Cấm Đình


Đã mấy ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn như thường.
Võ Hoàng khát cầu hiền sĩ, cho nên cực kỳ coi trọng khoa cử lần này.

Người dự thi đều muốn vào Vạn Tượng Thần Cung để chiêm ngưỡng sự uy nghiêm của Minh Đường, nhân số năm nay còn nhiều hơn gấp ba so với năm vừa rồi.

Thái Bình cứ cân nhắc mãi, muốn dời đình dự thi đến bên ngoài cầu Thiên Tân, thứ nhất, Võ Hoàng có thể đích thân tới nghe các sĩ tử tranh luận; thứ hai, có thể thể hiện khoa cử công bằng liêm chính, năm sau sẽ có càng nhiều sĩ tử hàn môn dự thi; thứ ba, chỉ cần Vũ Lâm Quân để bảo hộ Võ Hoàng là được, không cần mất công bố trí phòng vệ.
Võ Hoàng thấy tấu chương này của Thái Bình, không khỏi bật cười, khen ngợi: “Nha đầu này tiến bộ không ít.”
Bùi thị cười nói: “Điện hạ đã sớm không còn là nha đầu.”
Võ Hoàng ngầm hiểu mà cười, lại nói: “Ở trong lòng trẫm, nàng vĩnh viễn là nha đầu.” Nói xong, nàng nhấc bút son, viết hai chữ “Chuẩn tấu” lên tấu chương của Thái Bình, đưa cho Uyển Nhi túc trực hôm nay, “Đi đưa cho Thái Bình, lập tức chấp hành.”
Uyển Nhi lĩnh mệnh, tiếp nhận tấu chương liền đi đến phủ công chúa.
Chờ Uyển Nhi rời đi, Võ Hoàng hỏi Bùi thị, “Nhiều ngày nay Ngụy Vương đang làm cái gì?”
Bùi thị vẫn luôn giúp Võ Hoàng xử lý mật tấu, đáp đúng sự thật: “Từ sau khi Lương Vương chịu đánh, đã nhiều ngày Ngụy Vương sau khi lâm triều, liền ở trong phủ nghe thiền.”
Ánh mắt Võ Hoàng hơi trầm xuống, “Hy vọng là hiểu chuyện.” Vừa nói, nàng mở một quyển tấu chương khác ra, mới nhìn câu đầu tiên, biểu tình cứng lại, dường như nghĩ tới cái gì.
“Thái y bên kia nói như thế nào?” Võ Hoàng lại hỏi.
Bùi thị nghiêm túc đáp: “Miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, thái y nói đã bắt đầu kết vảy, chỉ là…… Lương Vương mơ mơ màng màng…… vẫn luôn chưa tỉnh lại.”
“Nếu hắn không nổi lên ý xấu, trẫm còn muốn đề bạt hắn, đáng tiếc.” Võ Hoàng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn khắp Võ thị, hai người Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư xem như có đầu óc sáng suốt nhất, nàng chỉ hận Võ thị không có mấy lương tài có thể bồi dưỡng, cho nên mới có thể làm nàng bị động như thế.
Võ Tam Tư khẳng định không sống nổi, về sau trong triều đình liền chỉ còn lại Võ Thừa Tử trấn giữ thế trận.
“Truyền Xá Địch thị tới, soạn chiếu.” Võ Hoàng cười khổ, tống cổ Bùi thị đi truyền Xá Địch thị tới.
Lúc này, cần thiết phải đề bạt Võ thị.

Võ Thừa Tự đã phong làm Ngụy Vương, không thể đề bạt lên cao hơn nữa, vì thế Võ Hoàng mệnh Xá Địch thị soạn chiếu, tiến cử Võ Thừa Tự làm Văn Xương Tả Tướng, tiến vào chiếm giữ Thượng Thư Tỉnh.
Mấy hài tử của Võ Tam Tư còn nhỏ, cần phải rèn luyện nhiều hơn, chờ có công trạng lại đề bạt, như thế mới có thể làm phục mọi người.
Võ Hoàng xem chiếu thư do Xá Địch thị soạn xong, nghĩ kỹ nên đẩy thế tử Võ Sùng Huấn đến nơi nào để rèn luyện, “Lại soạn chiếu, tiến cử thế tử Võ Sùng Huấn của Lương Vương làm quận vương Cao Dương, kiêm Xuân Quan lang trung, theo Thái Bình nhậm chức ở Lễ Bộ.”
Xá Địch thị nhanh chóng soạn xong chiếu thư, giao cho Võ Hoàng ngự lãm.
Võ Hoàng xem xong, gật đầu đáp ứng, liền mệnh Xá Địch thị đem chiếu lệnh đến Loan Đài.
Xá Địch thị lĩnh mệnh lui ra, lại treo tim lên vì điện hạ.

Mấy ngày trước đây một trận náo loạn trên triều đình, nhìn như điện hạ toàn thắng, nhưng Võ Hoàng muốn không chế và cân bằng triều đình, tuyệt đối sẽ không để thế lực của điện hạ một mình lớn mạnh.

Tuy rằng Võ Tam Tư sụp đổ, Võ Hoàng lại bắt đầu bồi dưỡng thế tử Võ Sùng Huấn.

Tuy Võ thị phần lớn đều là những kẻ tài năng tầm thường, nhưng so với nhân số ít ỏi của Lý thị điêu tàn, bên Võ thị xác thật đông đảo.

Giết nhanh, sẽ làm cho Võ Hoàng chú ý, giết chậm, sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp của điện hạ.
Điện hạ chỉ sợ còn có một đoạn đường rất dài phải đi, chậm thì mười năm, thậm chí là mấy chục năm.

Không đơn thuần chỉ có Võ thị, còn có những con cháu Lý thị dưới gối Lư Lăng Vương Lý Hiển cùng hoàng tử Lý Đán, đều là chướng ngại vật ngăn ở trước đại nghiệp của điện hạ.
Nghĩ đến đây, Xá Địch thị không khỏi thở dài một tiếng.
Chín tháng, hạ tuần, khoa thi lớn đầu tiên của Đại Chu được cử hành đúng hạn.
Võ Hoàng lỗi lạc đứng trên đài quan sát Ứng Thiên Môn, đích thân tới hiện trường.

Lúc đó, cuối thu mát mẻ, bầu trời trong xanh, không thấy một gợn mây mỏng nào.

Võ Hoàng chỉ cần nhìn xuống quan sát, có thể thu hết sĩ tử thiên hạ vào trong đáy mắt.
Khung cảnh này, đã rất lâu rồi không thấy.
Năm đó nhìn thấy khung cảnh như vậy, là vào năm Trinh Quán, nàng đi theo Thái Tông, nhìn Thái Tông quan sát thiên hạ sĩ tử.

Khi đó huyết mạch trào dâng, đến nay nghĩ lại vẫn còn có nhiệt ý.
Năm đó là tài tử, hiện giờ là Thiên Tử.
Võ Hoàng cầm lòng không đậu mà đỡ tường thành, mặc cho huyết mạch kích động trào dâng, hiền sĩ của Đại Chu, thu hết vào trong túi, nàng cuối cùng cũng hiểu được tâm cảnh của Thái Tông khi đó.
Xác thật cao hứng đến cực điểm.
“Uyển Nhi, đề thi năm nay là gì vậy?” Võ Hoàng rất có hứng thú, hỏi Uyển Nhi ở một bên.
Uyển Nhi mỉm cười cúi đầu, “Đề thi đã giao cho điện hạ, chờ đến canh giờ, điện hạ sẽ tự tuyên bố ở trước mặt mọi người.”
Võ Hoàng không nghĩ tới Uyển Nhi còn ra vẻ bí mật, nàng càng thêm hứng thú.

Nàng nhìn xuống sĩ tử dưới thành một lần nữa, tìm kiếm thân ảnh của Thái Bình ở bên trong đám người ——
Hôm nay Thái Bình mặc một bộ cung bào vàng nhạt, dải lụa choàng lam hồng treo trên cánh tay, búi tóc cao ngất, mang một đội Vũ Lâm tướng sĩ mở đường đi băng qua cầu Thiên Tân, đi thẳng đến Ứng Thiên Môn.
Thường nghe người ta nói Trấn Quốc Công Chúa phong tư yểu điệu, hôm nay mọi người nhìn thấy chân dung, không ít sĩ tử nhìn đến ngây người.
Khoé miệng Thái Bình khẽ nhếch, lấy ra uy nghi của công chúa, bước chân không nhanh không chậm, phong tư của nàng như vậy, bất luận đứng ở chỗ nào, đều là người lóa mắt nhất.
Thị tỳ Xuân Hạ ôm quyển trục đề thi khoa cử lần này, cúi đầu đi theo sau Thái Bình.

Xem như may mắn, lần này Xuân Hạ chỉ trúng thuốc mê tầm thường, hôn mê một ngày thì bình yên tỉnh lại.
Đợi Thái Bình đi đến dưới Ứng Thiên Môn, nàng tiếp nhận quyển trục từ trong tay Xuân Hạ, chậm rãi mở ra.
“Bang!”
Lễ quan chợt đánh vang chiếc la, nhắc nhở mấy vị sĩ tử nghe đề cẩn thận.
Các sĩ tử xoa tay chực chờ đã lâu, kỷ án dọc theo cầu Thiên Tân một đường kéo dài đến thiên nhai.
Thái Bình làm thanh giọng, cao giọng đọc: “Mạnh Tử nói rằng: “Thánh nhân lấy sáng tỏ để làm người khác sáng tỏ, ngày nay lấy mờ mịt lại muốn người khác phải sáng tỏ.” Các sĩ tử tại kỳ thi hôm nay, đề mục chính là, như thế nào là “sáng tỏ”?”
Nhóm Lễ quan chờ Thái Bình đọc xong đề thi, liền đi dọc theo cầu Thiên Tân một đường lặp lại đề mục lần này, cho đến khi tất cả sĩ tử đều nghe thấy được, mới đi vòng trở về.
Võ Hoàng đứng trên cổng thành nghe thấy đề mục này, không nhịn được mà bật cười, “Đây là vấn đề rất hay.” Vừa nói, nàng nhìn về phía Uyển Nhi, “Xác thật nên để cho bọn họ thảo luận một chút, như thế nào là ‘sáng tỏ’?”
Thái Bình ra hiệu cho Lễ quan châm lửa thanh hương, hương này cháy trong một canh giờ, lúc thanh hương cháy sạch, đó là lúc sĩ tử nộp bài thi.
Bùi thị sai người nâng ghế lớn đến, để cho Võ Hoàng ngồi nghỉ ngơi.
Võ Hoàng đau lòng Thái Bình, liền mệnh Uyển Nhi xuống thành, mang ghế đẩu cho Thái Bình ngồi nghỉ ngơi.
Uyển Nhi lĩnh mệnh.
Dư quang Thái Bình thoáng nhìn thấy Uyển Nhi đến gần, trong lòng mừng thầm, a nương để Uyển Nhi tới đây, không phải vừa vặn với tâm ý của nàng sao?
Uyển Nhi biết rõ tâm tính của Thái Bình nhất, nhìn thấy bộ dáng nàng ấy nhịn cười, liền biết nàng ấy suy nghĩ cái gì.

Nàng dựng lên bộ dáng thanh lãnh, sai nội thị đặt ghế đẩu xuống, nghiêm túc nói: “Bệ hạ ban ghế, mời điện hạ nghỉ ngơi một lát.”
Thái Bình xoay người sang chỗ khác, ngửa đầu nhìn về phía tường thành, cung kính nhất bái với Võ Hoàng, xem như cảm kích.
“Thần cáo lui.”
“Đứng lại.”
Thái Bình đã biết nàng sẽ chạy, lập tức ngăn cản Uyển Nhi, nhìn về phía nội thị ở một bên, “Ngươi đi bẩm báo với mẫu hoàng, trong chốc lát thần phải chấm bài thi, cần Thượng Quan đại nhân hỗ trợ.”
“Vâng.” Nội thị nhận lệnh lui ra.
Với tài năng của Uyển Nhi, nhất định có thể từ trong văn chương mà nhìn thấy được người nào có cẩm tú văn chương thật sự, người nào chỉ là bao cỏ, cho nên Thái Bình không thể thiếu Uyển Nhi.
Uyển Nhi không dám ứng lệnh, cho đến khi nội thị mang chiếu lệnh của Võ Hoàng xuống, xác định Võ Hoàng cho phép việc này, nàng mới nhất bái với Thái Bình, “Thần, tuân chỉ.”
“Xuân Hạ, mặt trời chiếu đến làm bổn cung khó chịu, mang cây dù đến đây.” Sau khi Thái Bình ngồi xuống, lập tức phân phó Xuân Hạ làm việc.
Xuân Hạ nghe lệnh lui ra, nhanh chóng mang cây dù đến.
“Thượng Quan đại nhân, ngươi tới che dù cho bổn cung.” Thái Bình đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, Xuân Hạ thức thời mà đưa cây dù cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi tiếp nhận cây dù, mở ra che cho Thái Bình.
Thái Bình ra vẻ không vui, chỉ chỉ bóng dù, “Lại gần đây, còn chưa che hết giày của bổn cung nữa.”
Uyển Nhi đi đến trước nửa bước, chính mình cũng bước vào tán dù, lần này rốt cuộc Thái Bình cũng thư thái.

Chỉ thấy điện hạ quay đầu lại hơi hơi mỉm cười với nàng, đè thấp thanh âm nói: “Cũng không thể để ái phi phơi nắng được.”
Tuy nắng ngày mùa thu cũng không độc, nhưng nếu phơi lâu, cũng sẽ làm người ta thấy không thoải mái.
“Hồ nháo.” Uyển Nhi nhỏ giọng mắng một tiếng, trong tim lại rất ấm áp, được điện hạ lo lắng như thế ở trước ánh nhìn chăm chú của đám đông, chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim ấm áp muốn nóng cháy lên, đốt đến tim nàng đập nhanh vài phần.
Thái Bình đắc ý cười khẽ, quay mặt đi, ra vẻ nghiêm túc mà phân phó: “Lát nữa Uyển Nhi cần phải xem xét cẩn thận một chút, đừng lưu lại mấy bao cỏ thật giả lẫn lộn.”
Uyển Nhi nén cười, “Có khi nào thần làm điện hạ thất vọng không?”
Thái Bình cùng nàng nhìn nhau cười, xúc động nhìn về phía đầu cầu Thiên Tân, nàng hy vọng nơi này ngoại trừ Trương Thuyết, còn có thể tìm ra mấy vị thần tử có thể sử dụng.
Có vài người phải âm thầm đoạt lấy, có vài người phải tự tay nuôi dưỡng, nếu nàng có thể giống như hoàng gia gia, trong phủ có nhiều danh thần phụ tá như vậy, còn lo gì đại nghiệp không thành?
Hôm nay Uyển Nhi mặc viên khâm quan phục màu trăng sáng, quan phục có thêu hoa thược dược bằng chỉ bạc, trên thắt lưng treo một chuỗi bạch ngọc.

Nàng cầm dù đứng thẳng ở bên cạnh công chúa, dưới khăn vấn là một khuôn mặt tú lệ xuất chúng, lúc này khóe môi nàng khẽ cong, lại có vài phần ngạo khí nhàn nhạt dào dạt trên người.
Thượng Quan đại nhân dáng người thẳng tắp, bên cạnh là công chúa kiều mị, hai người cùng che ô, đó là một bức hoạ hai nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ.
Đúng lúc này, Xuân Hạ nhìn thấy gương mặt công chúa ửng đỏ, cho rằng điện hạ vẫn cảm thấy nóng, liền cầm một chiếc quạt tròn làm từ lông thanh điểu đến, vốn định quạt mát cho điện hạ, nào biết Thái Bình nhanh tay, thế nhưng lại nhận lấy.
Xuân Hạ kinh ngạc đứng ở chỗ cũ, chỉ thấy công chúa nghiêng người nhẹ nhàng phẩy quạt, một nửa gió mát phất về phía chính mình, một nửa gió mát lại phất về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhận được gió mát, ý cười nơi khoé miệng càng đậm hơn.

Điện hạ này, thật sự là thời thời khắc khắc đều sủng nàng.
Đối với Thái Bình mà nói, chỉ cần Uyển Nhi hưởng thụ là được, chỉ cần Uyển Nhi vui vẻ, vậy thì nàng cũng sẽ vui vẻ.

Nàng sống lại một đời, sơ tâm còn không phải là vì điểm này mà tính toán thôi sao?
Cùng lúc đó, bên kỷ án có sĩ tử đang loay hoay viết chữ, có sĩ tử chống đầu suy nghĩ đáp án, còn có kẻ vò đầu bứt tai không biết giải đề này như thế nào.
Ở giữa có một thiếu niên áo xanh, ngơ ngác mà nhìn Thái Bình cùng Uyển Nhi ở dưới Ứng Thiên Môn, lẩm bẩm thì thầm: “Vũ phượng nghênh công chúa……”
“Đạo tế, ngẩn người làm gì! Mau làm bài đi!” Đồng học bên cạnh hắn đập đập một chút, kéo hắn về từ trong thất thần, “Viết nhanh!”
Thiếu niên hạ ánh mắt xuống, rì rầm: “Viết liền đây, viết liền đây.” Nói xong, nhấc bút lên, viết tên mình lên giấy.
Lạc Dương, Trương Thuyết.
_____
Chú giải
Hạ tuần: từ ngày 21 đến ngày 30 (thượng tuần là từ ngày mùng 1 đến ngày mùng 10, trung tuần là từ ngày 11 đến ngày 20)
Bao cỏ: ám chỉ những kẻ ngu ngốc, bên trong không có giá trị
Thuyết trong Trương Thuyết là nói, Đạo cũng có nghĩa là nói, Đạo tế là cách gọi thân mật của Trương Thuyết.
Nguyên câu thơ của Trương Thuyết là "Vũ phượng nghênh công chúa, điêu long phú tiệp dư" (Phượng bay đón công chúa, khắc rồng trao tiệp dư), câu thơ này được cho là viết về Thái Bình và Uyển Nhi (lúc này là tiệp dư của Lý Hiển).
Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu sử nhân chiêu chiêu, kim dĩ kỳ hôn hôn sử nhân chiêu chiêu: Thánh nhân lấy sáng tỏ để làm người khác sáng tỏ, ngày nay lấy mờ mịt lại muốn người khác phải sáng tỏ (tạm dịch).

Theo mình tìm hiểu thì ý câu này là Thánh nhân hiểu rõ bản thân mình rồi mới làm cho người khác hiểu rõ, còn những người bây giờ thì mờ mịt về bản thân nhưng lại muốn người khác phải hiểu mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui