Circle - Kha Chương

Năm 2022, con người cuối cùng cũng đã chấp nhận sự tồn tại của các loài phi nhân loại.
Đúng như Lưu Chương nói. Trải qua 200 năm, Huyết tộc đã dần trở thành một phần khó tách rời với nhân loại.
Ai có thể ngờ được, người bạn cùng bàn, người yêu hay thậm chí cả người bạn đời của mình lại thuộc một chủng loài khác chứ? Dẫu có chút bất ngờ, sợ hãi lúc đầu nhưng cuối cùng họ vẫn chọn cách chấp nhận.
Thực ra, cũng không hẳn là khó khăn đến thế đâu. Chỉ là trên thẻ căn cước giờ đây có thêm một mục " chủng loài " và các cá nhân phi nhân loại thì phải đăng ký với ủy ban kiểm soát thôi. Ngoài ra thì cuộc sống vẫn tiếp diễn như nó đã từng.
...

Lưu Chương không biết mình sẽ ngủ trong bao lâu.
Có lẽ sẽ hơi dài đấy.
Bởi giấc mơ này quá đỗi bình yên.
Lần đầu tiên cậu thấy mình có thể sống như một người bình thường mà không phải để tâm quá nhiều đến những trách nhiệm.

Dưới ánh nắng chan hòa của Vancouver, cậu được ở bên Hoàng Côn, Hiroto, Ichika và tất cả những người đồng đội năm ấy.
Không còn những ngày tháng huấn luyện địa ngục, không còn màu máu đỏ vấy bẩn hai bàn tay.
Họ chỉ đơn giản tận hưởng mùa hè được ướp trong hương hoa lưu ly mát rượi.

Hiroto cuối cùng cũng được thỏa ước nguyện uống rượu vào ngày lễ trưởng thành.
Hoàng Côn thì mở được một tiệm bánh ngọt nhỏ giữa thị trấn.
Cup hoàn thành mơ ước xây dựng một trang trại cho riêng mình.
Ichika cũng trở thành một giáo viên dạy nhạc như anh hằng mong muốn.
...

Nhẹ nhõm thật!
Lưu Chương bận rộn ôm một bó hoa hướng dương bày trước cửa tiệm mới khai trương của mình.
Vài người bạn đã chờ sẵn trước ngưỡng cửa, mang theo cả champagne để chúc mừng.

Đúng vậy.
Đây mới chính là cuộc sống họ nên có.

Chứ không phải những tháng ngày bị đánh cắp bởi chiến tranh.

Nhưng tại sao...
Mọi thứ vốn rất hoàn hảo mà.
Tại sao Lưu Chương vẫn luôn cảm thấy một khoảng trống không thể lấp đầy trong tim chứ?

Những ồn ào náo nhiệt ngày khai trương dần lắng xuống.
Lưu Chương choàng qua vai chiếc chăn len mỏng ngồi bên ban công ngắm cảng biển về đêm.
Hoàng Côn không biết đến từ bao giờ, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.

- Lưu Chương, em có hạnh phúc không?

- Em không biết nữa. Lẽ ra nó không nên là cảm giác này.

- Bọn anh... đều không còn điều gì luyến tiếc cả. Nhưng em thì khác.

-...

- Em vốn không thuộc về nơi này.

Lưu Chương co hai đầu gối lên, vòng tay qua ôm lấy. Những lúc như này, cậu mới thấy thì ra mình cũng thật nhỏ bé. So với đứa trẻ năm ấy từng dõng dạc đọc lời thề nhập Hội, dường như cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào.

- Hoàng Côn, anh biết không? Em đã rất sợ hãi trong suốt quãng thời gian qua. Những cơn ác mộng ấy không hề buông tha cho em lấy một ngày. Nếu như em không thể thành công thì sao? Nếu như em không thể bảo vệ được mọi người thì sao? Em thực sự không muốn sống một mình trên thế gian thêm một lần nào nữa.

- Nhưng em đã làm rất tốt mà.

- Em ước gì có ít người tổn thương hơn.

- Lưu Chương thật ngốc.

Hoàng Côn vòng tay qua vai Lưu Chương ôm cậu vào lòng.

- Lưu Chương thật ngốc.

- Anh, em không thể ở lại với mọi người sao?

- Em đã không còn đơn độc nữa. Thế giới ấy có rất nhiều người đang chờ đợi em. Họ sẽ thay bọn anh yêu thương, chăm sóc và bảo vệ em.

- Nhưng em vẫn sẽ rất nhớ mọi người...

- Lưu Chương, cậu ấy đang đợi em. Bọn anh cũng không thể giữ em lại thêm được nữa.

Giọng nói của Hoàng Côn bên tai dần trở nên xa xăm.
Đôi mắt Lưu Chương đã nhòe đi trong màn hơi nước.

- Anh, chúng ta đều phải thật hạnh phúc nhé.


Tấm chăn rơi xuống đất.
Ban công đã không còn bóng người.

Một ngày nào đó khi gặp lại, chúng ta vẫn sẽ là một gia đình.
...

Khi một lần nữa tỉnh lại, Lưu Chương như thấy mình trở về sân tập trong buổi chiều ngày hôm ấy.
Anh nằm dài trên đường chạy, chờ đợi một người.

Kha Vũ, trước khi mở mắt ra, người đầu tiên anh nghĩ tới chính là em.

3...2...1
Tiếng bước chân ngày một gần.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, có một gương mặt quen thuộc đang cúi xuống nhìn anh.
Nụ cười vẫn y nguyên như lần đầu gặp gỡ.

- Lưu Chương, anh có muốn ngủ cùng em không?

Đi hết một vòng tròn lớn cuối cùng chúng ta lại quay trở về điểm xuất phát.

Lưu Chương bắt lấy cánh tay của người kia kéo mình đứng dậy.

- Kha Vũ, không ai dạy em đây là một câu tỏ tình rất tệ sao?

- Em lại thấy nó rất hiệu quả đấy chứ.

- Nó chỉ hiệu quả khi anh là người nói ra thôi.

- Vậy... anh sẽ không đồng ý sao?

Lưu Chương vòng hai cánh tay qua cổ đối phương, môi mỏng khẽ kề bên tai thì thầm.


- Vậy... Châu Kha Vũ, em có muốn ngủ cùng anh không?

Hạnh phúc có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.
Chúng ta...sẽ không có ai phải cô đơn cả đời.

- Hoàn chính truyện-

----

Halo mọi người.
Vậy là Circle đã chính thức hoàn rồi.
Với mình đây đã là một kết thúc trọn vẹn. Còn mọi người thì nghĩ sao?
Mình cũng muốn viết thêm một vài chương ngoại truyện thật ngọt để đền bù cho Kha Chương nhưng dạo này bận quá.
Chắc phải khất mọi người dài dài rồi😥

À, nhân đây mình có một mong muốn nho nhỏ muốn nhờ các bạn.
Thực ra đây là lần đầu mình viết một fic dài như vậy nên rất mong các bạn đã đọc hết sẽ cho mình một vài cảm nhận được không? Có thể là những thiếu sót, có thể là một số chi tiết chưa được hợp lý chẳng hạn.
Mình sẽ coi những nhận xét của các bạn là những kinh nghiệm để các fic sau sẽ càng tốt hơn.

Cảm ơn các bạn đã đọc đến tận dòng này.
Mong rằng, mọi người có thể tìm được niềm vui khi đọc fic.
Tạm biệt nhé.
Hẹn gặp lại vào một ngày không xa.
❤❤❤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận