Cảnh báo có cảnh nhạy cảm, mọi người lưu ý trước khi đọc :))
....
Ái tình là độc dược.
Dẫu biết là đau khổ, nhưng lại khiến con người ta không cách nào thoát ra...
Lưu Chương nghĩ rằng mình điên rồi. Chẳng có lý do gì khiến anh phải dây dưa với Kha Vũ một lần nữa cả. Mọi việc sắp kết thúc rồi. Sau đấy...
- Kha Vũ...chậm lại...
Lưu Chương ưỡn hông nhận từng cú thúc mạnh mẽ từ Kha Vũ. Cơn sốt khiến cơ thể anh nhạy cảm gấp bội. Từng đụng chạm, từng âm thanh đều rất rõ ràng. Có đau đớn, cũng có khoái cảm... Hai bàn tay đan vào nhau siết chặt. Trong cơn mơ màng, Kha Vũ tìm đến môi anh nhấn xuống, triệt để kéo hai người vào vũng lầy không lối thoát.
Đôi môi Lưu Chương vốn đã sung huyết đỏ rực, nay lại bị một lực đạo không nhẹ tấn công, liền bật ra chút máu tươi. Ngay lập tức, nó đã phóng thích con quái vật ẩn bên trong người Châu Kha Vũ.
Mùi máu tươi dần trở nên nồng đậm nhuốm vào nụ hôn đến điên cuồng. Kha Vũ dùng tay tách cằm Lưu Chương, càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh, hai lưỡi dây dưa đến bỏng rát...
Bên dưới càng ra vào dồn dập hơn. Mỗi lần Kha Vũ đều đẩy sâu đến tận gốc khiến Lưu Chương cảm tưởng như cơ thể mình bị xé làm hai, huyết nhục mơ hồ. Tiếng rên vụn vặt trong cổ họng cũng bị người kia nuốt trọn.
' Chết mất...cứ như này thì chết mất...'
Khi môi hai người rời nhau, giữa hai khóe miệng có kéo theo một tia máu.
Lưu Chương ngẩn người nhìn bộ dạng của Kha Vũ. Đây có phải chính là dáng vẻ của người đi săn từ từ nhấm nháp sự tuyệt vọng của con mồi?
- Kha Vũ?
Đột ngột, Kha Vũ nắm eo anh lật sấp người lại. Cậu ép Lưu Chương chống hai gối xuống để lộ đường eo mê người. Huyệt nhỏ phía sau vừa trải qua một hồi hỗn loạn đã hơi sưng đỏ nhưng vẫn co rút như mời gọi một cuộc viễn trinh mới.
Kha Vũ ngả người chậm rãi rải những nụ hôn lên tấm lưng trần của đối phương. Khi cánh môi lạnh toát chạm vào vùng gáy, Lưu Chương bất giác rùng mình.
- Ahhh...
Một đường đỉnh đến tận gốc. Thậm chí Lưu Chương có thể lời mờ cảm nhận được hình dạng của vật kia qua lớp da bụng. Đau đớn khiến anh phải hít sâu một ngụm, cố gắng thả lỏng người ra.
- Kha Vũ...cậu điên rồi...
Kha Vũ lúc này đã bị bản năng chi phối triệt để. Tiếng van xin của Lưu Chương ngược lại càng khiến cậu hưng phấn hơn.
Hơi thở nóng bỏng đã đến sát bên tai Lưu Chương. Giọng nói như có sức mê hoặc khiến anh đứng hình trong giây lát.
- Đúng vậy, em điên rồi! Anh nói xem là tại vì ai?
...
Một tay Kha Vũ cố định hông của đối phương kịch liệt đưa đẩy, tay còn lại kéo gương mặt anh nghiêng sang bên, ngón cái miết qua bờ môi đỏ rực. Một ngón tay lần qua khóe môi thăm dò khoang miệng...hai ngón...rồi cả ba ngón tay thô lớn đều đưa vào trong khuấy đảo. Dịch tiết nước bọt theo đó trào ra dính nhớp nháp giữa các kẽ ngón tay.
Lưu Chương bị hai tầng kích thích thô bạo đột ngột, theo bản năng giẫy ra liền bị đối phương bắt lấy xương hàm cố định lại. Ngón tay được thay thế bằng môi lưỡi triền miên.
' Có lẽ đây là nụ hôn đau đớn nhất trong cuộc đời anh rồi nhỉ? '
Bàn tay Lưu Chương càng siết chặt ga giường, đầu gối bắt đầu run rẩy. Nhưng mặc cho hành động điên cuồng chiếm đoạt của đối phương, anh cũng không cách nào phản kháng. Đây có là gì so với những gì Lưu Chương đã làm với Kha Vũ chứ?
- Rõ ràng anh đã biết mọi chuyện ngay từ đầu, vậy mà vẫn chủ động tiếp cận em. Rốt cuộc, anh muốn cái gì? Là mạng em hay trái tim em?
- Trả lời em đi, Lưu Chương! Rõ ràng, em cái gì cũng chưa từng có lỗi với anh.
Việc là một Huyết nhân, em không có lựa chọn nào khác. Tại sao phải dày vò em đến như vậy?
- Anh đều đối xử với nạn nhân của mình như vậy sao? Có thể ban phát sự dịu dàng tùy tiện như vậy sao?
- Lưu Chương, em thực sự rất muốn hận anh!
Đầu óc Lưu Chương quay cuồng, từng câu nói của Kha Vũ như khắc vào da thịt anh đến rỉ máu. Đau đớn cả thể xác và tinh thần đã vượt quá ngưỡng chịu đựng rồi. Anh nhắm mắt lại, toàn thân tê liệt để mặc cho Kha Vũ thao túng thân thể của mình.
Đêm nay không chỉ có một người phát điên!
...
Mãi cho đến khi nhận thức trở lại, toàn thân Lưu Chương đột ngột co rút, một cỗ nhiệt nóng bỏng bắn sâu bên trong người anh. Ánh mắt dần mất đi tiêu cự. Đôi môi cắn chặt cố không thốt ra những tiếng nức nở.
Xấu hổ...đau đớn...tuyệt vọng quyện lại dìm anh xuống vực sâu không lối thoát.
Kha Vũ buông eo đối phương ra. Cả người anh cứ thế tuột khỏi cậu đổ xuống mặt giường, chất dịch trắng đục theo đó chảy dài xuống đùi Lưu Chương thấm ướt ga giường sẫm lại thành một mảng. Kha Vũ ngẩn ngơ nhìn anh nằm run rẩy, gương mặt nghiêng nghiêng đẫm nước mắt, vài tiếng nức nở vụn vặt không kiềm được mà thoát ra khỏi cổ họng...
Lúc này cậu mới choàng tỉnh lại. Kha Vũ vội ôm anh ngồi dậy, vụng về đưa tay gạt những lọn tóc lòa xòa dính trên gương mặt đỏ bừng của Lưu Chương. Đôi môi cậu ngập ngừng tìm đến môi anh nhưng cuối cùng vẫn không nhấn xuống.
- Xin lỗi... xin lỗi. Là em không khống chế được...
Lưu Chương lắc đầu. Bàn tay anh yếu ớt chống lên ngực đối phương đẩy ra.
- Đừng chạm vào tôi...
Kha Vũ hoảng hốt ôm lấy anh. Hai tay như hai gọng kìm không cho đối phương có cơ hội trốn thoát. Giọng cậu gấp gáp như thể chỉ cần chậm một chút thì Lưu Chương sẽ tan biến mất vậy.
- Lưu Chương... Lưu Chương, anh đừng giận. Em sai rồi, em không nên đối xử với anh như vậy! Đừng ghét bỏ em...
-...
- Lưu Chương, anh đừng im lặng như vậy. Em phải làm sao anh mới tha thứ cho em? Hay mạng này cũng cho anh cả, được không? Anh muốn đánh, muốn giết cũng được. Chỉ cần anh đừng bỏ rơi em giống lần trước...
-...
- Lưu Chương à...
Cuối cùng Lưu Chương cũng ngước lên từ lồng ngực của Châu Kha Vũ. Bàn tay ngập ngừng nhưng rồi cũng không nỡ đẩy đối phương ra nữa, chỉ có thể thấp giọng trách mắng.
- Ngu ngốc!
Lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, Kha Vũ khẽ đưa tay lên mi tâm của đối phương miết nhẹ.
- Lúc anh đi cùng với Oscar, em thực sự rất khó chịu. Cả đời em chưa từng trải qua cảm giác ấy. Anh biết không, sau khi nghe Bá Viễn kể lại chuyện năm đó, thậm chí em còn cảm thấy nhẹ nhõm cơ. Vì em biết rằng, ít nhất anh với Oscar không phải mối quan hệ đấy. Dù rằng anh có giết em cả trăm lần đi chăng nữa, nó cũng không đau đớn bằng việc anh bỏ rơi em.
- ...
- Chỉ có anh mới khiến em dịu dàng, chỉ có anh mới khiến em mất kiểm soát, chỉ có anh mới khiến em khát khao chiếm đoạt...nhưng cũng chỉ có anh khiến em nguyện ý từ bỏ.
-...
- Lưu Chương, nếu em từ bỏ thì anh sẽ không cần phải thấy tội lỗi khi xuống tay nữa đúng không?
- Xin lỗi...- Giọng Lưu Chương có chút run run - Kha Vũ...thực xin lỗi!
Kha Vũ nắm lấy bàn tay anh áp lên gương mặt mình, an ủi.
- Không sao đâu, em không trách anh.
- Kha Vũ...
- Em ở đây.
- Đừng bao giờ tha thứ cho tôi nhé!
Có ai đó đã nói rằng : Tôi vĩnh viễn không muốn nhận lời xin lỗi từ người tôi yêu. Bởi vì chỉ có người ấy mới có thể khiến tôi đau khổ đến nhường này.
Lưu Chương, anh có hiểu không? Em ghét cái cách anh nhẫn tâm xé nát trái tim em, sau đó lại thản nhiên chìa ra một miếng urgo ra kèm theo lời xin lỗi?
Nhưng em còn căm ghét bản thân hơn khi vẫn vui vẻ nhận lấy nó, dán lên vết thương đang rỉ máu của mình như một vật trang trí đầy bi thương!
Lừa dối, không sao cả.
Tổn thương, không sao cả.
Đau khổ, không sao cả
Chỉ cần Lưu Chương nguyện ý yêu Châu Kha Vũ, cậu đều có thể chịu được. Nhưng... anh có yêu em không, Lưu Chương?
Kha Vũ kéo gương mặt Lưu Chương đối diện mặt mình, đặt lên trán anh một nụ hôn ấm áp.
- Nếu em là Vu Dương, liệu anh có nhẫn tâm như vậy không?
...
Lưu Chương không ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Kha Vũ. Chắc là Bá Viễn đã kể cho cậu nghe về mối quan hệ giữa anh và Vu Dương.
Không phải chỉ có Kha Vũ, tất cả mọi người lúc đó đều hiểu lầm về mối quan hệ của họ. Thực chất, chưa từng có một lời yêu thương nào giữa hai người. Họ chỉ lặng lẽ ở bên nhau, âm thầm bảo vệ những thứ quý giá của đối phương. Nếu như nói là yêu, Lưu Chương cũng không biết nữa. Nó không giống cảm xúc của anh dành cho Kha Vũ...
Dù rằng lần đầu gặp gỡ, cậu đã cho anh một cảm giác rất giống với người ấy. Dáng người cao gầy, nét mặt rất hài hòa thân thiện nhưng ánh mắt lại luôn lạnh lùng, xa cách. Thậm chí, khi cậu gọi tên anh, tông giọng trầm trầm ấy cũng quá giống với Vu Dương...
Nhưng đến khi tiếp xúc sâu hơn, Lưu Chương mới phát hiện, tính cách của hai người quả thực trái ngược nhau hoàn toàn. Khác với Vu Dương luôn âm thầm đứng sau làm bao nhiêu việc vì Lưu Chương, nhưng lại chưa từng thổ lộ lòng mình; thậm chí đến khoảng khắc cuối cùng anh cũng chẳng thể hiểu rõ được cảm xúc của hắn. Thì Kha Vũ lại giống như một cơn gió, điên cuồng cuốn anh vào thế giới của cậu. Mặc kệ cho kết cục ra sao, cậu ấy vẫn yêu anh hết lần này đến lần khác bằng thứ tình cảm nóng bỏng như thiêu đốt.
Tầm mắt của Lưu Chương mờ đi trong màn nước mắt.
Hồi ức quay về ngày hôm ấy.
Lần đầu tiên, khi lưỡi dao bạc của Lưu Chương cắm xuống ngực trái của Kha Vũ, cậu ấy không hề phản kháng, chỉ nắm lấy tay anh thì thầm.
" Đáng lẽ chuyện khó khăn như vậy, anh không cần phải tự ra tay. Lưu Chương, nhìn xem tay anh chảy máu rồi..."
Kha Vũ thành kính cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh bị lưỡi dao vô tình quét qua. Đầu lưỡi vừa rời khỏi thì vết thương của Lưu Chương cũng dần khép miệng rồi lành hẳn. Lúc này, hơi thở của Kha Vũ cũng dần trở nên gấp gáp. Một ngụm máu trào ra khóe miệng. Bàn tay Kha Vũ đưa lên muốn chạm vào mặt anh.
" Sau này không có em... nhất định phải chú ý... đừng để bị thương."
Đứng trước tấm chân tình cảm động như thế, ánh mắt Lưu Chương vẫn không có chút xao động. Anh thản nhiên nhìn thân thể đối phương dần chìm trong tuyết trắng... hơi ấm cuối cùng cũng lụi tàn.
- Ngu ngốc.
Lần thứ hai.... Lần thứ ba... Lần thứ hai mươi bảy. Vẫn chỉ là ánh mắt lạnh lùng.
- Ngu ngốc
Lần thứ ba mươi năm, dường như đã có thứ gì đó thay đổi bên trong Lưu Chương. Anh nhìn vết máu trên trán cậu, thở dài...
- Ngu ngốc.
Vẫn câu nói ấy nhưng lần này... Lưu Chương không chỉ nói một mình Châu Kha Vũ.
Lần thứ bốn mươi hai, Lưu Chương ngẩn người nhìn đôi mắt mở vô hồn của Châu Kha Vũ.
" Kể cả trong giây phút cuối cùng, điều duy nhất em muốn mang theo là hình ảnh của anh, Lưu Chương. "
- Ngu ngốc!
Lần thứ sáu mươi tám, Lưu Chương đưa tay vuốt ve gương mặt lạnh buốt của Châu Kha Vũ, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng.
- Ngu ngốc...
Lần thứ chín mươi, Lưu Chương lấy hết can đảm hôn nhẹ lên trán Kha Vũ.
- Tôi phải làm sao đây, đồ ngốc này!
Sự cố chấp của một con người thật đáng sợ. Như tình cảm của Kha Vũ dành cho Lưu Chương vậy. Dù anh có cố tránh đến như nào, cuối cùng định mệnh cũng trói hai người lại với nhau, dày vò họ trong hỗn độn yêu thương và thù hận không lối thoát.
...
Lưu Chương lúc này cảm giác như thể tim mình đã tan thành nước mắt. Nhưng giọng nói vẫn cố quật cường.
- Vẫn sẽ như vậy, không có gì thay đổi cả!
Kha Vũ trong lòng đã nhẹ bỗng. Câu trả lời của anh, cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu.
- Không sao cả. Chỉ là, em đã hiểu được cảm giác của Vu Dương lúc đó rồi!
Một câu nói đơn giản mà triệt để đánh đổ hàng rào phòng ngự của Lưu Chương. Cả người anh run rẩy, lùi lại phía sau. Nước mắt thấm đẫm hai gò má.
- Đừng nói nữa.
...
- Lưu Chương, anh đã từng yêu em hay bất cứ ai chưa?
- Đừng...
Kha Vũ nhẹ nhàng gỡ hai tay đang bịp chặt tai của đôi phương xuống, ép anh phải nhìn thẳng.
- Để em dạy anh cách để yêu một người nhé!
Cậu đưa bàn tay Lưu Chương lên trước mặt hai người, chủ động đan tay mình vào.
- Đây là yêu!
Kha Vũ kéo anh sát lại, vòng tay ra sau gáy áp trán hai người chạm nhau.
- Đây là yêu!
Trong nhịp thở hỗn loạn, Kha Vũ hôn nhẹ lên môi anh.
- Đây là yêu!
Lưu Chương vung tay đẩy đối phương ra, bỏ chạy. Thực sự anh không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa.
Nhưng trước khi Lưu Chương có thể trốn thoát, hai cánh tay mãnh mẽ của Kha Vũ đã giam giữ anh lại trong lồng ngực.
- Kha Vũ, xin cậu...
Nhịp đập trái tim thật ấm áp. Nhưng giờ đây nó không khác gì than hồng nóng bỏng thiêu đốt Lưu Chương thành tro bụi...
- Lưu Chương, anh có cảm thấy trái tim mình đang loạn nhịp khi ở bên em không? Đấy là yêu!
- Lưu Chương, anh có cảm thấy nhớ nhung, muốn gặp em đến phát điên khi ta xa nhau không? Đấy là yêu!
- Lưu Chương, anh có thấy tất cả những hành động ngu ngốc này của em không? Đấy cũng là yêu.
Tất cả đều là tình yêu mà em dành cho anh. Không cần hồi đáp, cũng không có hối hận.
Chỉ mong rằng anh có thể nhớ, trên thế giới này đã từng tồn tại một Châu Kha Vũ yêu anh đến như thế!
-----
- Lưu Chương, có phải vì em là Huyết tộc nên đến tư cách để yêu anh cũng không có không?
Lưu Chương lúc này đã chẳng thể suy nghĩ được thêm bất cứ điều gì. Anh không biết nên trả lời câu hỏi kia ra sao nữa nên chỉ đành ôm Kha Vũ thật chặt, để cho thân thể trần trụi của hai người áp sát nhau đến không còn khoảng trống.
- Em có được phép yêu anh nữa không?
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mái tóc nâu mềm mại của Kha Vũ, giọng anh thì thầm bên tai cậu thật dịu dàng.
- Sau ngày hôm nay, cậu phải quên hết tất cả những chuyện này đi, Kha Vũ. Giữa chúng ta đã định sẵn không thể tồn tại mối quan hệ kia.
- Đó là câu trả lời của anh sao?
- Xin lỗi...
Không đợi Lưu Chương dứt lời, Kha Vũ đã chiếm lấy môi anh, từ từ đẩy đối phương nằm xuống giường.
- Từ nay đến lúc bình minh còn 3 tiếng nữa. Đây vẫn tính là một giấc mơ đúng không?
Lưu Chương cảm nhận được nụ hôn ướt át lan xuống vùng cổ nhạy cảm. Anh nhắm mắt lại.
" Hai trăm năm cô độc liệu có đổi được một giấc mộng xuân? "
- Chúng ta mất trí rồi!