Hôm sau, sau khi Uyển Nhi đi theo Võ Hoàng lâm triều, liền về Tây Thượng Các đổi sang váy dài, mang theo Hồng Nhụy ra ngoài thành Tử Vi.
Hiện giờ cách chính ngọ còn vài canh giờ, nàng trở về nhà mình một chuyến trước.
Trịnh thị không nghĩ tới Uyển Nhi sẽ trở về vào lúc này, khi thấy Uyển Nhi, nàng còn tính nhẩm một chút ngày nghỉ hưu mộc mà Uyển Nhi thường lui tới, hôm nay có tính thế nào cũng không nên trở về.
Nàng lo lắng sốt ruột, vội vàng ra đón, “Uyển Nhi, phát sinh chuyện gì sao?”
Uyển Nhi nhẹ giọng trấn an mẫu thân, “A nương, không có việc gì, đừng lo lắng.” Vừa nói, Uyển Nhi ôm cánh tay mẫu thân, đi qua đình viện, vào bên trong chính đường.
Tuy Trịnh thị được phong Phái Quốc phu nhân, quy chế của đình viện lại không giống những phu nhân khác, vẫn là gia đình bình dân, không có nửa điểm xa hoa phù phiếm.
Một là không muốn gây thêm phiền toái cho Uyển Nhi, hai là không nghĩ quá mức rêu rao, để cho người khác phê bình.
Võ Hoàng rất vừa lòng với biểu hiện của Trịnh thị, nhận ân tình của vua, nên hiểu đúng mực, cho nên Võ Hoàng ngẫu nhiên nhớ tới Trịnh thị, sẽ mệnh Bùi thị chuẩn bị chút ban thưởng đưa qua đó.
Nhà cửa chỉ có một mình Trịnh thị làm chủ, ngày thường có hai nha đầu và một nữ tử có tuổi hầu hạ, cho nên thiên viện dường như để trống.
Uyển Nhi cùng Trịnh thị ngồi ổn định, Hồng Nhụy quen cửa quen nẻo rót hai ly Cam Lộ tới, đặt ở trên kỷ án.
Trịnh thị vẫn còn chưa định hồn, “Thật sự không có việc gì?”
“Thật sự không có việc gì.” Uyển Nhi bưng Cam Lộ lên, uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phía đình vắng bên ngoài, “Thiên viện bên kia vẫn luôn để không, con muốn thu dọn nơi đó, làm tư thục cho nữ tử.”
Trịnh thị cho rằng chính mình nghe lầm, “Nữ tử tư thục?”
“Vâng.” Ánh mắt Uyển Nhi sáng ngời.
Trịnh thị lặng im trở lại, rất lâu không nói một lời.
Uyển Nhi từ trước đến nay là người ổn trọng, tuyệt đối không sẽ đột nhiên nổi lên ý định làm loại chuyện bị người khác phê bình thế này, Võ Hoàng đột nhiên cho phép nàng trở về nhà, chỉ sợ việc này không tránh khỏi có liên quan đến Võ Hoàng.
“Ý của bệ hạ?”
“Là ý của con, bệ hạ chỉ ngầm đồng ý.”
Uyển Nhi nói qua tình huống một cách đơn giản, đặt Cam Lộ xuống, duỗi tay nắm lấy tay của mẫu thân, “Cũng là tâm nguyện của con.”
“Thiên hạ chưa bao giờ có nữ tử tư thục……”
“Sau này sẽ có.”
Uyển Nhi nắm chặt tay Trịnh thị, “Mỗi tháng con chỉ có thể xuất cung mấy ngày, không thể ngày ngày tới đây làm phu tử dạy vỡ lòng cho những nữ oa đó, cho nên……”
Trịnh thị muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt tha thiết của Uyển Nhi, “Nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng!” Uyển Nhi gật đầu.
Hai tay Trịnh thị ôm lấy tay nàng, đau lòng nói: “Tội gì phải làm chuyện tốn công vô ích như vậy.”
“Năm đó khi ở Dịch Đình, a nương không phải cũng đã làm?” Uyển Nhi cười khẽ, “A nương hối hận sao?”
Trịnh thị sao lại hối hận, hiện nay Uyển Nhi có thanh danh như vậy, nàng cảm thấy đời này chuyện không hối hận nhất chính là chuyện này! Đôi mày nhíu chặt của nàng cuối cùng cũng giãn ra, xoa xoa gáy Uyển Nhi, “A nương chỉ lo lắng, sẽ không có ai đến.”
Dù sao nữ oa trong gia đình quý tộc sẽ có phu tử đặc biệt dạy vỡ lòng, nữ oa trong gia đình thương nhân cũng có mời tiên sinh dạy vỡ lòng, nữ oa gia đình hàn môn thì suốt ngày bận rộn việc nông, cho dù không thu tiền, những nữ oa đó cũng không có thời gian tới nghe học.
“Cứ mở tư thục, rồi sẽ có người tới mà.
Khi con ở trong cung làm việc, làm phiền a nương thay mặt làm phu tử trước.” Uyển Nhi nhất thời cũng không tìm thấy nữ phu nhân thích hợp để dạy các nàng.
Nàng không phải không nghĩ tới Xá Địch thị, chỉ là việc này vừa mới bắt đầu, nếu liên lụy quá nhiều người tiến vào, nhất định sẽ chạm đến những dây thần kinh nhạy bén của đám triều kia, nàng cần thiết phải thu nhỏ, biến chuyện này thành việc tư, miễn cho những triều thần đó vừa thấy đã nhận định đây là việc công.
Tựa như dùng nước ấm nấu ếch xanh, nếu cứ từ từ, chờ ếch xanh phát hiện, cũng đã nóng chín hơn phân nửa.
Trịnh thị ôn nhu cười: “Được, đã là Uyển Nhi thích, vậy a nương sẽ làm cùng con.”
Uyển Nhi lấy túi tiền của mình ra, đặt ở trước mặt Trịnh thị, “Trong cung cũng không cần phải tiêu tiền, mấy năm nay con tiết kiệm được không ít, đặt mua tư thục là đủ rồi.” Vừa nói, Uyển Nhi lại cởi khối ngọc bội từ bên hông xuống, “Ngọc bội này là nhiều ngày trước có một vị sĩ tử đưa kèm hành quyển, màu sắc sáng trong, nhất định có thể được giá tốt.
Dựa vào số tiền bạc này, chi phí bút mực ngày thường để tư thục duy trì ba năm cũng không có vấn đề.
Còn phần phí nhập học của nữ oa, a nương cứ xem xét mà thu, nếu có của cải, thu mười văn tiền, nếu thật sự không có tiền, đưa mấy nhánh tùng trong núi cũng được.
Con chỉ cần có nữ oa chịu tới, chuyện gì cũng dễ nói.”
Trịnh thị không biết hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, rõ ràng biết Uyển Nhi làm chuyện ngốc nghếch tốn công vô ích, nhưng nàng lại cảm thấy cả trái tim đều nóng lên, “Uyển Nhi yên tâm, những việc này, a nương sẽ làm tốt cho con.”
“Đa tạ a nương!” Uyển Nhi cao hứng cảm tạ một câu.
“Đứa nhỏ ngốc, không cần khách khí như vậy.” Trịnh thị ôn hòa nói xong, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, “Đã là giờ Tỵ một khắc, ta sai người chuẩn bị ngọ thiện.”
“A nương, con còn chuyện quan trọng khác, muốn đến phủ công chúa một chuyến.” Nói xong Uyển Nhi đứng dậy, nhất bái với Trịnh thị, “Chỉ có thể chờ đến lúc chính thức nghỉ hưu mộc, lại bồi a nương cùng nhau dùng bữa.”
Ánh mắt Trịnh thị hơi trầm xuống, lời nói có ẩn ý nhắc nhở, “Con cùng điện hạ vẫn luôn thân cận, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.” Nói xong, ánh mắt đau lòng dừng ở đoá mai đỏ trên mi tâm Uyển Nhi.
Năm đó vì sao Võ Hoàng cắt lên trán nàng, Trịnh thị cũng biết được.
Uyển Nhi thẳng thắn nói: “Điện hạ là quân vương con chờ đợi đã lâu, con muốn làm thần tử của nàng.”
“Xuỵt! Con không muốn sống nữa à!” Trịnh thị nghe được run sợ, Võ Hoàng còn tại vị, sao có thể nhắc đến một chữ “quân” khác.
Uyển Nhi mỉm cười, “Việc này bệ hạ cũng biết được, nàng cũng ngầm đồng ý.”
Trịnh thị lại có vài phần kinh ngạc, dân gian nghị luận sôi nổi, đều nói Võ Hoàng có ý truyền ngôi vị hoàng đế cho con cháu Võ thị, nếu không phải bị các triều thần cản lại, chỉ sợ Đông Cung sớm đã do họ Võ làm chủ.
Nàng chỉ là không nghĩ tới, trong lòng Võ Hoàng lại hướng về công chúa.
Đại Chu có Nữ Hoàng đã là việc vang dội cổ kim, nếu còn có một Hoàng Thái Nữ, đó sẽ là mở ra một thời đại khác.
Nghĩ đến đây, Trịnh thị không thể không đánh giá Uyển Nhi một lần nữa, cái gọi là nữ tử tư thục, chỉ là Uyển Nhi đang xây khối gạch đầu tiên cho công chúa.
Lầu cao trăm thước chỉ có thể xây lên từ tầng dưới chót, không có bất luận kẻ nào có thể một bước lên trời.
Người tài, quả thật là người tài.
Trịnh thị cuối cùng đã hiểu ra ngọn lửa trong tim rốt cuộc bởi vì điều gì mà nhóm lên, nữ nhi của nàng đang làm một đại sự khó lường.
Nàng chợt thấy hốc mắt có chút nóng, chậm rãi đứng lên, ôm chặt Uyển Nhi, nhẹ nhàng xoa xoa lưng Uyển Nhi, “Thượng Quan thị sẽ hãnh diện vì con, a nương cũng hãnh diện vì con.”
Uyển Nhi nghe được trong tim ấm áp, “Cảm ơn a nương.”
“An tâm đi, bất luận có khó thế nào, a nương cũng sẽ xử lý tốt chuyện tư thục.” Ngọn lửa trong tim Trịnh thị một khi bốc lên, nàng biết suốt cuộc đời này cũng sẽ không tắt.
“Vâng!” Uyển Nhi bái biệt Trịnh thị, mang theo Hồng Nhụy trở về xe ngựa bên ngoài trạch.
Hồng Nhụy nhìn thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, nhịn không được hỏi: “Đại nhân làm sao vậy?”
“Cao hứng.” Uyển Nhi xác thật cao hứng, có mẫu thân như thế, nàng cũng hãnh diện.
Hồng Nhụy không hiểu, chỉ biết Uyển Nhi đỏ mắt như vậy để điện hạ nhìn thấy, chỉ sợ điện hạ lại đau lòng.
Nàng vội vàng lấy khăn tay ra, đưa cho Uyển Nhi, “Đại nhân mau lau đi.”
“Được.” Uyển Nhi hiểu ý cười, tiếp nhận khăn xoa xoa.
Vệ sĩ đánh xe giơ roi giục ngựa, vội vàng hướng xe ngựa đến phủ công chúa.
Hôm qua Thái Bình từ trong cung trở về, cơ hồ cả đêm không ngủ, suy nghĩ nên dỗ dành Uyển Nhi như thế nào, hôm qua không phải nàng không muốn nàng ấy, mà là sợ nếu nàng nói muốn, ngược lại sẽ là chuyện xấu.
“Điện hạ! Đại nhân tới!” Hôm nay tâm tình của Xuân Hạ rất tốt, khi tiến đến báo tin, đầy mặt đều là ý cười.
Thái Bình nhíu mày, “Nếu Địch đại nhân mang người tới, để cho bọn họ chờ trong chốc lát trước đã, bổn cung dọn dẹp một chút sẽ đến chính điện.”
“Không phải đám người Địch đại nhân, là Thượng Quan đại nhân!” Xuân Hạ nhịn không được lẩm bẩm.
“Còn thất thần làm gì?! Mau mời người vào đây cho bổn cung!” Thoáng chốc Thái Bình đã thay đổi sắc mặt, làm sao còn ngồi yên, không đợi Xuân Hạ hành động, nàng đã bước nhanh đến cửa, không ngừng nhìn xung quanh ngoài tẩm điện.
Lúc người trong lòng xuất hiện trong tầm mắt nàng, Thái Bình cầm lòng không đậu cong khóe môi lên, “Uyển Nhi!”
Uyển Nhi nhìn thấy bộ dáng này của Thái Bình, trái tim đã sớm tràn ra hoa, nàng ra vẻ trấn tĩnh, đưa cho Hồng Nhụy một ánh mắt.
Hồng Nhụy kích động nâng váy chạy về phía Xuân Hạ, không đợi Xuân Hạ phản ứng, liền nắm lấy tay nàng, dẫn nàng chạy đến hoa viên.
“Điện hạ……” Xuân Hạ chỉ kịp gọi một tiếng, liền nhìn thấy Thái Bình phất phất tay áo với nàng.
“Đều lui ra.” Thái Bình giả vờ nghiêm túc hạ lệnh, các cung nhân trong sân đều lui xuống, tính cả Lý Lăng ngày thường ẩn nấp trong tối cũng biết điều mà lui xuống.
Uyển Nhi đi đến, Thái Bình nắm tay nàng cùng bước vào tẩm điện, không kịp đóng cửa, hai người liền không hẹn mà cùng mở miệng, “Hôm qua kỳ thật……”
Hai người nhìn nhau cười, không ngờ lại trăm miệng một lời, “Ta chỉ sợ nàng……”
Tuy rằng không nói hết một câu hoàn chỉnh, nhưng hai người đã biết đối phương muốn nói điều gì.
“A!”
Chỉ là Uyển Nhi không dự đoán được, Thái Bình một tay đóng nửa cánh cửa điện, một tay kia lại thuận thế câu lấy eo nàng, cùng nàng dính sát vào.
Có nửa cánh cửa điện che giấu, gian ngoài tự nhiên không nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, nhưng chung quy vẫn còn nửa cánh cửa điện mở toang, nói một chút không lo lắng, đó cũng là nói dối.
Uyển Nhi đấm nhẹ một cái lên đầu vai Thái Bình, “Điện hạ hồ nháo!”
“Ta mới không cần Uyển Nhi làm chiêm sự gì ở phủ công chúa, có làm cũng chỉ có thể làm công chúa phi của ta!” Thái Bình như đang hứa hẹn, nói rất kiên định.
Uyển Nhi thuận thế ôm lấy cổ điện hạ, “Chỉ là công chúa phi?”
Thái Bình khẽ cười, “Ngẫu nhiên…… cũng có thể là phò mã.”
Uyển Nhi nghiêng người đến trước, thanh âm nỉ non: “Thần…… bỗng nhiên muốn đi quá giới hạn……”
“Vậy liền đi quá giới hạn…… Bất cứ lúc nào…… Bổn cung đều cho phép……” Thái Bình nhắm mắt, mặc cho đôi môi Uyển Nhi tùy ý vuốt ve, cuối cùng không kìm lòng được cạy môi nàng ra, câu lấy lưỡi nàng quấn quít, thật lâu khó phân.
Đây là điều dĩ nhiên điện hạ cho phép nàng, cũng là Uyển Nhi ăn tủy biết vị cầm lòng không đậu.
Làm công chúa phi không tồi, làm phò mã dường như…… càng không tồi.
Vì thế, tiểu công chúa Thái Bình kiêu ngạo nhất Đại Chu bị Thượng Quan đại nhân ấn sau cánh cửa hôn đến ý loạn tình mê, nếu không phải còn có công vụ muốn làm, Uyển Nhi sẽ không bỏ qua nàng ấy, Thái Bình cũng không muốn để nàng bỏ qua.
“Hôm nay ở lại dùng bữa!” Thái Bình ra lệnh, nhịp tim vẫn còn cuồng loạn, lửa tình trong ánh mắt còn chưa lui hết, làm lòng người nhìn thấy nóng lên lại phát run.
Uyển Nhi cố nén tình diễm thiêu đốt trong tim xuống, biết rõ còn hỏi, “Chỉ là dùng bữa?”
Thái Bình nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo Uyển Nhi, “Ngủ lại được không?”
“Bên phía bệ hạ……”
“Bổn cung có lý do.”
Thái Bình đã động tâm tư, ngón trỏ của nàng vẽ ba vòng trên ngực Uyển Nhi, “Nếu lý do của bổn cung không đủ, nói vậy phò mã có thể nghĩ ra lý do tốt hơn.”
Với bản lĩnh của Uyển Nhi, Thái Bình tin tưởng nàng ấy đưa ra lý do, mẫu hoàng nhất định sẽ cho phép.
“Ai bảo nàng trêu chọc bổn cung, nàng phải…… phụ trách.”
“Vâng.”
Uyển Nhi không nhịn được mà bật cười, trách nhiệm như vậy, nàng vui lòng nhận lấy.
_____
Chú giải
Tinh diễm: đoàn lửa nhỏ như sao
Hành quyển: trong các khoa thi ngày xưa của Trung Quốc, thí sinh trước khi tham gia khảo thí sẽ viết thơ vào trong quyển trục, rồi giao cho quan viên để họ tiến cử lên quan chủ khảo chấm thi..