Cấm Đình


Mỗi khi Uyển Nhi nghỉ hưu mộc, nàng luôn mang theo Hồng Nhụy xuất cung từ sáng sớm.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng mang theo Hồng Nhụy trở về nhà, để Hồng Nhụy đi xuống sửa sang lại phòng trước, đêm nay nàng muốn nghỉ lại nhà như thường lệ.

Sau khi Hồng Nhụy lui ra, Uyển Nhi đến tư thục ở thiên viện.
Cửa vào tư thục kỳ thật là cửa sau thiên viện, cửa sau treo một bảng hiệu nho nhỏ, bên viết bốn chữ “Trác Ngọc Tư Thục”.

Ngày đầu treo biển hành nghề, không ít bá tánh đều cho rằng có thể mang nam oa nhà mình tới đọc sách biết chữ, dù sao Uyển Nhi có thanh danh bên ngoài, lại là cận thần của nữ hoàng.

Có thể bái Uyển Nhi làm sư, không thể nghi ngờ chính là một lối tắt leo lên mây.

Ai ngờ, sau đó Trịnh thị lại đặt thêm một bảng gỗ nhỏ bên cạnh cửa, bên trên viết một hàng chữ —— chỉ nhận nữ oa.
Các bá tánh thoáng chốc bàn tán sôi nổi, chỉ cảm thấy Thượng Quan đại nhân này thật sự hành xử khác người, thiên hạ đời nào có nữ tử tư thục? Mặc dù là có, cũng sẽ không có ai đưa nữ oa đến tư thục.
Chuyện tư thục kỳ thật đã sớm truyền đến tai đám triều thần kia, mọi người đều chờ xem tư thục bị chê cười.

Nếu không phải công chúa đưa Đông Tầm tới bái sư, chỉ sợ tư thục sẽ bỏ không hồi lâu.
Điện hạ luôn tri kỷ như vậy.
Mỗi lần Uyển Nhi nghĩ đến đây, trong tim đều là ấm áp.

Nàng đi đến ngoài thư đường, cũng không vội vã đi vào, chỉ đứng ở cạnh cửa liếc mắt nhìn vào trong một cái.

Trịnh thị đang giảng bài cho hai nữ oa nhỏ gầy mà nàng nhận nuôi, hai nữ oa tới trạch đã được mấy ngày, sắc mặt tốt hơn nhiều so với khi mới đến.
Trịnh thị không nghiêm khắc giống như lúc trước ở Dịch Đình, kiên nhẫn cũng tốt hơn ngày đó rất nhiều, sau khi dạy chữ “Người” nên viết như thế nào, liền đi đến kỷ án, tay cầm tay mà dạy hai đứa nhỏ viết chữ này.
Không nhìn thấy thân ảnh Đông Tầm, Uyển Nhi theo bản năng quay đầu lại nhìn cánh cửa khép hờ phía sau.

Đông Tầm từ trước đến nay không bao giờ đến muộn, hôm nay trễ canh giờ, hơn phân nửa là bởi vì điện hạ rồi.

Nghĩ đến ước hẹn với điện hạ hôm qua, cũng không biết trên đường điện hạ bị cái gì trì hoãn?
Đúng lúc này, cửa sau khép hờ bị người khác đẩy ra.
Đông Tầm thò ra nửa cái đầu, đã nhìn thấy Uyển Nhi ở xa, thoáng chốc đứng thẳng tắp ở cạnh cửa, trịnh trọng chắp tay thi lễ với Uyển Nhi, “Học sinh trên đường bị trì hoãn, đã tới muộn, xin phu tử thứ lỗi.”
Uyển Nhi nhẹ giọng nói: “Vào nghe giảng trước đi.”
“Vâng.” Đông Tầm nhút nhát sợ sệt đi đến, phía sau lại không có ai đi theo.
Khi nàng đến gần Uyển Nhi, Uyển Nhi nhịn không được hỏi: “Một mình ngươi tới sao?”
“Bùi chiêm sự đưa ta tới, hắn thấy ta tiến vào, liền ngồi xe ngựa rời đi rồi.” Đông Tầm trả lời đúng sự thật.
Điện hạ không đến cùng Đông Tầm, Uyển Nhi có chút mất mát, nhẹ nhàng thở dài, nàng nhanh chóng thu lại tâm tình, mang Đông Tầm vào thư đường.
Trịnh thị nhìn thấy Uyển Nhi tới, cười nói: “Trở về là tốt, hôm nay a nương có hầm món ngon cho con, ta đi xem củi lửa một chút, nơi này liền giao cho con.”
“Cảm ơn a nương.” Uyển Nhi dịu dàng cười.
“Về nhà thì không cần khách khí như vậy.” Trịnh thị cười cười, rời khỏi thư đường.

Mới vừa đi ra ngoài thư đường, nàng liền nhìn thấy công chúa đi vào từ cửa sau.

Nàng vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy Thái Bình đưa tay “xuỵt” một cái với nàng.
Trịnh thị nhịn lại lời nói.
Thái Bình phất tay ra hiệu Trịnh thị lui ra, Trịnh thị chỉ đành nhất bái với công chúa, rời khỏi thiên viện.
“Xuân Hạ, không cần chờ nơi này, bên ngoài có hộ vệ, nơi này sẽ không có chuyện gì, đi tìm Hồng Nhụy trò chuyện đi.” Thái Bình nhỏ giọng phân phó, Xuân Hạ cao hứng lĩnh mệnh lui ra.
Đối với toà nhà của Trịnh thị, Xuân Hạ không xa lạ chút nào.

Ngày xưa đại nhân ở trong cung làm việc, nàng thường xuyên phụng mệnh công chúa chạy đến nơi này tặng lễ vật, có thể nói nàng là cung nhân trong phủ công chúa mà Trịnh thị quen thuộc nhất.
Thái Bình chờ Xuân Hạ rời đi, thả nhẹ bước chân đến gần cửa thư đường.
“Chữ Người, một phiết một nại đều có ý nghĩa.” Uyển Nhi ngồi ở bên cạnh Đông Tầm, nâng bút chấm mực, “Hai người các ngươi cũng lại đây nhìn.”
Hai tiểu cô nương nghe lời liền đứng dậy, vây quanh nàng.
Uyển Nhi cầm bút, đoan đoan chính chính viết một chữ “Người” lên giấy Tuyên Thành, “Tâm chính trực, hành động sẽ chính trực.

Thường nói chữ giống như người, chính là đạo lý này.” Nói xong, nàng đưa bút lông cho Đông Tầm, “Người, cúi đầu và ngẩng đầu không hổ thẹn với thiên địa mới có thể xưng là người.

Cho nên chữ này, không thể viết xiên xiên vẹo vẹo, hai nét trái phải, cần phải viết được đoan chính.

Đông Tầm, ngươi viết một lần cho ta xem.”
“Vâng.” Đông Tầm cầm bút, đoan đoan chính chính viết một chữ “Người”.

Nàng đến phủ công chúa đã lâu, ngày thường Xuân Hạ cũng sẽ dạy nàng biết chữ, cho nên tiến bộ nhiều nhất.
Uyển Nhi vừa lòng gật đầu, nhìn về phía hai người kia, “Các ngươi cũng viết một lần cho ta xem.”
“Vâng!”
Hai tiểu cô nương trở lại kỷ án của mình rồi ngồi xuống, từng người viết một chữ “Người”.

Chữ thì đoan chính, nhưng nét nại lại không hẹn mà cùng có chút hơi run.

Tựa như xuất thân của hai nàng, ngay từ đầu đã hèn mọn như sâu kiến.

Người sống dưới đáy, phải ngẩng đầu như thế nào, không vượt qua được rào cản tinh thần, sao có thể niết bàn?
“Ngẩng đầu.” Uyển Nhi cũng không vội vã sửa đúng bút pháp cho hai nàng, mệnh hai người các nàng ngẩng đầu lên trước.
Hai tiểu cô nương còn nhát gan hơn cả Đông Tầm, cho rằng phu tử chuẩn bị giáo huấn, trong ánh mắt nhìn Uyển Nhi nhuộm đầy sợ hãi, thậm chí không cần Uyển Nhi mở miệng, hai tiểu cô nương liền không hẹn mà cùng vươn tay phải ra, một bộ dáng xin phu tử đánh phạt.
Uyển Nhi nhìn hết trong mắt, đau ở đáy lòng.
“Rút tay lại đi.”
Các tiểu cô nương không nghĩ tới Uyển Nhi không muốn đánh các nàng, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ý cười trên mặt Uyển Nhi không giảm, ngược lại còn đậm hơn vài phần, “Thẳng lưng lên, ngẩng đầu, đệ tử của ta phải chính trực, các ngươi không làm sai chuyện gì, vì sao phải sinh ra áy náy trong lòng?”
Các tiểu cô nương giật mình, năm này tháng nọ sinh hoạt ở tầng dưới chót, muốn các nàng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thật sự là quá khó.
Nhìn thấy hai tiểu cô nương lại muốn cúi đầu, Uyển Nhi nắm lấy cằm hai người các nàng trước một bước, “Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép các ngươi hở ra một chút là cúi đầu.”
“Ha ha.”
Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Uyển Nhi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy công chúa đã tới, trong lòng đều là vui mừng, ngoài miệng lại nhàn nhạt hỏi: “Điện hạ ở bên ngoài nhìn bao lâu?”
“Uyển Nhi dạy các nàng bao lâu, bổn cung liền nhìn bấy lâu.” Thái Bình đi đến, ba nữ oa kinh sợ vội quỳ xuống đất dập đầu.
Thái Bình chắp tay mà đứng, nghiêm túc nói: “Ai cho phép các ngươi quỳ hành lễ?”
Ba nữ oa nghe ra ngữ khí của Thái Bình không vui, tức khắc càng luống cuống.
Uyển Nhi nghiêm mặt nói: “Điện hạ không cần hù dọa các nàng, thần thật vất vả mới……”
“Đông Tầm, mang các nàng ra ngoài chơi một lát đi.” Thái Bình đến gần Đông Tầm, vỗ vỗ đầu Đông Tầm, “Đi chơi, chơi cao hứng, bổn cung có thưởng!”
“Vâng.” Đông Tầm cao hứng lĩnh mệnh, nắm tay hai nữ oa kia chạy ra khỏi thư đường.
Uyển Nhi không vui: “Điện hạ hồ nháo.”
“Khi Đông Tầm vừa tới phủ công chúa, cũng giống như các nàng.” Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, ánh mắt nhìn về phía ba nữ oa vui đùa ầm ĩ trong đình, “Nếu ta không dùng biện pháp này, để nàng ấy mỗi ngày vui chơi vô cùng cao hứng, hôm nay sẽ là học sinh thứ ba làm nàng đau đầu.”
Uyển Nhi nhận ra ý của Thái Bình.
Thái Bình cười khẽ, “Từ từ thôi, hai nàng ấy có lẽ sẽ là học sinh mà Uyển Nhi đắc ý nhất đó.”
Uyển Nhi hiểu ý cười, “Được điện hạ chúc phúc, thần cũng hy vọng các nàng thành tài.”
“Uyển Nhi.” Thái Bình bỗng nhiên nhẹ giọng gọi nàng, “Ngày mai ta phải lên đường đến Lĩnh Nam rồi……”
“Hôm qua nàng tiến cung là vì án Lĩnh Nam sao?” Uyển Nhi thu lại ý cười, siết chặt ngón tay, gắt gao nắm tay nàng ấy, “Triều đình chưa hạ chiếu lệnh, nếu nàng lên đường sớm sợ là không ổn.”
“Nếu ta không đi trước khi bị đề cập, chỉ sợ không tra được thứ gì.” Thái Bình biết những thủ đoạn của đám quan lại đó, rất giỏi hủy xác xoá chứng cứ, tiêu hủy vật chứng cũng thế, đều là kỹ xảo mà bọn họ quen dùng.
Uyển Nhi lo lắng sốt ruột, “Nhưng mà…… Bệ hạ biết không?”
“Cùng nàng dùng xong ngọ thiện, ta sẽ đến chỗ Địch công một chuyến.” Thái Bình tiếp tục nói, “Địch công sẽ giúp ta báo lại với mẫu hoàng, có vài chi tiết ta cũng cần phải bàn bạc kỹ lưỡng với Địch công.”
“Thần muốn đi cùng điện hạ.” Uyển Nhi trầm giọng nói.
Thái Bình khẽ cười, “Cùng ta đi gặp Địch công, hay là đi Lĩnh Nam?”
Tất nhiên Uyển Nhi muốn đáp là “Lĩnh Nam”, nhưng nàng biết việc này Võ Hoàng nhất định sẽ không đồng ý, “Đi gặp…… Địch công.”
“Nếu Uyển Nhi muốn giúp ta, vậy giúp ta làm một chuyện khác đi.” Thái Bình cũng không muốn Uyển Nhi cùng nàng đi bái phỏng Địch Nhân Kiệt, đặc biệt là vào ngay lúc này.

Tai mắt các thế lực ở Thần Đô rất nhiều, các nàng một người là nội thần được nữ hoàng sủng tín, một người là công chúa mà nữ hoàng thương yêu nhất, hai người cùng bái phỏng đại nhân chính trực nhất trong triều, chắc chắn sẽ bị người khác phê bình.

Đặc biệt là lúc triều đình hạ chiếu lệnh, những quan viên có liên quan nhất định sẽ liên kết hai việc lại với nhau, từ trên người Uyển Nhi suy đến chỗ Võ Hoàng, sẽ biết Võ Hoàng muốn qua cầu rút ván.
Ác quan đều không có xuất thân từ thế gia, những người này một khi dấy lên, cắn lại Võ Hoàng bao nhiêu chuyện độc ác đã làm để vu hãm tông thân Lý Đường những năm đó, thế cục nhất định sẽ rối loạn đến cực hạn, sự tình có thể sẽ không dễ dàng thu thập.
Uyển Nhi thở dài, “Xin điện hạ nói.”
“Chiếu cố chính mình thật tốt.” Ngữ khí của Thái Bình vừa chân thành vừa quyến luyến.
Uyển Nhi cho rằng điện hạ sẽ muốn nàng giúp đỡ chính sự, nào biết lại là chuyện riêng như vậy, “Thần nghiêm túc!”
“Bổn cung cũng nghiêm túc.” Thái Bình lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, “Uyển Nhi, ta có thể đánh thắng một trận này, nàng tin ta.” Nàng đã không phải là công chúa ngây thơ kiêu căng năm xưa, trải qua hai đời chìm nổi trong quyền lực, nàng sẽ không lại hành sự lỗ mãng.
Không phải Uyển Nhi không tin điện hạ, chỉ là nàng không yên tâm điện hạ.
“Điện hạ……”
“Uyển Nhi còn như vậy, bổn cung sẽ khóc đó.”
Thái Bình cố ý trêu ghẹo, vuốt chóp mũi Uyển Nhi một cái.
Uyển Nhi cúi đầu, “Thần đáp ứng điện hạ.”
“Ngẩng đầu.” Thái Bình nắm cằm nàng, để nàng nhìn thẳng vào ánh mắt sáng quắc của mình, cười hỏi: “Mới vừa rồi là ai bảo học sinh phải ngẩng đầu?”
Uyển Nhi trừng mắt liếc công chúa, “Đây là hai chuyện.”
“Uyển Nhi của ta mặc dù đứng giữa sinh tử, cũng có thể thẳng lưng, ngẩng đầu trần tình.” Thái Bình khen ngợi Uyển Nhi, ánh mắt dừng trên hoa điền mai đỏ nơi mi tâm Uyển Nhi, ôn nhu nói, “Chờ ta trở lại, sẽ hoạ mai cho Uyển Nhi một lần nữa.”
Uyển Nhi gật đầu, “Thần chờ điện hạ chiến thắng trở về.”
Thái Bình thả cằm nàng ra, làm nũng: “Vậy thì cười với bổn cung một cái đi?”
“Thần……” Uyển Nhi mím môi, không biết sao, nàng chỉ cảm thấy thấp thỏm.

Lúc này bảo cười khẳng định là cười không nổi, nhưng có mấy lời cần phải để Thái Bình ghi nhớ, “Không được phép có việc!”
Thái Bình cười to, “Vâng!” Thanh âm bỗng nhiên thấp xuống, chỉ để một mình Uyển Nhi nghe rõ, “Phò mã của ta……”
_____
Chú giải
Chữ Người: 人
Nét phiết là những nét bên trái, nét nại là những nét bên phải..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui