đó tác dụng khiến nó không thể rơi xuống được. Một giọng nói lành lạnh cất lên, phía đằng sau Ken.
“Boss, tôi tới rồi.”
Levin xuất hiện bất ngờ và đúng lúc đến mức khó tin. Không biết là do vô tình hay là hắn đã biết trước điều đó.
“Sớm nhỉ??” Hắn nhếch miệng.
Levin nhìn Ken, đôi mắt thăm dò cùng hoài nghi. Anh ta đã từng gặp kẻ này rồi … một trong hai người đã xóa trí nhớ của anh, khiến anh ra tay với ân nhân của mình, không những vậy, còn bắt anh đối đầu với người anh yêu thương nhất.
“Boss, sao kẻ này lại ở đây??”
“Tình cờ thôi.”
Hắn bước lại gần Ken, lúc này, anh ta hoàn toàn không có phản ứng nào. Ken biết, nếu lúc này manh động, chắc chắn anh ta sẽ không thể toàn mạng rời khỏi nơi này. Là một người tham gia huấn luyện, Ken biết rõ khả năng của Levin … không những vậy, anh ta còn chưa biết được sức mạnh thực sự của hắn. Nếu liều lĩnh, hôm nay sẽ là ngày giỗ của Ken không biết chừng.
“Ngô Dương Minh!!”
Hắn dừng bước, hai tay đút túi quần, khóe miệng nhếch lên và đứng đó chờ đợi … hắn muốn xem xem kẻ kia còn muốn nói điều gì khác nữa.
“Chính tay tôi sẽ giết cô ấy.”
“Sao??”
Hắn nhíu mày, câu nói của Ken mang một hàm ý gì đó rất khó hiểu, chính điều này đã khiến hắn phải quay lại. Điệu cười nửa miệng của Ken, một sự thách thức trực tiếp đối với hắn.
“Hãy thử cứu Hương một lần nữa xem, liệu cậu có làm được không khi người muốn điều đó lại chính là bản thân cô ấy??”