Chương 107
Hiếm hoi mới có một lần ra ngoài mua sắm, nhưng bà Lam Nguyệt không bao giờ ngờ được rằng mình lại có thể gặp người đàn ông ấy … người chồng đã từng muốn giết bà, muốn giết con trai và con gái của bà. Ông ta – kẻ đã giả chết, đã bỏ rơi thậm chí vẫn nuôi hy vọng rằng sẽ được chính tay con gái mình kết liễu mạng sống … bà Nguyệt tự hỏi, đến khi nào ông ta mới chịu buông tha cho đứa con gái đáng thương mình??
“Ông muốn thằng Long giết ông luôn tại đây phải không??”
Bà Nguyệt đanh giọng tra vấn Dương Trung. Dù từng có tình nghĩa vợ chồng vô cùng nồng thắm, nhưng những gì ông ta làm đã khiến tâm can của bà chết từ rất lâu rồi. Lúc này, trong bà Nguyệt chỉ có sự căm giận với người được coi là cha của những đứa con của bà.
“Bà có một cuộc sống khá bình lặng nhỉ?!”
Dương Trung nhìn bà Nguyệt đăm đăm. Có lẽ, trong tiềm thức, bản thân ông ta cũng nhận ra rằng mình khao khát có được người phụ nữ đang ngồi trước mặt đến nhường nào. Dù quyền lực trước đây là tất cả, nhưng, ngay lúc này, thứ ông ta muốn nhất lại là một gia đình, một gia đình thực sự chứ không phải một thứ nhập nhằng na ná.
“Ông tới đây làm gì?? Con gái ông đang ở trong tù, con trai thì đang truy lùng ông … ông còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao??”
Bà Nguyệt gằn giọng trì triết, tại sao người đàn ông này vẫn dám nhìn bà bằng ánh mắt đó?? Dù trước đây có là vợ chồng, dù ngoại hình ông ta có không khác trước là mấy … nhưng, trí não của ông ta đã tha hóa biến chất đến mức không thể cải tạo được nữa. Dương Trung vốn không còn cái quyền được nhìn bà như vậy, kẻ đã khiến cho gia đình tan đàn xẻ nghé, lúc này lại muốn tái hợp ư?? Dương Trung, ông đừng có hoang tưởng.
“Tôi giờ có muốn chết cũng khó lắm.”
Dương Trung cười nhạt, khuôn mặt với những nếp nhăn mờ nhạt xô lại, đôi mắt ngọc bích tối tăm nhìn mãi cũng không có điểm kết.
“Đợi khi Hương đến và kết thúc quãng đời vô nghĩa của mình sao, ông tàn nhẫn thật đấy Dương Trung!!” Bà Nguyệt nghẹn giọng: “Ông hối hận vì đã từng muốn giết nó sao?? Đứa con gái có trí tuệ, tài năng và sự quyết đoán giống ông như tạc??”
Dương Trung không đáp lại, chỉ có thể nhìn bà Nguyệt, nhận lấy từng lời từng chữ lên án mình. Ông ta có quyền gì ở đây?? Giờ ông ta chẳng là gì đối với bà Nguyệt nữa … nếu có thì có chăng chỉ là kẻ đang dày vò con gái bà trong sự tuyệt vọng mà thôi.
“Tôi thấy Hương thật may mắn khi được nuông nấng bởi Dương Khang …” Bà Nguyệt nói tiếp, giọng nói có phần mơ hồ: “Đáng tiếc … chính ông lại là người phá tan đi cuộc sống vốn dĩ sẽ hạnh phúc của con bé, đẩy con bé đến con đường thực hiện đúng theo những gì lời tiên đoán nói đến.”
“Dương Khang vốn dĩ nuôi con bé là có mục đích …”
Dương Trung gằn giọng, mặt long lên giận dữ. Trong đời, ông ta căm thù nhất là bị so sánh với Dương Khang – người anh trai song sinh của mình.
“Được lắm …”
Bà Nguyệt nhếch miệng, khóe môi cong lên khinh thường người đang ngồi trước mặt:
“Đến tận bây giờ ông vẫn còn nuôi trong lòng cái sự đố kị nhảm nhí đó sao?? Ông muốn chứng tỏ cái gì?? Anh ta chết rồi … ông còn ghen tỵ với anh ta khi được chết dưới tay con gái của chính mình sao?? Ông tốt đẹp hơn anh ta ở điểm nào??”
Dương Trung nín lặng, bàn tay siết chặt kìm nén cơn phẫn nộ trong người. Chỉ là … bà Nguyệt nói không sai, hoàn toàn không sai dù chỉ là một chữ.
“Ông sẽ được toại nguyện, Dương Trung.”
“Sao??”
Dương Trung nhíu mày, câu nói của bà Nguyệt có phần khó hiểu. Thực ra câu nói của bà Nguyệt rất rõ ràng, chỉ là, Dương Trung không lường được đến chuyện đó.
“Ông không biết sao??” Bà Nguyệt bật cười, một tiếng cười chua chát đến xé lòng: “Ông không biết mình sống được đến lúc này đều là do con bé muốn chính tay giết ông sao?? Đừng nói ông nghĩ rằng thằng Long nó không dám xuống tay với ông đấy nhé??”
“Bà nói gì??” Dương Trung trợn trừng đôi mắt.
Bà Nguyệt nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, giọng nói cất lên thản nhiên, đôi mắt nhìn Dương Trung bằng tất cả sự thờ ơ lãnh đạm của mình.
“Hương nó dùng mọi cách để ngăn chặn Long tìm được ông, con bé biết rằng … nếu Long tìm được, chắc chắn thằng bé sẽ không ngần ngại cho ông một đòn kết liễu. Lúc này, ông còn sống là để chờ con bé tìm đến để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông đấy.”
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Dương Trung cứng đờ cả người trước sự thật vừa được bà Nguyệt bóc trần. Không phải là ông ta không biết, chỉ là, cố gắng lừa dối bản thân để không phải chấp nhận điều đó. Có lẽ … đã đến lúc Dương Trung hối hận về những gì mình đã làm.
Tuy nhiên, sự hối hận luôn tới một cách muộn màng … với Dương Trung cũng vậy.
… … …
Nhận được tin báo rằng Dương Trung tìm đến gặp mẹ mình, Long hoảng loạn đến mức ngay lập tức sử dụng phi cơ riêng để bay tới Pháp. Trong đời, nỗi sợ hãi lớn nhất của anh chính là mất mẹ và em gái, anh không muốn nếm trải điều đó một lần nữa. Bản thân anh biết rằng, khi mình quyết định sẽ truy lùng Dương Trung và giết ông ta thay em gái, anh phải chấp nhận việc mẹ mình sẽ rơi vào nguy hiểm … nhưng, khi điều đó xảy ra, anh lại mất hết mọi phương hướng, đây đã là lần thứ hai, và lần này lại đích thân mục tiêu của anh tìm tới.
“Mẹ …”
Long lao vào phòng bà Nguyệt, bộ dáng hốt hoảng. Trong khi ấy, bà Nguyệt lại thản nhiên uống trà cùng với bà Thuyên, họ thoải mái đến mức làm Long tưởng mình nhận nhầm thông tin.
“Con làm gì mà vội vã thế??” Bà Nguyệt nhìn Long, giọng vẫn nhẹ nhàng như bao ngày.
“Mẹ …” Long hoài nghi nhìn mẹ mình, giọng nói có phần không mấy tin tưởng: “Con nghe nói Dương Trung tìm tới đây??”
“Không phải tới đây …” bà Nguyệt mỉm cười: “Mẹ gặp ông ta ở trung tâm mua sắm.”
“MẸ Ẹ Ẹ …”
Long hét ầm lên, anh không tin được rằng mẹ anh lại có thể thản nhiên được đến như vậy, bà có ý thức được mình sẽ gặp nguy hiểm như thế nào khi gặp kẻ mất nhân tính đó không??
“Long à …”
Bà Nguyệt cười trầm lặng, mắt nhìn Long nói như cầu xin một điều gì đó:
“Có thể có được tương lai cho con bé không??”
… RẦM …
Long đấm mạnh vào tường, câu nói của bà Nguyệt đã khuấy động lên sự giận dữ trong anh. Dù bản thân biết rằng mình đang làm những điều vô ích, nhưng còn hơn là ngồi một chỗ chấp nhận cái tăm tối của tương lai phía trước … thà khiến chúng rối như một mớ bòng bong may ra sẽ tìm được một con đường khác. Anh gằn giọng nói với mẹ mà như đang cố thuyết phục chính bản thân mình.
“Con sẽ cứu con bé … chắc chắn sẽ cứu được em gái của con mà!!”
… … …
Ở một chiếc hồ sâu hoằm xanh ngắt được xây dựng ở trong một tòa nhà vô cùng rộng lớn, từng miếng thịt ướt đẫm thứ dung dịch màu đỏ tanh nồng được thả xuống từ trên cao … trong chốc lát, hàng chục con cá mập trắng lao tới xâu xé thứ thịt thơm ngon của bữa ăn thịnh soạn nhưng ít ỏi. Đám súc vật háu đói đó chỉ được cho ăn mỗi tháng một lần … bọn chúng, khi quá đói, chúng thậm chí đã phải đánh nhau, xâu xé kẻ bại trận để thỏa mãn cơn khát thịt của mình.
Đứng trước bể cá trong suốt vững chắc chứa những kẻ đi săn nguy hiểm nhất của đại dương, Bảo Lam nhìn như thôi miên vào thứ dung dịch màu đỏ đang trải rộng khắp mặt nước phía trên. Cô ta ước, giá như được nhìn thấy cảnh đám thú cưng của mình xâu xé từng mẩu thịt trên cơ thể của nó – kẻ mà cô ta luôn luôn giết chết. Khi ấy, hẳn cô ta sẽ rất thỏa mãn.
“Cô đã tới đó??”
Một câu hỏi vang lên kéo mọi sự chú ý của Bảo Lam rời khỏi đám cá mập mà chuyển hướng về phía sau mình. Lúc này, Ken đang đứng tự lưng vào tường, ánh mắt nhìn vào cô ta bằng một vẻ khinh thường cùng chán ghét.
“Phải, thì sao??”
Bảo Lam nhếch miệng, thái độ bất cần nhìn sang Ken, bản thân thì dựa vào tấm kính tách biệt cô ta với thế giới đầy nước phía sau. Đám cá mập cảm nhận được dao động đó và lao tới phía cô ta … tuy nhiên, chúng bị chặn lại bởi lớp kính dầy cộm cứng như đá, chỉ biết nhe nanh ra cố ngoạm trong vô vọng.
“Không có gì …”
Ken khẽ cười, anh ta đi lại phía bể cá, mắt hướng lên nhìn đám quái vật của đại dương đã chấp nhận bỏ cuộc với con mồi ngoài tầm với, miệng nói vu vơ vài câu:
“Chỉ là thấy lạ khi cô ấy không giết cô luôn tại đó … mà chắc cũng còn nhiều cơ hội mà, phải không??”
Điệu cười khiêu khích của Ken làm khuôn mặt Bảo Lam tối đi, hàm răng nghiến vào nhau ken két. Từ đầu chí cuối, trong căn nhà này chưa một ai là đề cao khả năng của Bảo Lam, cho dù, cô ta vẫn là sát thủ số một của thế giới ngầm. Cả Dương Trung, cả Ken, tất cả đều xem cô ta như một kẻ thua cuộc trước nó – người đã khiến mọi thứ rối lên như một mớ bòng bong. Tuy nhiên, đến lúc này, Bảo Lam đều bỏ ngoài tai những điều đó … những con người ấy coi thường cô ta ư?? Được thôi … hãy cứ để họ nghĩ vậy đi.
“Phải rồi, tôi kém cỏi … vậy anh sẽ giết được cô ta chứ??”
Nghe thấy một câu hỏi lạ lùng, Ken quay nhìn sang Bảo Lam, nụ cười khiêu khích đã tắt ngấm mà thay vào đó là một sự ngạc nhiên và bất ngờ. Bảo Lam lại nhếch miệng một cái rồi quay đi, cô ta không quên bỏ lại một câu:
“Cứ mơ mộng đi, cô ta vốn chẳng coi anh ra cái gì đâu.”
Ken nhíu mày trước câu nói của Bảo Lam, cái bóng với mái tóc đỏ gắt đã đi khuất khỏi căn phòng rộng từ bao giờ. Ken hơi cong khóe miệng, mắt hướng về phía đám súc vật đang tranh nhau những miếng thịt ít ỏi … câu nói của Bảo Lam tất nhiên là anh ta hiểu, tuy vậy, anh ta cũng đâu có hy vọng gì ở nó. Với Ken, việc nó từ bỏ chồng con để quay lại thế giới ngầm chính là điều khiến anh ta giải tỏa gánh nặng trong. Hành động của nó đã chứng tỏ cho anh ta biết, nhiệm vụ cuối cùng mà nó dành ình vẫn còn hiệu lực.
Có lẽ, với một sát thủ si tình như Ken, việc có thể hoàn thành tâm nguyện của người mình yêu là điều đáng mừng nhất … cho dù, đó là khi phải xuống tay với chính người mà anh ta dành cả trái tim để bao bọc.
… … …
… ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG …
Hàng loạt tiếng súng nổ với những viên đạn ghim chặt vào trần nhà, ngay giữa giờ ăn trưa của khu nam, ngay tại nơi tập trung đông đủ nhất những kẻ tội phạm tầm cỡ quốc tế. Một kẻ cầm trong tay khẩu M16 tỉa lên trần cả loạt đạn gây náo loạn toàn bộ hệ thống an ninh của khu giam giữ tù nhân nghiêm ngặt bậc nhất thế giới.
Theo lẽ thường, đội ngũ giáp chiến sẽ nhanh chóng được chiển khai để khống chế đối tượng nổi loạn … tuy nhiên, lần này đám tù nhân đã nhanh tay hơn. Mỗi kẻ phạm nhân đều được trang bị một lượng lớn vũ khí, chúng thủ tiêu bất kì ai xuất hiện ngáng đường. Cuộc nổi loạn này, nó mang quy mô toàn cục chứ không phải một nhóm nhỏ nữa … toàn bộ hơn hai trăm tù nhân đều tham gia với vũ trang được chuẩn bị kĩ lưỡng. Tiếng súng vang rền khắp nơi, hàng loạt lính cảnh vệ ngã xuống dưới tay đám trùm khét tiếng trong ngục, chẳng mấy chốc, khu nhà ăn chỉ còn lại tiếng cười khả ố của bọn tù nhân … đám cai ngục cùng bọn quản giáo được xuất một vé tới thiên đường chỉ trong vài phút.
Trong sự bạo loạn, có một người bình thản ngồi dưới gầm bàn, điếu thuốc trên tay vẫn đang dở dang. Xung quanh chiếc bàn đó, một loạt những kẻ trong tay trang bị nhiều thứ vũ khí hạng nặng, giống như đang bảo vệ một thứ gì đó … chính xác thì là đang bảo vệ một người nào đó. Kẻ cầm đầu, người đang ngồi ở bên trên chiếc bàn chính là Gragon, hắn ta ngồi đó rất thản nhiên quan sát mọi việc diễn ra xung quanh … người của gã, bọn chúng hoàn toàn không hành động gì cả, chỉ đứng đó nhìn như thể xem kịch. Hoặc có lẽ … Gragon và đám nổi loạn kia có mục đích không giống nhau.
… cốc cốc cốc …
Gragon gõ gõ tay xuống mặt bàn, mắt nhìn đám hỗn loạn xung quanh nhưng miệng thì lại nói như đang đối thoại với ai đó.
“Ngồi dưới đó làm gì??”
“Hút thuốc …”
Đáp lại là một chất giọng lạnh băng được truyền lên từ dưới gầm bàn. Chỉ một câu có hai từ nhưng lại khiến cho Gragon nín lặng, và cũng sau hai từ đó, phía bên dưới gầm bàn, khoảng im lặng lại xuất hiện … không phải vì Gragon kiệm lời hay người bên dưới gầm bàn không muốn nói nữa, nguyên do là vì có kẻ đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện đó.
Kẻ đó, tuy không lên tiếng, nhưng thái độ và sự ngạo mạn của hắn ta khi đứng trước mặt Gragon khiến cho nhiều người nóng mắt. Kẻ đó, người đã khơi mào cuộc nổi loạn với quy mô lớn và cũng là kẻ một tay phân phối vũ khí cho đám tù nhân. Hắn ta nghĩ … là kẻ khơi mào thì có thể đứng trên những kẻ ăn theo sao??
“Sao đây??” Gragon nhếch miệng chủ động lên tiếng.
“Như đã nói từ trước …” Kẻ đó gác khẩu M16 lên vai, dáng vẻ trịch thượng bề trên nói với Gragon: “Nếu chúng mày có ý định giúp con khốn Hades thì tao sẽ xử bọn mày ngay tại đây!!”
“Sợ quá nhỉ?? Mày nghĩ sẽ làm gì được tao??”
Gragon cười đến rung cả vai, thái độ xem thường đó khiến kẻ kia phải tím tái mặt mày vì giận dữ. Hắn ta cầm khẩu M16 bằng một tay, họng súng hướng thẳng vào giữa trán Gragon, giọng nói khinh bỉ khá ố của tên đó mang vẻ cợt nhả:
“Giết mày dễ như trở bàn tay thôi Gragon …”
Đám người cỉa Gragon đồng loạt chĩa súng vào kẻ gây chuyện … nhưng … hàng chục họng súng khác thì chĩa vào số lượng nhỏ nhoi đang quây lấy một chiếc bàn. Nhìn tình hình cũng đủ biết chỉ cần một phát súng thôi cũng đủ khiến nơi phòng ăn trở thành đống nhầy nhụa tràn ngập máu tanh … và tất nhiên, kẻ phải nằm trong vũng máu sẽ là người của Gragon và cả chính hắn ta nữa. Gragon nhếch miệng, bản thân vẫn thản nhiên ngồi trên bàn như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí, hắn ta còn ra lệnh cho đám thuộc hạ thu súng về.
“Tao không nghĩ mày đủ can đảm để hy sinh lũ súc vật xung quanh đây … trừ khi mày muốn chết.”
Như bị nói trúng tim đen, kẻ kia im lặng, ánh mắt nhìn vào Gragon như muốn ăn tươi nuốt sống. Cũng phải thôi, Gragon nói đâu có sai, bọn chúng dù lực lượng có đông thật … nhưng chưa là gì đối với đám an ninh ở nơi ngục tù vững chắc nhất thế giới này. Nếu bọn chúng làm không cẩn thận, nếu không cử người canh gác tuyến bên ngoài, nếu không tìm cách vượt qua bức tường ngăn cách hai khu thì chắc chắn chúng sẽ bị tóm gọn trước khi đạt được mục đích của mình.
“Mày được lắm Gragon…” Tên đó gằn giọng, tay hạ súng xuống: “Đợi đến khi bọn tao bắt được Hades, lúc đó tao sẽ tính sổ với mày sau.”
“Bắt Hades??”
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, là từ dưới gầm bàn. Tuy nhiên, chất giọng này khiến cho không gian đột nhiên rơi vào im lặng, dáng vẻ thản nhiên của Gragon cũng theo đó mà cứng ngắc lạ thường.
“Các người nghĩ muốn bắt được cô ấy thì sẽ bắt được sao??”
“Đứa nào??”
Kẻ kia nhìn quanh, bản thân hắn ta vẫn chưa phát hiện được giọng nói khác lạ ấy bắt nguồn từ đâu. Trong khi đó, giọng nói lành lạnh ấy vẫn vang lên trong không gian tĩnh lặng của đám tù nhân.
“Hades là nữ hoàng của thế giới ngầm này, đám tạp nham ăn phế thải của xã hội như chúng mày mà cũng đòi chạm tay được vào cô ấy sao?? Đừng mở tưởng giữa ban ngày … trong khi chúng mày lê lết dưới chân kẻ khác thì cô ấy đã tự tay mình rạch bụng những kẻ phản bội, nhìn ruột gan chúng bị ngấu nghiến bởi đám thú cưng háu đói được nuôi dưỡng trong môi trường đói khát nhất …”
… Tạch tạch tạch tạch tạch …
Một loạt đạn găm lên trần nhà từ khẩu M16 của gã gây chuyện, mặt gã lúc này gân xanh nổi lên, mắt vằn những đường máu đỏ gắt. Chỉ cần nhìn cũng đủ hiểu hắn ta đang điên tiết … họng súng đặt mạnh xuống mặt bàn, gã gào lên như một con thú:
“Im con mẹ cái mồm vào. Tao đ.ế.c.h cần biết mày là ai, cũng đ.ế.c.h cần biết Hades là con quỷ cái nào. Nói cho chúng mày biết, Hades cũng chỉ là một c.o.n.đ.i.ế.m không hơn không kém … có được cái danh tiếng ấy, chúng mày nghĩ c.o.n.đ.ĩ ấy có khả năng sao?? Thứ đàn bà nhơ nhuốc ấy chắc phải qua tay khổi lão rồi thì mới đứng được vào cái vị trí bây giờ …”
“Câm miệng …”
Giọng nói lành lạnh lại vang lên, kèm theo đó, âm lượng nặng nề mang đậm sự đe dọa. Gragon dù không lên tiếng, nhưng tóc gáy của hắn ta đã dựng đứng hết cả … nếu thằng kia không chịu ngậm mồm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
“Một thằng gan bé không dám lộ mặt như mày mà muốn ra lệnh cho tao sao??”
Thằng không biết sợ ấy vẫn một mực nói như thể biết hết mọi thứ:
“Để tao nói rõ … khi bắt được Hades, điều đầu tiên chúng tao làm là sẽ đè nó xuống, hành hạ cái thân thể đàn bà vẫn còn non sữa của nó. Với một c.o.n.đ.i.ế.m như nó, sống trong tù hẳn chẳng thoải mái gì, thiếu hơi đàn ông chắc khó chịu lắm … ha ha ha ha …”
Tiếng cười khả ố ghê tởm bắt nguồn ột tràng cười cũng bệnh hoạn không kém … bọn chúng tưởng tượng ra những viễn cảnh rồi tự thỏa mãn sự thèm khát dục vọng với nhau. Lũ phạm nhân nông cạn từng một thời làm mưa làm gió trong xã hội, bọn chúng đã bị tha hóa bởi nhà tù tối tăm này … hoàn toàn không nhận thức được điều gì mới là nguy hiểm nhất.
“Tao thật sự không muốn ra tay …”
Giọng nói lạnh lại vang lên, nhưng kèm theo đó và những tiếng lách cách lách của kim loại rơi xuống sàn nhà. Cả căn phòng bỗng im bặt. Gragon cũng tránh xa khỏi chiếc bàn đang ngồi, đám đàn em tản ra quây vòng xung quanh. Lúc đó, cả chiếc bàn cùng nửa khẩu M16 bị cắt ra làm nhiều mảnh rơi lả tả xuống nền đất tạo lên một âm điệu vô cùng vui tai nhưng cũng không kém phần kinh dị.
Chiến đứng đằng sau gã to mồm, hai con dao ghì sát vào yết hầu của hắn ta, phía chuôi dao, một sợi dây mảnh như cước cuốn chặt lấy nửa khẩu M16 còn lại và chạy dài khắp cánh tay của gã. Chiến mở con ngươi một cách lưng trừng, anh liếc nhìn những giọt mồ hôi đang thi nhau chạy xuống từ trên trán của con mồi, khóe miệng mấp máy nói, giọng nhẹ nhưng lạnh đến mức tê người.
“Mày muốn chết đúng không??”
“Mày … mày là ai??”
Gã run rẩy, cơ thể không dám cử động vì đám dây nhìn mảnh mai kia đang ghì sát vào hai tay, máu chảy ra từ những vết hằn như mạng nhện. Chiến lãnh đạm nhìn đứa mồm to gan bé, hai lưỡi dao nhỏ sắc bén cứa một đường chéo nhau lên cổ của gã. Anh ít khi cảnh cáo ai, nhưng đã làm thì sẽ khiến kẻ đó không bao giờ dám chống đối lại mình.
“Về nói với con chó đầu đàn của chúng mày … có thời gian dằn mặt thì lo mà phá bỏ hàng rào an ninh của khu nữ đi. Đừng khiến tao thất vọng khi để chúng mày náo loạn nơi này, rõ chưa??”
…
…
Mọi diễn biến trong khu nhà ăn đều được thu trọn vào đôi mắt đen nhánh không chút ánh sáng phía bên ngoài cửa kính, bóng đen mờ ảo hiện hữu ở đó mà chẳng ai phát hiện được.
Liệu những kẻ nổi loạn kia có biết mình vốn chỉ là những con tốt nằm trong lòng bàn tay kẻ khác??