Cấm Đình


Tin tức công chúa có thai rất nhanh đã truyền đến tai Võ Hoàng, Bùi thị kích động liên tục chúc mừng: “Chúc mừng bệ hạ! Điện hạ rốt cuộc đã có tin vui!”
“Đây là lần đầu Thái Bình mang thai, phân phó thái y, chăm sóc nàng cho thật tốt.” Võ Hoàng không thể nghi ngờ là cao hứng, lập tức ra lệnh.

Từ nhỏ đến lớn, Thái Bình chưa bao giờ làm nàng thất vọng, mặc dù nhất thời không thể để hài nhi này làm hoàng thái tôn, nhưng sự tình cũng không phải không còn đường sống để cứu vãn.
Chỉ cần nàng có thể sống lâu mấy năm, lại làm chút chuyện trọng đại để sử sách vĩnh viễn ghi nhớ, từng bước từng bước thay thế những cựu thần Lý Đường đó.

Chờ hoàng tôn lớn lên, cánh chim dang rộng, nàng nhắc lại chuyện lập trữ quân, khi đó lực cản đã không còn lớn như hiện nay.
“Còn có phò mã! Để hắn mỗi ngày trở về chăm sóc!” Võ Hoàng là người từng trải, nàng biết làm bạn với một người có thai quan trọng đến nhường nào, “Còn có…… Còn có……” Võ Hoàng bỗng nhiên nghĩ tới Uyển Nhi, nàng nhìn về phía Uyển Nhi lặng im không nói gì ở một bên, “Ngươi nhân ngày nghỉ hưu mộc, liền đi đến phủ công chúa thăm Thái Bình.”
Thái Bình cùng Uyển Nhi từ trước đến nay có giao tình sâu sắc, nhiều người làm bạn, như vậy trong lòng nàng cũng sẽ cao hứng hơn nhiều.
“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên thanh âm của nội thị, “Bệ hạ, điện hạ tới.”
“Lúc này không nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới nơi này làm gì!” Võ Hoàng hơi bực, không đợi nàng hạ lệnh, Uyển Nhi đã trước một bước đi đến cửa điện.
Uyển Nhi vươn tay tới, cung kính nói: “Điện hạ cẩn thận chút!”
Thái Bình nắm lấy tay nàng, thuận thế truyền cho nàng một nụ cười đầy kiên định, “Đừng sợ, bổn cung ổn mà.”
Uyển Nhi nắm thật chặt tay Thái Bình, lúc này nàng ấy đến yết kiến Võ Hoàng, Võ Hoàng chắc chắn thuận thế mệnh thái y bắt mạch, Uyển Nhi biết công chúa nhất định đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, nhưng nói nửa điểm không lo lắng thì đều là nói dối.
“Thật sự không có việc gì đâu.” Khi Thái Bình cười cười nhìn về phía Võ Hoàng, nhỏ giọng lại trấn an Uyển Nhi một câu.
Tim Uyển Nhi đập thấp thỏm, chỉ phải cẩn thận đỡ Thái Bình đến gần Võ Hoàng.

Nàng dành đến một trăm hai mươi phần lực chú ý, nếu Thái Bình nhất thời không ứng phó được, nàng liền giúp đỡ Thái Bình cùng nhau qua loa lấy lệ với Võ Hoàng.
Thái Bình cách xiêm y cũng có thể cảm nhận được Uyển Nhi đang khẩn trương, nàng mỉm cười phủ lên mu bàn tay nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ ba cái, trêu ghẹo: “Không phải là có tin vui sao, sao Uyển Nhi còn khẩn trương hơn cả phò mã.”
Võ Hoàng cười to: “Hẳn là khẩn trương, nếu ai hầu hạ con không tốt, trẫm liền lấy được đầu của hắn!” Vừa nói, nàng cho phép Thái Bình không cần hành lễ, mệnh Bùi thị nâng ghế dựa đến, để Thái Bình ngồi xuống.
“Đây là an bài kỳ thi mùa Xuân năm nay của Xuân Quan, mời mẫu hoàng ngự lãm.” Thái Bình lấy tấu chương ra, đưa cho Bùi thị ở một bên.
Bùi thị tiếp nhận tấu chương, trình cho Võ Hoàng.
Võ Hoàng nhíu mày, “Không phải trẫm đã cho phép con nghỉ ngơi trong phủ sao? Sao còn bận rộn công vụ?”
“Thần là Xuân Quan thượng thư, cũng không thể ngồi không ăn bám, cho bọn hắn bất luận lý do gì để hãm hại nữ tử.” Thái Bình nói đầy nghiêm túc, “Nếu không, sau này đám triều thần kia liền sẽ lấy chuyện nữ tử sinh con chậm trễ công vụ, cản trở chuyện cải cách nữ tử tham chính.

Đây là chuyện thần vẫn luôn tâm nguyện, mẫu hoàng biết mà.”
Võ Hoàng tự nhiên biết, chỉ là một bước này còn xa, với tình hình thiên hạ lúc này, không gấp được.

Chỉ là Thái Bình có thể nhìn xa như vậy, Võ Hoàng thập phần vui mừng.
Nàng vội vàng nhìn lướt qua tấu chương của Thái Bình, từng chuyện từng chuyện liên quan đến kỳ thi mùa Xuân đều được viết ra rành mạch.

Trong kòng Võ Hoàng mừng thầm, hiện giờ Thái Bình làm chính vụ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
“Việc này.” Võ Hoàng nhìn về phía Uyển Nhi, “Liền giao cho Uyển Nhi làm, như thế, Thái Bình hẳn là yên tâm.”
Thái Bình cười nói: “Uyển Nhi tiếp nhận kỳ thi mùa Xuân năm nay, không gì thích hợp hơn.” Nói xong, nàng hơi hơi ngẩng đầu, “Đừng tưởng rằng bổn cung tĩnh dưỡng trong phủ, sẽ không hỏi đến danh sách tiến sĩ năm nay.”
“Vâng.” Uyển Nhi biết đây là Thái Bình mượn cơ hội trao nhiệm vụ cho nàng, để cho nàng có lý do thường xuyên chạy đến phủ công chúa.
Võ Hoàng chăm chú liếc mắt nhìn Bùi thị, Bùi thị biết điều rời khỏi đại điện.
“Chuyện công xong xuôi, cũng nên nói chuyện tư.” Ánh mắt nóng hổi của Võ Hoàng nhìn theo bụng nhỏ của Thái Bình.
Thái Bình ngượng ngùng che bụng nhỏ lại, làm nũng: “Mẫu hoàng nhìn chằm chằm vào bụng của thần làm gì!”
“Thật sự đã trưởng thành, cũng phải làm mẫu thân.” Võ Hoàng cảm khái, trong đầu hiện lên tình cảnh cái ngày nàng hạ sinh Thái Bình.
Thái Bình không thể nghi ngờ chính là công chúa mang phúc khí đến cho Đại Đường, ngày nàng sinh ra, mọi việc trôi chảy, cho nên Cao Tông Lý Trị mới gọi nàng là Thái Bình.
“Sẽ…… rất đau sao?” Thái Bình biết rõ còn hỏi.
Võ Hoàng nhẫn cười, “Sẽ, nhưng cũng là hạnh phúc.” Nửa câu sau giới hạn ở Thái Bình, nữ nhi sinh ra đối với nàng mà nói là hạnh phúc lớn lao, cho nên nàng mới có thể yêu thương Thái Bình hết mực như thế.
“Đừng sợ.” Võ Hoàng dịu dàng trấn an, “A nương sẽ bồi Thái Bình, bình bình an an sinh hạ hoàng tôn.”
Thái Bình nghe thấy lời này, trong lòng lại bất an.

Hôm nay tới đây, đầu tiên là làm Võ Hoàng tâm an, chủ động bước qua cửa ải thái y, thứ hai là muốn thăm dò mẫu thân, nhìn xem Võ Hoàng sau đó sẽ an bài thế nào.
Quả nhiên, nếu Thái Bình truyền tin tức đau đớn sắp sinh ra, Võ Hoàng chắc chắn sẽ tới làm bạn, chuyện thay mận đổi đào liền khó làm.
Chẳng được bao lâu, Bùi thị liền mang thái y tiến vào.
Uyển Nhi nén xuống khẩn trương dâng trào nơi đáy lòng, gắt gao nhìn chằm chằm thái y hành lễ với Võ Hoàng xong, đến gần Thái Bình, quỳ gối trước mặt Thái Bình.
“Xin cho hạ quan được phép xem mạch cho điện hạ.”
“Làm phiền thái y.”
Thái Bình bằng phẳng vươn tay tới, để thái y thăm khám mạch đập.
Thình thịch! Thình thịch!
Tim Uyển Nhi đập vang lên từng tiếng, nàng nhìn thấy mi tâm thái y cau lại, vội vàng hỏi: “Điện hạ như thế nào?”
“Điện hạ lúc trước có hàn chứng, tuy đã điều trị thích đáng, đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà……” Thái y cân nhắc một lát, đáp đúng sự thật, “Mạch đập yếu ớt, điện hạ không nên mệt nhọc, nên tĩnh dưỡng trong phủ nhiều hơn, nhưng giữ lại thai nhi cũng không có việc gì, điện hạ an khang.”
Uyển Nhi nghe thấy thái y chứng thực Thái Bình mang thai, lén lút thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng thực mau, nàng lại treo tim lên —— muốn qua mặt thái y bắt mạch, điện hạ nhất định đã dùng thuốc gì đó, nếu có cơ hội, nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ!
Võ Hoàng không vui, “Nghe thấy không? Về sau không cần vào cung yết kiến trẫm, ở trong phủ dưỡng thai cho tốt, đừng động thai khí.”
Thái Bình mềm mại nói: “Nếu thần nhớ mẫu hoàng thì sao?”
Võ Hoàng được lời nói của nàng sưởi ấm trái tim, “Con có thể để phò mã tới nói với trẫm, trẫm sẽ đi thăm con.”
“Vậy thì không được, mỗi ngày mẫu hoàng xử lý triều chính đã rất mệt, thần làm sao nỡ để mẫu hoàng bôn ba?” Thái Bình nói như vậy, nhưng Võ Hoàng nghe được trong giọng nói của nàng lộ ra tia chờ mong.
“Mỗi tháng trẫm sẽ đến thăm con một lần.” Võ Hoàng nói xong, sủng nịch cười cười với nàng, “Như thế vừa không chậm trễ quốc sự, trẫm cũng có thể trò chuyện với Thái Bình.”
Thái Bình gật đầu cười nói: “Cứ định trước như vậy!”
“Ừ.” Võ Hoàng cười khẽ, hỏi thái y, “Có phương thuốc gì hay không?”
“Có, hạ quan liền kê thuốc cho điện hạ, sau đó tự mình đưa đến phủ công chúa.” Thái y lãnh chỉ, “Điện hạ chỉ cần dùng đúng lúc, nhất định mẫu tử bình an.”
Võ Hoàng cuối cùng đã an tâm một chút, “Uyển Nhi, ngươi đỡ Thái Bình hồi phủ, trên đường cần phải cẩn thận chút, phân phó phu xe đi chậm lại, chớ có làm động đến Thái Bình.”
“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh, cẩn thận từng li đỡ Thái Bình dậy.
“Mẫu hoàng, thần cáo lui.”
Thái Bình muốn hành lễ, Võ Hoàng liền giành trước mở miệng.
“Tất cả lễ nghĩa đều miễn! Trở về cẩn thận.”
“Vâng.”
Võ Hoàng nhìn Uyển Nhi đỡ Thái Bình chậm rãi bước ra đại điện, đáy mắt đều là ôn nhu của từ mẫu.

Đã mấy năm không có tình cảm gia đình ấm áp như vậy, Võ Hoàng quý trọng chút hơi ấm còn sót lại của đế vương gia, chỉ hy vọng nàng cùng Thái Bình mẫu nữ đồng tâm, có thể nâng đỡ nhau đi hết con đường đế vương này.
Thái Bình chậm rãi đi xuống cung giai, nàng thoáng nhìn thấy vẻ mặt Uyển Nhi ngưng trọng, không khỏi bật cười nói nhỏ, “Uyển Nhi muốn sờ thử không?”
Uyển Nhi trừng mắt liếc nàng một cái, “Nơi này là trong cung, điện hạ chớ có làm bậy!”
“Chỉ một chút thôi.” Thái Bình bỗng nhiên dừng chân, nắm tay nàng đặt lên bụng nhỏ của mình, “Như thế nào?”
Lúc này cũng chỉ mới mang thai hai tháng, làm sao sờ được gì?
Uyển Nhi biết công chúa muốn hồ nháo, nghiêm túc nói: “Xin điện hạ chú ý chừng mực.”
“Nếu có thể, bổn cung thật sự muốn sinh cho nàng vài đứa nhỏ.” Thái Bình cười trộm thì thầm, những lời này tuy mê sảng, lại làm vành tai Uyển Nhi nháy mắt bị thiêu đến nóng bừng.
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Uyển Nhi thấp giọng mắng một câu.
Thái Bình thấy nàng cuối cùng đã không còn khẩn trương, giãn mày cười nói: “Cũng phải, nơi này không thể hồ ngôn loạn ngữ, chờ lên xe ngựa, ta lại nói cho tận hứng.”
Uyển Nhi cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ ràng, nàng đỡ Thái Bình đi đến trước vài bước.
“Điện hạ cẩn thận!” Chợt nghe cách đó không xa vang lên một tiếng nội thị kinh hô, liền có một quả cầu mây bay tới người Thái Bình.
Uyển Nhi theo bản năng ôm Thái Bình vào lòng, dùng lưng chặn lại một quả cầu mây này.
Cầu mây đập vào eo nàng, làm cho Uyển Nhi nhịn đau khẽ kêu một tiếng, nếu quả cầu mây bay trúng bụng Thái Bình, cũng không biết hôm nay phải làm như thế nào mới xong việc.
“Làm càn! Ai dám đá cầu ở trước Vạn Vật Thần Cung?!” Uyển Nhi quát lên, “Nếu làm hoàng tôn trong bụng điện hạ bị thương, các ngươi có mấy cái đầu có thể lấy xuống?!”
Đám nội thị nhao nhao run rẩy quỳ xuống, “Là…… Là hoàng tôn……”
“Cô cô! Thực xin lỗi!” Lý Long Cơ vẫn là đứa nhỏ bảy tuổi, tuy Võ Hoàng nuôi dưỡng hắn bên gối, nhưng ngày thường đều tùy ý để hắn chơi đùa, cũng không dạy hắn thuật trị quốc gì.

Hắn ở trong cung thích nhất chơi cầu mây, không chỉ có các cung nhân biết, các triều thần cũng biết đến.
Thái Bình trầm mắt nhìn Lý Long Cơ chạy đến quỳ trước người, đứa nhỏ duỗi tay đến nắm lấy váy nàng, ngậm nước mắt lo sợ cực kỳ, “Cô cô, người đừng nóng giận, chất nhi dập đầu nhận sai, người ngàn vạn đừng nói với bệ hạ, chất nhi sợ hãi.”
Thái Bình chán ghét cực kỳ, lập tức phất tay hắn đi, lạnh lùng nói: “Người đâu, Lâm Tri Vương không tuân thủ cung quy, tùy ý đá cầu trước Vạn Tượng Thần Cung, mang về phạt sao chép cung quy trăm lần.”
Lý Long Cơ chợt khóc rống lên, “Cô cô, ta thật sự không phải cố ý! Oa oa.”
“Ngươi khóc một tiếng nữa thử xem.” Ngữ khí của Thái Bình lạnh lẽo như đao, chỉ một câu này, liền làm cho Lý Long Cơ cứng nhắc nhịn xuống kêu khóc.
Thái Bình không muốn nói thêm gì với hắn, “Uyển Nhi, đỡ bổn cung hồi phủ.”
“Vâng.” Uyển Nhi đỡ Thái Bình, chậm rãi rời đi.

Nàng ở nơi xa nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Long Cơ vẫn còn quỳ trên mặt đất, không biết sao, mỗi khi nhìn hắn nhiều một khắc, liền đa nghi giật mình một khắc.
Hắn niên thiếu vô tri, việc hôm nay cho dù Võ Hoàng có biết, nhiều nhất cũng chỉ phạt Lý Long Cơ bị cấm đoán mấy ngày mà thôi.

Võ Hoàng không thể công khai thu thập hắn, đuổi tận giết tuyệt một mạch duy nhất của Lý Đán, miễn cho người khác mượn cớ, nhấc lên rất nhiều kiêng kỵ mà cựu thần Lý Đường dành cho nàng.
Võ Hoàng cần Lý Long Cơ để cân bằng triều đình, nhưng Thái Bình cùng Uyển Nhi đều rõ ràng, người này sớm hay muộn cũng sẽ thức tỉnh lòng muông dạ thú, nếu không thể loại trừ sớm, ngày sau nhất định là họa lớn.
Chỉ tiếc, hiện giờ thay mận đổi đào chưa thành công, chỉ có thể tạm thời thả cho hắn một con ngựa.
Thái Bình cùng Uyển Nhi lên xe ngựa, phu xe đánh xe chậm rãi đi về phía trước.
Uyển Nhi thật lâu không nói lời nào, như suy tư điều gì.
Thái Bình nắm tay nàng, hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”
“Một quả cầu mây của Lâm Tri Vương, là cố ý, hay chỉ là vô tâm?” Uyển Nhi đối diện với ánh mắt của Thái Bình, “Bảy tuổi, là độ tuổi đã có thể ghi nhớ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui