Circle - Kha Chương

- Cậu vẫn đi gặp cậu ta sao? Kể cả khi đã biết hết mọi chuyện.

Kha Vũ đưa mắt nhìn người thần bí đột ngột xuất hiện ở góc phòng, cũng không bày ra biểu tình gì.

- Giữa chúng tôi cần một kết thúc chính thức. Từ bây giờ, tôi có thể yên tâm làm những việc này rồi.

- Ngạc nhiên thật đấy. Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?
...

Kha Vũ đi lại tủ lạnh lấy ra hai lon bia, tiện tay quăng cho Bá Viễn một lon.

- Bá Viễn, anh vẫn chưa kể cho tôi nghe tất cả đúng không?

- Cậu nói xem.

Kha Vũ dựa người vào cánh tủ lạnh toát, âm thầm đánh giá biểu cảm của đối phương. Mặc dù không thể phủ nhận Bá Viễn đã giúp cậu rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc đảm bảo cho cái mạng nhỏ này sống sót tới tận ngày hôm nay. Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu cũng không biết được động cơ của anh ta là gì? Bá Viễn rõ ràng là một nhân loại. Tại sao lại phải liều chết cứu một Huyết nhân như cậu hết lần này đến lần khác? Chưa kể đến việc, làm sao anh ta có thể biết được thân phận thực sự của Kha Vũ khi mà dòng máu của cậu đã bị người khác phong ấn trong suốt 19 năm trời? Đến chính bản thân cậu còn chẳng nhận ra bất cứ dấu hiệu nào cơ mà.

- Có một vấn đề tôi nghĩ mãi không hiểu. Chẳng phải anh nói 200 năm trước sau cuộc huyết tẩy, toàn bộ Huyết nhân còn lại đã biến mất sao? Vậy tôi là ai? Tại sao lại mang dòng máu của Huyết tộc.

- Chà, tôi cũng muốn trả lời câu hỏi này lắm. Nhưng rất tiếc tôi cũng không biết.

- Làm sao anh tìm được tôi?

- Có vẻ như cậu vẫn chưa nhận thức được sức mạnh của mình nhỉ? Kể cả khi dòng máu Huyết tộc của cậu bị phong ấn, sự tồn tại của cậu cũng gây ảnh hưởng đến rất nhiều người. Đặc biệt là những người có năng lực thiên về ngoại cảm như tôi, Lưu Chương và Riki. Nếu như chỉ tính trong huyết tộc, chỉ có duy nhất 2 người có thể mang lại cảm giác áp bức cho tôi đến như vậy.

- Một người là Vu Dương?

- Đúng vậy. Tin tôi đi, nếu cậu ta muốn sống thì mười Hội phù thủy cũng chẳng thể giết nổi. Nhưng cậu ta lại quá mềm lòng...

- Người còn lại là?

Nét mặt của Bá Viễn chợt cứng lại. Trong thoáng chốc, Kha Vũ có thể nhận thấy nỗi buồn phảng phất trong đôi mắt anh ta.
- Một người rất ngốc...

Bá Viễn ngửa cổ dốc một hơi bia dài.
- Dù tôi không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn cậu có liên quan đến hai người kia.


Kha Vũ chìm vào suy nghĩ. Từ hồi ức lần trước Bá Viễn cho cậu xem, Kha Vũ đã nhận thấy Vu Dương và mình quả thật có gì đó rất giống nhau. Xét cả mối quan hệ của anh ta với Lưu Chương, cậu cảm giác cái người tên Vu Dương này chính là đầu mối của mọi chuyện.

- Anh có thể kể cho tôi chuyện giữa Lưu Chương và Vu Dương không?

- Vẫn còn quan tâm đến cậu ta sao?

- Cũng không hẳn. Chỉ là tôi thấy chuyện năm đó không đơn giản như vậy.

- Hừm...
Bá Viễn bắt đầu hồi tưởng lại điểm bắt đầu của câu chuyện. Đã lâu lắm rồi, thoáng cái đã hơn 200 năm.
Kỳ thực, anh cũng luôn cảm thấy chuyện năm đó chắc chắn có ẩn tình. Kết thúc diễn ra một cách quá chóng vánh trong khi trước đó họ đã giằng co suốt 3 năm mà không có chút tiến triển. Và mối quan hệ giữa Lưu Chương và Vu Dương cũng mang rất nhiều nghi vấn. Hai người đứng hai đầu chiến tuyến nhưng lại có mối liên kết khăng khít đến kì lạ. Tất nhiên đây là chuyện bí mật. Ngoài Bá Viễn ra, số người biết được chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
----

Lần đầu tiên Lưu Chương gặp Vu Dương là trong một trận tập kích bất ngờ mà Tổng bộ giao cho Hội nhằm phá hoại mạng lưới liên lạc của Huyết tộc với các loài phi nhân loại khác. Đây là một bước tiến chiến lược, chỉ cần nó thành công thì khả năng chiến thắng của nhân loại sẽ tăng lên rất nhiều. Cũng bởi vậy, cấp trên rất coi trọng nhiệm vụ lần này mà xuất ra đội hình chủ lực.

Tuy nhiên vậy vẫn là không đủ. Năm đó Lưu Chương mới 17 tuổi, dù có thiên bẩm thế nào cũng không thắng nổi kẻ dày dặn kinh nghiệm như Vu Dương. Nhiệm vụ lần đó, tất nhiên là bọn họ đã thất bại. Còn Lưu Chương dưới danh nghĩa đội trưởng vì để cầm chân địch cho đồng đội có thời gian trốn thoát, sau đó đã bị bắt giữ.

Không biết trong khoảng thời gian 3 tháng bị giam cầm Lưu Chương đã phải trải qua những gì. Sau khi trở về, em ấy như biến thành một con người khác. Mặc dù không thể phủ nhận em ấy đã trở nên mạnh hơn trước rất nhiều. Dưới sự dẫn dắt của Lưu Chương cả đội liên tiếp giành những chiến thắng quan trọng. Nhưng thay vì vui mừng, sâu bên trong Bá Viễn lại cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ về người đội trưởng của mình hơn. Em ấy đột nhiên trở nên trầm tính, không còn nói với mọi người những suy nghĩ của mình nữa.

Mãi cho tới một ngày Bá Viễn vô tình bắt gặp em ấy và Vu Dương gặp riêng, mọi việc mới dần sáng tỏ.
Anh vẫn nhớ rất rõ đó là khoảng một tuần sau trận chiến đẫm máu khiến Ichika hi sinh. Lưu Chương gần như phát điên. Em ấy tự nhốt mình trong phòng suốt quãng thời gian ấy, không chịu ăn uống gì cả, mặc cho Hoàng Côn hết sức khuyên giải cũng nhất quyết không gặp bất cứ ai. Mọi người cũng không có cách nào, chỉ đành chia nhau đem cơm để trước phòng em ấy, thỉnh thoảng cách một lớp cửa gỗ an ủi dăm ba câu. Tối hôm đó, đến lượt Bá Viễn mang cơm lên cho Lưu Chương. Khi gần tới nơi, anh đột ngột cảm thấy một năng lượng mạnh mẽ nhưng...thứ đó là lại không thuộc về nhân loại. Bá Viễn vội vàng nấp vào một góc khuất của hành lang, trước khi thoáng thấy một bóng đen vụt qua rồi biến mất.
Trái tim Bá Viễn lúc này đã đập loạn nhịp. Anh hoàn toàn có thể nhận ra được người đó là ai kể cả khi không nhìn rõ mặt. Khí tức áp người đó còn có thể là ai ngoài Vu Dương! Nhưng tại sao một nhân vật như Vu Dương lại xuất hiện ở Doanh, lại còn đi từ phòng của Lưu Chương ra nữa.
Khoan đã...Có khả năng nào Lưu Chương đang phản bội lại Hội không?

Tối hôm đấy, nội tâm Bá Viễn đấu tranh gay gắt giữa việc báo cáo chuyện lúc đấy với tổng bộ hay đi tìm Lưu Chương hỏi rõ mọi chuyện. Cuối cùng thì anh vẫn chọn vế sau. Dù gì, anh và Lưu Chương cũng lớn lên bên nhau hơn chục năm. Bá Viễn tin rằng Lưu Chương không phải kẻ phản bội...

Khi cánh cửa phòng vừa mở ra, Bá Viễn giật mình khi bắt gặp Lưu Chương đứng đấy từ bao giờ.
' Em ấy đã biết chuyện ' - Không hiểu sao trái tim Bá Viễn lại run rẩy khi nhìn đứa trẻ một tay mình chăm sóc. Có lẽ so với người khác, mối quan hệ của Bá Viễn và Lưu Chương có phần đặc biệt hơn. Hai người đều xuất thân từ trại phía Tây, lại cùng nhau gia nhập hội cùng một thời điểm. Đối với đứa em kém 2 tuổi này, Bá Viễn đã luôn nảy sinh cảm giác bảo bọc. Nhưng bây giờ, có lẽ em ấy không cần điều này nữa...
Lưu Chương lưng dựa vào tường, đưa mắt nhìn anh. Đôi mắt em ấy sâu thẳm, không còn trong vắt như ngày xưa. Và dường như anh cũng không thể thấy được bất cứ điều gì từ nó nữa cả.

Một lúc lâu sau, Lưu Chương mới cất giọng nói, phá vỡ bầu không khí ngượng ngập.
- Bá Viễn, anh đang nghĩ gì vậy?

- Anh mong là mọi chuyện không phải như mình thấy.


- Anh nghĩ em là kẻ phản bội sao?

Nhìn nét mặt thản nhiên của Lưu Chương, Bá Viễn đột nhiên cảm thấy rất xa lạ.
- Anh cũng không biết, Lưu Chương. Anh chỉ cảm thấy em không còn giống ngày xưa nữa. Xung quanh em có quá nhiều bí mật. Liệu bọn anh có thể tin tưởng em không khi mà em không chịu chia sẻ gì cả?

- Nếu em nói em phải làm vậy vì có nỗi khổ riêng, anh có tin không?

- Lưu Chương, chúng ta là một gia đình. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ cũng em gánh vác.

Lưu Chương thở dài. Màu đen đậm đặc từ từ bao trùm hết hai con ngươi cậu. Áp lực xung quanh tăng lên nhanh chóng bóp nghẹt hai lá phổi của Bá Viễn đến không thể thở được.

- Nhưng mọi người không nên biết thứ này.
...

Trong suốt cuộc đời, Bá Viễn đã gặp qua vô số thứ kỳ dị, đáng sợ. Nhưng thứ Lưu Chương cho anh xem đã ở một mức độ khác. Nó mạnh đến mức có thể khiến bất cứ ai đều phải tuyệt vọng. Một tạo vật Cấm tuyệt đối! Bá Viễn lần đầu tiên chứng kiến nét mặt đau khổ của Lưu Chương khi cố kìm chế nó. Cả người em ấy như đổ gục xuống trước khi anh kịp đỡ lấy, cả giọng nói cũng run run theo.

- Bá Viễn, em không phản bội!

Bá Viễn ngạc nhiên đến đứng hình. Thứ kia dường như đã đánh hơi được nỗi sợ hãi trong anh liền tủa ra từng cụm khói đen len lỏi về phía này. Khoảnh khắc, nó gần như chạm được vào mắt cá chân của Bá Viễn, Lưu Chương mới gần như bừng tỉnh. Cuối cùng em ấy cũng lấy lại quyền kiểm soát thân thể, tự mình vịn tường loạng choạng đứng dậy.

Sau khi xác nhận tròng mắt Lưu Chương đã trở về màu nâu ấm áp, Bá Viễn mới run run lại gần đặt tay lên vai em siết lại.
- Lưu Chương, thứ đó là gì? Em dám sử dụng Cấm thuật sao?

Lúc này Lưu Chương đã suy yếu đến độ còn không thể nói ra một câu dài. Phải mất một phút để điều chỉnh lại nhịp thở, em mới từ từ ngẩng đầu lên trả lời Bá Viễn.
- Không phải...Nó là Hỗn linh, được tạo ra bởi linh hồn của tất cả những người đã chết trong trận chiến này.

- Sao có thể...

- Trong thời gian bị giam giữ, em đã vô tình tìm thấy nó. Hỗn linh rất mạnh, nhưng chấp niệm cũng rất lớn. Em không có sự lựa chọn nào khác... em phải trở về với mọi người...

- Vậy nên em đã quyết định cộng sinh với thứ đó?

-...


- Lưu Chương, em điên rồi. Giao dịch với linh hồn là thứ nguy hiểm nhất thế gian. Nó có thể chiếm đoạt linh hồn của em vĩnh viễn đấy!

- Em biết.

- Vu Dương cũng biết chuyện này?
...
Lưu Chương ngập ngừng một chút rồi cũng gật đầu.
- Hắn ta giúp em khống chế Hỗn linh.

- Tại sao?

- Vì nếu Hỗn linh nắm quyền kiểm soát cơ thể em, nó sẽ hủy diệt tất cả. Bất kể là con người hay Huyết tộc!

Điên thật rồi!
Bá Viễn không thể ngờ được mọi chuyện xảy ra còn vượt qua cả tượng tượng điên rồ nhất của mình. Lưu Chương, quả thật quá liều lĩnh rồi.
- Em định sau này sẽ thế nào? Trận chiến càng kéo dài. Càng có nhiều người chết,  Hỗn linh sẽ càng mạnh lên. Đến lúc đó, kể cả là Vu Dương cũng không cứu được em đâu?
- ...

Ánh mắt Lưu Chương tối lại, em quay người rời đi mà không trả lời câu hỏi cuối cùng của Bá Viễn. Hình như đến chính em ấy cũng không có câu trả lời.
Hơn ai hết, Lưu Chương là người hiểu rõ nhất hậu quả của việc này. Nhưng đứng trên lập trường của một người đội trưởng, em ấy phải bảo về đồng đội của mình, phải chèo chống cả phe nhân loại chống lại liên minh đang ngày một lớn mạnh của đối thủ. Vậy nên, còn có sự lựa chọn nào khác?

Về phần Bá Viễn. Mặc dù đã hứa sẽ giữ bí mật này cho Lưu Chương nhưng anh vẫn không thể tin tưởng em ấy hoàn toàn. Kể cả khi ánh mắt chân thành của Lưu Chương đã thuyết phục được anh tới 90%, nhưng Bá Viễn vẫn quyết định phải giữ lại cho mình một chút cảnh giác.
Ngày tháng trôi qua, Bá Viễn đã quen với việc âm thầm theo sát mọi nhất cử nhất động của Lưu Chương trong khả năng của mình. Nhưng đúng như em ấy nói. Lưu Chương đã cống hiến hết sức cho cuộc chiến này, không có một dấu hiệu nào của sự phản bội cả.
Chuyện kia cứ như vậy mà rơi vào quên lãng. Cho đến khi...Lưu Chương giết được Vu Dương. Lúc đó bọn họ đã rất ngạc nhiên. Bởi Vu Dương thực sự rất mạnh, ít nhất cũng phải ngang cơ Lưu Chương. Chưa kể đến mối quan hệ bí mật giữa họ, việc Lưu Chương dễ dàng tiêu diệt được Vu Dương là một điều quá khó tin.
Bá Viễn không biết giữa họ chính xác đã xảy ra chuyện gì nhưng ngay sau khi chiến tranh kết thúc, Lưu Chương đã biến mất không một dấu vết. Mãi cho đến khi cái tên Châu Kha Vũ xuất hiện trong lời tiên tri, em ấy mới trở lại...
---

Cảm thấy cổ họng hơi khô sau khi nói một hơi dài, Bá Viễn với lon bia định uống một ngụm thì mới nhận ra nó đã cạn từ bao giờ. Anh chán nản ném vỏ lon qua một bên rồi quay sang Kha Vũ.

- Toàn bộ câu chuyện là như vậy đấy.

- Ukm...
Châu Kha Vũ vẫn còn bận suy nghĩ những thông tin Bá Viễn mới cung cấp, không để ý rằng người kia đã giằng lấy lon bia từ tay mình.

- Chúng ta vẫn chưa biết được mối quan hệ thực sự giữa Lưu Chương và Vu Dương. Tôi có linh cảm cái chết của Vu Dương không hề đơn giản như vậy.

Bá Viễn gật đầu.
- Vu Dương dù có mềm yếu nhưng nhìn chung vẫn là một thủ lĩnh tốt. Hắn ta sẽ không bỏ mặc tộc nhân của mình tự sinh tự diệt đâu.

- Anh có nghĩ rằng giữa họ có giao ước nào đó không? Chẳng phải còn có hơn 50 vạn Huyết nhân đột ngột mất tích sao? Nếu có một người đủ mạnh mẽ để cứu được tất cả bọn họ, thì Lưu Chương là một cái tên đáng cân nhắc đấy.


- Với sự thù hận đến cố chấp của Lưu Chương, cậu ấy là người cuối cùng tôi nghĩ đến có thể làm được điều này. Với lại, Huyết tộc làm sao có thể chịu nghe lời một nhân loại, nhất là kẻ vừa giết thủ lĩnh của mình.

- Cũng đúng, nhưng...

- Dù sao thì Vu Dương cũng đã chết rồi. Việc chúng ta cần nghĩ bây giờ là làm sao để đảm bảo cho sự an toàn cho cậu, ít nhất cho tới đêm trăng máu sắp tới. Kha Vũ, tôi không biết tại sao lần này cậu ta lại tha cho cậu. Nhưng đừng để có lần sau. Lưu Chương không phải kiểu thợ săn sẽ nảy sinh lòng thương cảm với con mồi của mình. Dù cậu có cố gắng như thế nào, cũng không thể khiến cậu ta cảm động đâu.

Kha Vũ chợt nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Lưu Chương. Một người có thể diễn giỏi như vậy sao? Cậu không tin, anh không có chút tình cảm nào với mình. Nhưng đúng như Bá Viễn nói, anh ấy sẽ không vì thế mà từ bỏ mục tiêu.

- Tôi biết...

Dường như đoán được suy nghĩ của Kha Vũ qua một thoáng ngập ngừng, Bá Viễn đặt nhẹ bàn tay lên vai cậu an ủi.

- Kha Vũ, tôi tin rằng Lưu Chương đã nói rõ với cậu. Chút tình cảm nhỏ nhoi đó sau đêm qua đã hoàn toàn kết thúc rồi. Về sau, hai người vẫn phải đối đầu trực tiếp. Cậu phải trở lên mạnh mẽ hơn bây giờ. Vì Lưu Chương sẽ không nương tay nữa đâu.

- Anh ấy vẫn đang cộng sinh với thứ đó sao?

- Tôi đoán vậy.

- Có vẻ như anh ấy đã học được cách sống chung với nó rồi.

- Nếu đó là Lưu Chương thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Bản năng sinh tồn của cậu ấy là mạnh mẽ nhất trong tất cả những người tôi đã từng gặp.

- Một mình Lưu Chương đã đủ mạnh rồi, giờ lại thêm một Hỗn linh. Chúng ta còn có cơ hội nào không?

- Cậu không cần lo lắng điều đấy. Đối với Lưu Chương, mối quan hệ với Hỗn linh không kém gì một kẻ thù thực thụ đâu. Với lại theo như tôi tính toán, kể cả khi Lưu Chương bắt buộc phải dùng đến nó thì chúng tôi cũng có thể cố cầm chân cậu ấy đủ thời gian để cậu có thể hoàn thành nghi thức.

- Anh có vẻ rất tự tin nhỉ?

- Tôi đã chuẩn bị những thứ này cả trăm năm rồi. Không thể để xảy ra sai sót.

Khóe miệng Kha Vũ hơi kéo lên.
- Bá Viễn, đến lúc giới thiệu tôi với đồng minh của chúng ta chưa? Đừng có nói với tôi rằng anh không có lực lượng hậu thuận phía sau mà dám trực tiếp đối đầu với Lưu Chương.

- Thông minh lắm! Có lẽ cũng đã đến thời điểm để họ lộ diện rồi.
-----

Bá Viễn vừa rời đi, nét cười trên gương mặt Kha Vũ cũng hạ xuống.
Chẳng phải vẫn còn một điều rất vô lý trong câu chuyện này sao?
- Bá Viễn, tại sao anh lại phản bội vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận