Tác giả: Lục Dĩ Nam
Editor: Sườn Xào Chua Ngọt
“Chạy… Chạy hết nổi rồi…” Đỗ Nhược thở hổn hển, khẽ kêu lên phía sau Diệp Ấp Trần.
Diệp Ấp Trần dừng lại, buông tay cô ra, rồi cũng khom người xuống thở dốc.
Lương Vũ không đuổi theo.
Mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, không biết là vì vừa chạy xong hay vì ban nãy Diệp Ấp Trần luôn nắm tay cô.
Nghỉ ngơi hồi lâu, Đỗ Nhược mới hỏi cậu: “Có chuyện gì thế? Gấp dữ vậy à?”
Diệp Ấp Trần hít sâu một hơi, đột nhiên duỗi tay bắt lấy vai cô.
Đỗ Nhược cụp mắt xuống, nhìn chiếc áo thun ngắn tay màu trắng đi kèm họa tiết đơn giản của cậu, lòng rối như tơ vò.
Cậu nghiêm túc nhìn cô nói: “Có chút chuyện muốn nói với cậu.
”
Đỗ Nhược đột nhiên lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh nhìn của Diệp Ấp Trần.
Đôi mắt cậu sáng kinh người, như ngọc đen được mài giũa tinh xảo.
“Cậu nói, nói gì cơ?” Giọng cô có phần run rẩy, đượm vẻ thấp thỏm.
“Tôi thích cậu.
” Lần này Diệp Ấp Trần không do dự nữa, cuối cùng cậu cũng thốt ra lời nói đã lặp đi lặp lại nghìn lần trong thâm tâm mình.
Nói xong, cậu lẳng lặng chờ Đỗ Nhược trả lời.
“Ai?” Đỗ Nhược hơi ngây người, như thể không nghe rõ.
Thấy cô phản ứng như thế, Diệp Ấp Trần yên lặng buông bả vai cô ra, chuẩn bị tâm lý bị từ chối.
Trên đầu họ là mặt trời rát cháy của mùa hè.
Tiếng ve râm ran hòa cùng tiếng đám đông huyên náo trên đường, hàng loạt tiếng ồn dội vào đầu Đỗ Nhược cùng giọng nói trong trẻo của Diệp Ấp Trần.
Có phải cô gặp ảo giác không? Đỗ Nhược tự nhủ, cậu ấy hình như vừa nói thích?
Thình thịch thình thịch, bên tai cô giờ chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng của chính mình.
“Tôi nói là tôi thích cậu.
” Diệp Ấp Trần trịnh trọng lặp lại một lần nữa, “Đã từ lâu lắm rồi, tôi vẫn luôn thích cậu.
”
Tầm mắt Đỗ Nhược chợt trở nên mơ hồ, nước mắt cô tràn ra.
“Cậu, cậu đừng khóc.
” Có lẽ Diệp Ấp Trần không đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, cậu luống cuống lau nước mắt giúp cô.
“Tôi cũng thế.
” Đỗ Nhược khẽ chạm vào bàn tay cậu đang đặt trên má cô.
“Đã từ lâu lắm rồi, tôi vẫn luôn thích cậu.
”
HẾT.