- Đây là địa bàn của Linh tộc.
Bá Viễn vừa leo lên mấy bậc đá cuối cùng vừa quay sang giải thích với Kha Vũ.
Bọn họ đang ở một vùng núi cao gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Thậm chí sóng điện thoại cũng chẳng thể tới được đây.
Kha Vũ dùng tay chống hông, nhịp thở có hơi gấp gáp. Cậu nhìn xuống cả mấy nghìn bậc đá phía dưới, không khỏi cảm thán.
- Linh tộc ấy, bọn họ có phải thần tiên không? Đến nơi ở cũng phải tách biệt cõi trần như vậy!
Bá Viễn không nói gì chỉ cười ẩn ý. Bởi chỉ một lúc sau, thắc mắc của Kha Vũ đã có lời giải đáp. Cậu mở to mắt nhìn những người trước mặt.
- Bá Viễn, anh không nói là họ có cánh!
Bá Viễn ghé vào tai Kha Vũ thì thầm.
- Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa. Những người giống như thiên thần này có thể cắt đứt họng cậu trong vòng 3s đấy.
-...
Nhìn những người không khác gì hình minh họa trong các cuốn truyện thần thoại Hy Lạp này, Kha Vũ không nhịn được mà sờ sờ lên cổ mình, xác nhận nó vẫn còn nguyên mới thở ra một hơi.
- Anh là Bá Viễn?
Một người trong số họ lên tiếng hỏi.
Sau khi xác nhận đúng là người đã hẹn trước, họ mới ra hiệu cho Bá Viễn và Kha Vũ đi theo. Suốt dọc đường, Kha Vũ mải mê ngắm nhìn hành lang trải dài với hai hàng cột được chạm trổ tinh tế dẫn tới một sảnh lớn được lát bằng đá cẩm thạch. Quả nhiên, thẩm mỹ không tồi. Ít nhất cũng ăn đứt cái lâu đài hoang tàn của Bá Viễn!
- Kha Vũ! - Bá Viễn thì thầm.
- Hừm? - Kha Vũ thấy người kia đột ngột hạ tông giọng liền hiểu ý đi sát lại anh.
Có vẻ như Bá Viễn chẳng để tâm đến việc thưởng thức những kiến trúc độc đáo này như Kha Vũ. Anh ta chỉ chăm chăm vào mục đích khiến mình phải đến đây.
- Cảnh giác đấy.
- Chẳng phải anh nói họ là đồng minh sao?
- Tôi nói họ sẽ trở thành đồng minh của chúng ta, không có nghĩa là hiện tại cũng vậy!
- ???
Kha Vũ giờ mới nhận ra những ánh nhìn sắc lẹm thiếu thân thiện của những Linh tộc cậu gặp trên đường đi.
Này, đừng nói họ có thù oán gì với Huyết tộc nhé?
Hình như đọc được suy nghĩ của Kha Vũ, Bá Viễn một lần nữa lùi lại, nói nhỏ vào tai cậu.
- Yên tâm, chỉ cần tôi gặp được hắn ta, mọi việc sẽ được giải quyết.
- Hắn ta?
- Lát nữa cậu sẽ biết!
Kha Vũ còn định gặng hỏi thêm nhưng ánh mắt Bá Viễn ra hiệu cho cậu im lặng.
Quả nhiên, 1s sau người dẫn dường cho họ đột ngột quay lại, quét ánh nhìn đầy dò xét về phía hai người.
Được rồi! Không hỏi thì không hỏi.
Kha Vũ cố không nhìn chằm chằm vào đôi cánh đặc biệt sau lưng người đó. Nhưng mỗi chiếc lông sắc bén như một con dao găm chuẩn Đức kia lại như bắt lấy sự chú ý của cậu. Tưởng tượng nếu nó cùng lúc được phóng ra thì...
Cảm nhận được ánh nhìn của Kha Vũ, nam nhân Linh tộc liền cảnh giác lùi lại, tiếp tục dẫn đường.
Cuối hành lanh có một cánh cửa lớn cao đến hơn 5m. Người dẫn đường tiến lại áp tay lên mặt gỗ sau khi ra hiệu bọn họ lùi lại phía sau.
Kha Vũ ghé sát bên Bá Viễn thì thầm.
- Hình như người này có địa vị cao hơn các Linh tộc khác thì phải?
- ...
Còn chưa đợi Bá Viễn trả lời, người kia đã quay lại. Cánh cửa nặng ít nhất 5 tấn kia cứ thế mở ra êm ru chỉ sau một cái đẩy tay. Anh ta đưa tay ra hiệu cho hai người vào bên trong.
- Tộc trưởng nói để hai người đợi ở đây, lát nữa ngài ấy sẽ đến.
Nói xong, bọn họ lui ra hết chỉ để lại hai người Bá Viễn và Châu Kha Vũ ngồi đợi trong cả gian phòng rộng lớn trắng toát.
Kha Vũ sau khi nhìn ngắm xung quanh chán chê mới quay sang ngồi cạnh Bá Viễn.
- Làm sao anh tìm được họ vậy? Chẳng phải đã nói, họ đã hoàn toàn biến mất sau sự kiện năm đó sao?
- Cậu không cần biết điều đó.
- Chúng ta đang hợp tác mà, không phải tin tưởng nhau là điều cơ bản nhất sao? Tôi cũng có quyền được biết mình sẽ kết đồng minh với loại người nào chứ.
Bá Viễn cười nhạt.
- Như tôi đã nói, Linh tộc thực sự rất nguy hiểm. Nếu không phải không còn cách nào khác, tôi cũng không muốn hợp tác với họ. Đặc biệt là cậu ta.
- Ý anh là trưởng tộc.
- Đúng vậy. Tôi từng gặp cậu ta một lần.
- Anh ta là người như thế nào?
Còn chưa đợi được câu trả lời của Bá Viễn thì cánh cửa một lần nữa mở ra. Kha Vũ theo phản xạ di chuyển tầm mắt về phía đó.
Người vừa bước vào là một thanh niên trẻ, chắc cũng không lớn hơn Kha Vũ là bao. Anh ta rất... xinh đẹp. Kha Vũ không biết liệu có đúng đắn không khi dùng từ này miêu tả một người con trai. Nhưng trông đường nét gương mặt anh ta rất mềm mại và có phần nữ tính. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên, một cơn rùng mình lan tỏa khắp người Kha Vũ. Trong tâm trí cậu không ngừng báo động
' Phải thật cảnh giác trước con người này! '
...
Bá Viễn nhìn người mới vào cũng không thèm đứng dậy.
- Lưu Vũ, lâu lắm không gặp.
Người kia vẫn chưa rời ánh mắt khỏi Kha Vũ.
- Chà, có vẻ như anh đã mang đến cho tôi vài thứ thú vị đấy nhỉ.
...
Kha Vũ không thể không nghĩ thứ thú vị mà hắn ta nói chính là cậu. Cảm giác khó chịu trong lòng lại tăng thêm một chút. Cậu cũng sẽ không ngại đáp trả ánh nhìn thiếu thân thiện của đối phương đâu.
Bá Viễn nhận ra không khí có vẻ căng thẳng, bèn lên tiếng xoa dịu
- Đừng có trêu cậu ấy, Lưu Vũ. Sau này mọi người sẽ hợp tác với nhau đó.
Lưu Vũ nhếch mép, chuyển tầm nhìn sang người vừa nói.
- Tôi nói sẽ hợp tác với mấy người à? Linh tộc chúng tôi đã rút khỏi cuộc tranh chấp cả mấy trăm năm nay rồi. Điều gì khiến anh nghĩ chúng tôi sẽ mạo hiểm tham chiến.
Nghe lời từ chối thẳng thừng của Lưu Vũ, Bá Viễn vẫn rất bình tĩnh. Anh vẫn đang nắm con bài tẩy cuối cùng. Lưu Vũ không có sự lựa chọn nào khác ngoài hợp tác với họ cả.
- Vì tự do cho ba loài phi nhân loại và cả vì...
Bá Viễn không nói hết câu. Anh đưa tay vào áo choàng lấy ra một tấm thẻ lia đến chỗ Lưu Vũ.
Hắn ta dễ dàng bắt được.
Vừa liếc qua hình ảnh trên tấm thẻ, sắc mặt của Lưu Vũ đã biến đổi hoàn toàn.
Kha Vũ không thể tưởng tượng được sức sát thương của một bức ảnh lại có thể mạnh đến vậy. Phút trước, treo trên mặt Lưu Vũ chỉ có vẻ chế nhạo, không quan tâm. Vậy mà sau khi thoáng thấy thứ kia, hắn ta liền trở nên mất khống chế, lao đến chỗ Bá Viễn, đôi cánh như hàng trăm mũi tên đưa lên đầy hăm dọa. May mà Kha Vũ ở bên cạnh đã kịp phản ứng. Một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ Lưu Vũ, chỉ cần hắn ta có một động tác nào bất thường, cậu liền sẵn sàng tiễn hắn một vé xuống địa ngục.
Bá Viễn nhướn mày, hài lòng nhìn bộ dạng kích động của Lưu Vũ.
- Thế nào?
- Anh ấy đang ở đâu?
- Tôi nghĩ cậu phải biết chứ!
- Lưu Chương?
- Vậy cậu đã có động lực hợp tác với chúng tôi chưa?
Đôi mắt Lưu Vũ đã đỏ ngầu.
- Tốt nhất là anh ấy vẫn bình an. Nếu không, tôi thề sẽ đem tất cả nhân loại các người bồi táng theo.
Bá Viễn bất giác bật cười.
- Chà 200 năm rồi, cậu ta vẫn là yếu điểm chí mạng của cậu đấy nhỉ? Yên tâm đi, hồ ly đỏ có tới 9 mạng. Anh ta tạm thời không chết được đâu. Nhưng so với việc rơi vào tay Lưu Chương thì có lẽ cái chết còn nhẹ nhàng hơn đấy!
Rầm!
Bá Viễn không tránh một đấm hướng về phía mình.
Kha Vũ nhìn cái cột đã nát vụn phía sau anh ta, lắc đầu.
Bá Viễn điên rồi. Cứ phải chọc giận đồng minh của mình như vậy sao?
Lưu Vũ lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, nhếch mép châm chọc.
- Ai cũng có điểm yếu chí mạng cả thôi. Chẳng qua ngày đó anh còn không đủ năng lực để bảo vệ người của mình. Tôi nói có đúng không?
Gương mặt Bá Viễn đột ngột sầm lại.
- Đều không phải do quỷ kế của cậu sao?
Lưu Vũ đưa hai tay lên đầu tỏ vẻ vô tội.
- Nào có! Anh không nên đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Tôi cũng đâu phải kẻ giết cậu ấy.
-...
- Vậy nên chúng ta có chung kẻ thù. Sự hợp tác này có vẻ ổn đấy. Nhưng tôi vẫn không hiểu, anh sẽ được lợi ích gì từ chuyện này?
- Cậu thông minh như vậy, thử đoán nốt xem!
- Ừm...có vẻ cậu ấy đã phá vỡ rất nhiều nguyên tắc của anh thì phải.
Kha Vũ chỉ im lặng nghe hai người kia đối đáp qua lại.
Chuyện của 200 năm trước, cậu không được biết quá nhiều. Nhưng sâu trong tiềm thức, có một linh cảm khiến cậu cảm thấy không thể tin tưởng được bọn họ, kể cả là Bá Viễn.
---
3h sáng.
Đã 13 tiếng trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ đồng minh không được " thân thiện " cho lắm kia.
- Bọn họ vẫn đang giấu mình điều gì đó?
Châu Kha Vũ dùng lưỡi dao găm vô thức gọt tù cạnh bàn bằng gỗ sồi, trong khi đầu óc lại đang nghĩ một chuyện khác.
Dù cũng chẳng hiểu được cuộc trò chuyện giữa hai người kia nhưng có một điều Kha Vũ khá chắc chắn. Bá Viễn và Lưu Vũ không phải mối quan hệ quá thân thiện. Họ chỉ là đang trao đổi lợi ích từ đối phương mà thôi.
Hừm...
Càng ngày Kha Vũ lại càng có niềm tin mạnh mẽ về một âm mưu to lớn phía sau, trong đó cậu chỉ là một con tốt trên bàn cờ của bọn họ.
Lưu Chương... Vu Dương...Bá Viễn... Huyết nhân bí ẩn... Lưu Vũ...người trong ảnh kia.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì?
Một sơ đồ rối rắm bắt đầu được hình thành trong đầu Kha Vũ. Điểm mù duy nhất là sự kiện từ 200 năm trước. Làm sao để biết được đây? Hiện tại chỉ có 3 người có khả năng kể cho cậu toàn bộ câu chuyện.
Bá Viễn - không được, anh ta đã cố giấu chuyện này ngay từ đầu.
Lưu Chương - cũng không có khả năng.
Vậy chỉ còn lại... Lưu Vũ.
Nếu như Kha Vũ có thể cho Lưu Vũ thứ hắn ta muốn. Liệu cậu có thể có được thứ mình cần?
Tất nhiên hiện tại Kha Vũ không thể tin tưởng ai được. Nhưng ít nhất cậu đã rõ ràng được động cơ của Lưu Vũ. Hợp tác với hắn ta xem ra vẫn an toàn hơn việc đặt tất cả niềm tin lên người Bá Viễn.
Hồ ly đỏ 9 đuôi...
Vòng chiến đã mở đến tận lãnh địa của Nhân thú tộc rồi sao?
Thú vị thật!
Cuộc chơi này, Kha Vũ là người nhập cuộc muộn nhất. Nhưng đó không đồng nghĩa với việc cậu là kẻ yếu nhất.
Nếu họ đã định cậu chỉ là một con tốt. Vậy thì Châu Kha Vũ nhất định sẽ trở thành một con tốt lật đổ cả bàn cờ.