Châu Kha Vũ tỉnh lại trong một căn phòng kiểu Trung cổ xa lạ. Trần nhà ngay phía trên cậu có một giếng trời ở chính giữa. Ánh trăng qua đó thả xuống từng chùm sáng trắng bạc huyền ảo làm bừng sáng cả căn phòng. Bây giờ có lẽ đã quá nửa đêm rồi.
Kha Vũ cố gắng ngồi dậy trong cơn đau đầu như búa bổ. Ký ức cuối cùng của cậu có lẽ là mưa và... rượu.
- Đây là đâu?
...
Khi đã dần lấy lại sự tỉnh táo, Kha Vũ nhận ra, còn có một người nữa ở tuốt đầu kia căn phòng, nơi ánh trăng không chạm tới được. Anh ta mặc một chiếc áo choàng đen, cả người như hòa lẫn vào bóng tối xung quanh.
Kha Vũ như bị thôi miên đứng dậy, từng bước đi về phía đó mặc cho cả tá nghi vấn trong đầu hay những nguy hiểm mà cậu không lường trước được về con người lạ mặt kia.
Khi đã đến gần, Kha Vũ mới nhận ra anh ta đang sắp xếp các tấm thẻ như bài Tarot và đặt nó xuống sàn xung quanh chỗ ngồi.
Đột ngột, tay anh ta lật một lá bài lên đồng thời ngẩng mặt nhìn Kha Vũ.
- Lá Tử!
Kha Vũ giật mình. Đến khi bình tĩnh trở lại, cậu mới nhận ra hình ảnh bên trên tấm bài kia - là Thần Chết với một lưỡi hái sắc lạnh...
- Anh là ai?
- Tôi tin đó không phải là điều cậu muốn hỏi nhất.
Châu Kha Vũ bỗng ôm đầu gục xuống, có một cái tên xẹt qua trong suy nghĩ của cậu.
- Anh là Bá Viễn?
- Làm sao mà tôi lại biết được tên anh?
Rõ ràng tôi chưa từng gặp...
Bá Viễn không trả lời. Anh bận trải nốt các tấm thẻ còn lại ra sàn thành một vòng lớn. Ánh trăng lúc này đã lan đến góc phòng, để lộ nụ cười quỷ dị xuất hiện thấp thoáng đằng sau chiếc mũ choàng.
- Tới đây chọn một tấm đi.
Như bị thứ sức mạnh nào đó thao túng, Kha Vũ vậy mà lại nghe theo người kia, đưa tay ra chạm vào góc một lá bài...
Ánh mắt Bá Viễn thấp thoáng vẻ mong đợi đầy thích thú. Anh ta đưa hai tay lên trước, làm động tác ra hiệu như ngả bài.
- Lật!
Một luồng điện chạy dọc theo ngón tay cậu đánh thẳng lên não bộ.
Đó vậy mà lại là ảnh của cậu. Và điều đáng sợ nhất là nó được chụp sau khi Kha Vũ chết? Thi thể của cậu nằm trên một cánh đồng hoang vắng, máu từ ngực trái nhuộm đỏ nền tuyết trắng tinh đến nhức mắt.
- Tôi chết rồi sao?
- Cậu muốn nói đến bản thể này? Vậy thì, đúng vậy.
Một cơn gió thổi vào phòng lật tung những tấm ảnh còn lại lên. Kha Vũ giật mình, ngã về phía sau.
Từng tấm, từng tấm đều là hình ảnh cái chết của cậu trong các hoàn cảnh khác nhau. Gương mặt trắng bệch vì đuối nước... cả người nhuốm máu sau một tai nạn xe hơi...vết đạn sâu hoắm ghim bên thái dương...
- Tại sao?
Bá Viễn lật mũ áo choàng ra, con ngươi bên trái thẫm lại dần chuyển sang màu đỏ máu.
- Tất cả đều là cậu. Tổng cộng có 99 tấm, tương ứng với 99 lần cậu bị sát hại.
- ...
- Cậu muốn biết tại sao mình lại phải chết nhiều lần như vậy không?
Kha Vũ ngước mắt lên bắt gặp ngón tay của Bá Viễn đang tiến lại gần chạm lên trán cậu. Khung cảnh xung quanh thay đổi...
---
Kha Vũ thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng hoang tuyết phủ trắng xóa. Nơi này giống hệt khung cảnh trong bức ảnh đầu tiên, trừ việc bức ảnh thì chỉ có mỗi mình Kha Vũ còn nơi này thì ngổn ngang toàn xác người. Mùi máu tanh xông lên khiến huyết quản trong cậu sôi sục...
Một bàn tay chạm nhẹ lên vai Kha Vũ.
- Đây là nơi kết thúc của một câu chuyện, nhưng đồng thời cũng mở ra một câu chuyện khác.
Bá Viễn dẫn Kha Vũ đi xuyên qua chiến trường khốc liệt để đến một bãi đất trống. Đến khi, Kha Vũ có thể lờ mờ nhận thấy có 2 người ở phía trước thì cánh tay Bá Viễn chặn trước ngực cậu, ra hiệu dừng lại.
Ở khoảng cách này, khó có thể nghe rõ hai người kia đang nói gì. Những âm thanh rời rạc truyền đến khiến Kha Vũ khó có thể hiểu được đại ý cuộc hội thoại kia.
Làm đi...Xin lỗi...Tự nguyện...Không hối hận...Đừng...Kết thúc...
Đột ngột, cậu thiếu niên mặc áo choàng trắng giương kiếm lên chĩa thẳng về phía người đối diện. Dù ở khoảng cách này Kha Vũ cũng có thể cảm nhận được bàn tay cậu ta đang run run. Còn người kia không những không tránh mà còn tiến lại gần, nắm chặt bàn tay đang cầm kiếm của cậu ta, bất ngờ kéo mạnh về phía ngực trái của mình. Anh ta ôm đối phương thật chặt, bàn tay còn lại đưa lên xoa xoa đầu cậu như an ủi.
Không gian như ngưng đọng lại...
Kha Vũ chợt thấy trong tim đau nhói.
- Không!!!
Tiếng hét của cậu thiếu niên như xé tan linh hồn Kha Vũ ra thành từng mảnh.
Gạt cánh tay của Bá Viễn ra, Kha Vũ loạng choạng chạy về phía trước.
Là anh!
Lưu Chương ôm chặt người kia trong lòng. Ánh mắt anh như tan rã không còn chút ánh sáng.
- Vu Dương
Người tên Vu Dương kia đã gần như mê man. Anh đặt bàn tay đầy máu lên gương mặt Lưu Chương gạt đi giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
- Kết thúc rồi... Đừng khóc, Lưu Chương!
---
Khung cảnh lại chuyển về căn phòng kia. Kha Vũ lúc này mới chợt nhận ra hai gò má đã ướt đẫm. Cả người cậu run lên theo cơn sóng cảm xúc bất ngờ đổ bộ.
- Tại sao?
Bá Viễn không thèm để ý đến dáng vẻ chật vật của Kha Vũ. Anh bắt đầu sải bước quanh căn phòng, cất giọng đều đều như sắp kể về một câu chuyện từ rất xa xưa...
- Hơn 1000 năm trước, con người không phải tồn tại có trí tuệ và đời sống xã hội duy nhất. Ngoài nhân loại hiện tại ra còn có nhiều loài khác như Nhân Thú, Linh tộc, Huyết tộc,... Trong số đó Huyết tộc là loài phi nhân loại phát triển nhất. Cộng đồng của họ ngày một lớn mạnh, đe dọa quyền lực thống trị của loài người. Vậy nên, vào đầu thế kỷ 19, đã xảy ra một cuộc huyết tẩy. Loài người huy động toàn bộ lực lượng tấn công nhằm diệt chủng Huyết tộc.
Dù có sự chênh lệch lớn về mặt số lượng. Nhưng bù lại Huyết tộc lại có thể chất vượt trội hơn nhiều so với con người. Họ dễ dàng đẩy lùi đợt tấn công đầu tiên. Loài người dần rơi vào bế tắc, cho đến khi một đề xuất được đưa ra. Họ gọi đó là " Kế hoạch cải thiện nguồn gen ".
Có một loại vật chất bí ẩn ngoài vũ trụ được tìm thấy ở một tỉnh Đông Bắc Trung Quốc. Nó mang một sức mạnh khủng khiếp mà nhân loại còn chưa thể hiểu hết được. Nhưng vì không còn cách nào, họ vẫn quyết định dùng nó.
Trong vòng 5 năm, họ đã tiến hành bí mật đưa một lượng nhỏ vật chất kia vào cơ thể của 150 người phụ nữ đang mang thai một cách bất hợp pháp dưới sự dung túng của chính phủ. Ngay khi đứa trẻ sinh ra, họ sẽ lấy lý do thai nhi dị dạng để tước đoạt chúng khỏi bố mẹ. Tôi phải thừa nhận, điều đó thật sự vô nhân đạo. Nhưng thời điểm đó nó được biện hộ như cách duy nhất có thể cứu rỗi cả nhân loại. Không một chiến thắng nào mà không cần sự hi sinh.
Cuối cùng, kế hoạch cũng thành công được một nửa. Trong số 150 đứa trẻ sinh ra, chỉ có 49 người sống sót - 49 đứa trẻ với những khả năng đặc biệt và thể chất vượt trội hơn so với bất cứ chiến binh kỳ cựu nào. Có người có khả năng ngoại cảm mạnh mẽ, có người lại điều khiển được các nguyên tố kim loại, có người thì có khả năng triệu hồi linh hồn,...
Trong suốt 15 năm đầu, những đứa trẻ đó được tập hợp và huấn luyện dưới danh nghĩa của một hội kín gọi là: " Hội phù thủy ". Cái tên nghe kỳ bí lắm đúng không? Thật ra thì trong số họ chỉ có người đội trưởng mới đúng là một phù thủy thực sự. Đó là một người sở hữu kỹ năng sử dụng bùa chú thượng thừa cùng với trái tim đủ tàn nhẫn để giết chết bất cứ ai cản đường... Chiếc áo choàng trắng của cậu ta đã trở thành một huyền thoại. Dù cho có trải qua bao nhiêu trận chiến, máu tươi cũng chẳng thể vấy bẩn đến một góc áo. Cũng giống như chủ nhân của nó vậy, chẳng ai có thể lay động nổi trái tim của cậu ta. Đó là một kẻ mạnh mẽ nhưng cô độc!
Nói đến đây, Bá Viễn chợt thở dài.
Châu Kha Vũ quan sát thấy biểu cảm của đối phương đã thay đổi. Có chút hoài niệm, có chút chua xót. Không khó để nhận ra anh ta có một mối quan hệ không đơn giản với người được nhắc đến.
- Người đó là Lưu Chương đúng không?
- Phải!
Bá Viễn gật đầu
Nhưng trước khi trở thành con người máu lạnh như vậy, Lưu Chương cũng từng là một đứa trẻ ngây thơ, giàu tình cảm...
- Được rồi, tạm bỏ qua câu chuyện của người kia. Trở về với Hội kín vào ngày bọn họ chính thức được công nhận như một Đơn vị đặc biệt của quân đội. Khi đó, đứa lớn nhất trong hội vừa bước sang tuổi 16. Nhiệm vụ đầu tiên họ được giao là tấn công vào một cứ địa của Huyết tộc. Nhiệm vụ đã thành công. Điều đó đã dấy lên một hi vọng cho nhân loại, rằng chúng tôi có thể giành được chiến thắng bằng cách này.
Nhưng một biến số không lường trước được đã xảy ra. Không chỉ có loài người mà Huyết tộc cũng đã xuất hiện những cá nhân kiệt xuất có khả năng xoay chuyển tình thế. Đặc biệt là thủ lĩnh của họ - Vu Dương. Anh ta là nhân tố khiến cuộc chiến này duy trì ở thế giằng co trong hơn 3 năm liền.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra...Như cậu đã thấy vừa nãy đấy.
Vu Dương bị Lưu Chương giết chết. Huyết tộc như rắn mất đầu, nhanh chóng bị đánh bại và lần lượt mất đi các chiến trường quan trọng.
Nhưng vào trận chiến cuối cùng, khi nhân loại tấn công vào thành trì lớn nhất của đối phương thì điều bất ngờ đã xảy ra. Cả một tòa thành lớn như vậy mà bên trong không có lấy một bóng người, hơn 50 vạn Huyết nhân cuối cùng dường như đã tan vào trong không khí...
Thời gian đầu, Nhân loại cũng đã cố gắng truy tìm dấu vết để diệt cỏ tận gốc nhưng đều vô ích. Vậy nên lâu dần, họ cũng chẳng quan tâm nữa. Dù sao loài người cũng đã chiến thắng. Họ không chỉ quét được mối đe dọa từ Huyết tộc mà còn thành công khiến các loài phi nhân loại khác phải e dè. Từ đó, kể cả Linh tộc hay Nhân thú tộc cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của con người. Cho đến ngày hôm nay, những người biết đến họ sớm đã mất. Còn thế hệ hiện tại thì chỉ biết đến họ như những câu chuyện thần thoại mà thôi. Nhân loại đã để một mối hiểm họa rơi vào lãng quên như vậy đấy!
...
Bá Viễn cuối cùng cũng dừng câu chuyện lại. Anh nhìn sang người đối diện, giờ đây đã không còn chút cảm xúc trên gương mặt.
- Tôi là ai?
- Cậu là hậu duệ của Huyết tộc. Theo lời tiên tri, cậu sẽ là người hồi sinh Huyết tộc và mở ra thế chiến thứ hai giữa loài người và Huyết nhân. Đây sẽ là một trận chiến đẫm máu hơn cả lần trước. Vậy nên, Hội phù thủy đã quyết định phải khai trừ cậu trước khi chuyện đó xảy ra.
- Kể cả khi, tôi thậm chí còn không biết gì?
- Đúng. Lần đầu tiên, họ đã ám sát cậu thành công. Đáng lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây. Nhưng có điều mà bọn họ không ngờ tới. Một thành viên đời đầu của Hội vẫn còn sống và đã phản bội lại Nhân loại. Người này đã khởi động Vòng lặp làm bẻ cong trục thời gian từ đường thẳng thành một vòng tròn để cứu cậu.
- Nhưng họ vẫn giết được tôi 98 lần sau đó.
- Đúng vậy, bởi trong số các nhân vật tham gia cuộc chiến 200 năm về trước, không chỉ có người kia còn sống sót. Vị đội trưởng mà tôi nhắc đến từ đầu cũng đột ngột tái xuất. Thực chất đây là cuộc chiến giữa tôi và cậu ta. Chỉ có hai chúng tôi giữ được ký ức sau những vòng lặp. Cậu ta đã qua mặt tôi được 99 lần. Vì vậy lần này, không thể xảy ra sai sót được.
- Lưu Chương?
Bá Viễn gật đầu.
- Đây là vòng lặp cuối cùng. Lưu Chương đã tìm ra cách phá hủy nó. Vậy nên, nếu lần này cậu chết, mọi việc sẽ kết thúc.
...
- Nếu lần này tôi sống thì sao?
Bá Viễn xoay thẻ bài Tử vẫn cầm trên tay nãy giờ, lạnh lùng đáp.
- Vậy thì, Lưu Chương phải chết.