Tháng mười năm đó, trường đấu mã cầu ở thành Tử Vi đã tu sửa xong, Ngự Mã Giám nằm ở phía Bắc sân đấu mã cầu.
Thừa dịp hôm nay trời trong nắng ấm, Thái Bình thay một thân Đường phục chơi cầu màu đỏ thẫm hiên ngang, dẫm lên giày da hươu, mang theo hạ nhân đi tới chỗ Ngự Mã Giám chọn ngựa.
"Uyển Nhi, con ngựa này thế nào?" Thái Bình chỉ vào một con ngựa lớn màu hạt dẻ, nhìn về Uyển Nhi đang ở phía sau.
Hôm nay nàng luyện đánh mã cầu, cố ý đem tóc đen vấn thành búi, như nam tử đội ô sa.
Bởi vì nàng trời sinh minh diễm, cho dù xuyên nam trang, cũng sẽ không bị người khác nhận lầm là thiếu niên.
Uyển Nhi hôm nay xuyên một thân váy dài vàng nhạt, mi tâm điểm hoa điền đỏ thắm, mặt mũi so với lúc mới ra khỏi Dịch Đình đã nẩy nở, khí chất cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Con này cao quá." Uyển Nhi đời trước cũng đã từng thấy Thái Bình đánh mã cầu, nàng ấy một khi thích thú, sẽ không còn chú ý đến gì khác.
Uyển Nhi nhìn nhìn Thái Bình, lại nhìn về bên cạnh con ngựa lớn màu hạt dẻ, con ngựa trắng kia thấp hơn một đốt tay, lông màu tuyết trắng, cực kỳ đẹp mắt.
"Không bằng con này?"
Thái Bình cười nói: "Đã là Uyển Nhi chọn, vậy sẽ là con này!"
"Dẫn ngựa." Quản sự Ngự Mã Giám đưa ánh mắt cho nội thị, nội thị đem con ngựa này dắt ra ngoài, dẫn tới trước mặt Thái Bình.
Vừa rồi có hàng rào ngăn lại, nhìn không rõ toàn thân, hiện tại dưới ánh mặt trời chiếu đến, con ngựa này thần thái sáng ngời, đồng tử trong veo, Thái Bình càng nhìn càng thấy thích.
"Con ngựa này gọi là gì?" Thái Bình hỏi.
Nội thị trả lời: "Bẩm điện hạ, ngựa này gọi là Thiên Lí Tuyết."
"Thiên Lí Tuyết......" Thái Bình lẩm bẩm gọi cái tên này, cảm thấy rất hay, "Dễ nghe!" Nói xong, để nội thị nâng lên, xoay người ngồi xuống lưng ngựa.
Bạch mã hồng y, đặc biệt tươi đẹp.
Uyển Nhi giương mắt nhìn lên, chỉ cảm thấy tiếng lòng khẽ run, trên đời này sao lại có công chúa đẹp đến nhường này?
Thái Bình cảm thấy ánh mắt kinh diễm Uyển Nhi đưa tới, nàng cũng rất hưởng thụ cái nhìn như vậy, chuyển mắt nở nụ cười xinh đẹp với nàng ấy, "Đẹp không?"
Uyển Nhi vội vàng cúi đầu, tâm tình hơi loạn, thầm nghĩ Thái Bình hỏi chính là con ngựa, hay là chính Thái Bình?
Thái Bình vươn roi ngựa tới, ôn nhu mà nâng cằm Uyển Nhi lên, nàng đứng ngược nắng, mắt cười như họa, ôn thanh nhẹ hỏi: "Đẹp hay không đẹp?"
Uyển Nhi vội vàng đứng thẳng, khắc chế hoảng loạn, thấp giọng đáp: "Đẹp."
Thái Bình đắc ý mà cười, thu hồi roi ngựa, "Bổn cung thích con ngựa này, xin công công ghi chú, về sau nó là của bổn cung!"
Nội thị hoảng hốt, liếc nhìn công công quản sự.
Công công quản sự cung kính mà nhỏ giọng thưa: "Nếu điện hạ thật thích, có thể đến xin Thiên Hậu."
"Bổn cung mặc kệ, từ hôm nay trở đi, con ngựa này chỉ có thể do một mình bổn cung cưỡi!" Thái Bình làm như không vui, nắm lấy dây cương, khẽ kẹp bụng ngựa, "Giá!"
Quản sự công công vội vàng nói: "Mau mau che chở công chúa, để ý chút!" Nói xong, liền đưa ánh mắt cho nội thị bên người, gã nội thị liền xoay người chạy đến điện Trinh Quán thông truyền.
"Vâng." Hai gã nội thị khác bước nhanh về phía trước, một trái một phải hộ hai sườn con ngựa trắng.
Uyển Nhi than nhẹ, yên lặng đi theo Thái Bình về sân đấu mã cầu.
Hôm nay biết công chúa muốn luyện cầu, trong sân mã cầu cũng không có người rảnh rỗi, sân cầu to như vậy chỉ có bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ bảo vệ, còn lại là cung nhân đi theo hầu hạ Thái Bình.
"Ngươi!" Thái Bình tiếp nhận mã cầu côn, chỉ vào một người Vũ Lâm tướng sĩ, "Lên ngựa, bồi bổn cung đánh cầu!"
"Vâng!" Vũ Lâm tướng sĩ lập tức bỏ xuống kiếm giáp, chỉ mặc một bộ trang phục, cầm mã cầu côn, xoay người lên ngựa, tiến vào sân mã cầu.
Nội thị ôm mã cầu đi đến bên sân, đợi Thái Bình cùng Vũ Lâm tướng sĩ chuẩn bị thỏa đáng, đem mã cầu ném lên thật cao——
"Bang!" Bên ngoài gõ lên một tiếng chiêng.
Đều cho rằng Thái Bình chỉ là tiểu công chúa yếu đuối mong manh, nào biết thân thủ nàng lại nhanh nhẹn, trước Vũ Lâm tướng sĩ một bước, giơ lên mã cầu côn, đem mã kéo đến gần vó ngựa.
"Giá!" Thái Bình giục ngựa tiến lên, gió thổi phần phật lên hồng y, nàng mang theo mã cầu một đường chạy về phía trước, cách cầu môn càng ngày càng gần.
Vũ Lâm tướng sĩ mới đầu còn nghĩ rằng phải tìm trăm phương ngàn kế để nhường Thái Bình, chưa từng nghĩ Thái Bình đánh mã cầu lại tốt như vậy, lập tức liền giục ngựa đuổi theo.
Thái Bình nhắm chuẩn cầu môn, đang muốn vung mạnh đánh mã cầu, Vũ Lâm tướng sĩ lại hạ côn trước nàng, đem mã cầu đánh sang một bên.
"Lấy bản lĩnh ra đây! Thắng bổn cung, có thưởng!" Thái Bình tuy rằng tiếc nuối, lại có thêm tinh thần, "Giá!" Tuy là nữ nhi, trong xương cốt lại mang dòng máu hoàng gia, kiêu ngạo khắc vào cốt tủy, lúc này đã được kích thích toàn bộ.
Uyển Nhi nhìn Thái Bình anh tư hiên ngang ở xa xa, tùy tiện mà kiêu ngạo.
Nàng ấy giống như một đóm lửa, dễ như trở bàn tay mà rơi vào trái tim Uyển Nhi, in dấu thật sâu.
Người trong lòng.
Đời trước như thế, đời này cũng như thế.
Ánh mắt bất giác ấm hơn, Uyển Nhi nhìn Thái Bình lại lần nữa vung lên mã cầu côn, nghiêng người đánh cầu, mã cầu nháy mắt bay vào cầu môn, tay nàng níu chặt làn váy cuối cùng cũng buông ra.
Thái Bình kiêu ngạo mà ghìm ngựa quay đầu, lại không phải khoe khoang với Vũ Lâm tướng sĩ, nàng liếc mắt một cái liền trông thấy Uyển Nhi ở giữa những cung nhân đang quan sát.
"Tiếp tục!" Thái Bình kích động giơ lên mã cầu côn, như là tướng quân thắng trận, chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân đang điên cuồng rung động.
Ngay lúc Thái Bình đang hăng say đánh cầu, loan giá của Võ Hậu đã đến bên ngoài sân đấu mã cầu.
"Thiên Hậu giá lâm ——"
Nội thị hát vang một tiếng, người người tại sân mã cầu nhao nhao quỳ xuống đất dập đầu, đối với Võ Hậu hành lễ.
Thái Bình vốn đang cản lại một cầu của Vũ Lâm tướng sĩ, bởi vì nghe thấy tiếng hát vang, nhất thời thất thần, lại để Vũ Lâm tướng sĩ đem mã cầu đánh vào cầu môn.
Vũ Lâm tướng sĩ không dám tiếp tục đánh cầu, vội vàng xoay người xuống ngựa, đối với Võ Hậu hành lễ, "Mạt tướng tham kiến Thiên Hậu!"
Thái Bình uể oải mà giục ngựa đi đến biên, cũng không xuống ngựa hành lễ, lẩm bẩm nói: "Đều do a nương, hại nhi mất một cầu!" Ánh mắt rất nhanh dừng ở trên người một thiếu niên mười lăm tuổi bên cạnh Võ Hậu, nàng nhận ra người này, cho dù hiện giờ còn nét ngây thơ, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn.
Võ Du Ký, cháu trai của a nương, là phò mã đời thứ hai của nàng ở đời trước.
"Không quy củ, thấy bổn cung cũng không hành lễ?" Võ Hậu nghiêm túc, dường như nổi giận.
Thái Bình lười biếng mà xoay người xuống ngựa, có lệ mà đối với Võ Hậu hành lễ nhất bái, "Tham kiến mẫu hậu."
Đáy mắt Võ Hậu dâng lên giận dữ.
Uyển Nhi lén lút quỳ dịch về phía Thái Bình một bước, kéo kéo dây đeo rũ xuống bên hông nàng ấy, lấy làm nhắc nhở.
Thái Bình dường như nổi lên tính tình mà hất tay Uyển Nhi ra, cười nói: "Đừng sợ, a nương thương ta nhất."
"Quỳ xuống!" Võ Hậu đột nhiên quát lớn.
Thái Bình mắt hạnh mở to, không tình nguyện mà quỳ xuống.
Võ Hậu nhẫn giận, liếc nhìn Thái Bình, "Không quy củ không nên người, bổn cung quả thực sủng hư ngươi!" Nói, giương mắt nhìn thoáng qua Thiên Lí Tuyết đang đạp vó không ngừng thở dốc, "Dắt Thiên Lí Tuyết về Ngự Mã Giám."
"A nương, con còn không có......"
Võ Hậu lạnh lùng trừng Thái Bình một cái, Thái Bình chỉ phải nhịn lại lời nói.
"Ngựa là của bổn cung, bổn cung nghĩ cho ngươi, ngươi mới có thể muốn, bổn cung không nghĩ cho ngươi, ngươi muốn đó chính là đi quá giới hạn." Ngữ khí của Võ Hậu lạnh lẽo, dù là công chúa ngày thường được sủng ái nhất, hôm nay cũng thấy giận.
Thái Bình ngẩng đầu, "Bây giờ nếu hướng a nương muốn, a nương sẽ không cho?"
Trên mặt Võ Hậu đã không còn một tia ấm áp, cung nhân quen xem mặt đoán ý đều cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng tranh thủ nháy mắt với Thái Bình.
Thái Bình làm lơ hết thảy, thậm chí khi Uyển Nhi nhỏ giọng nhắc nhở cũng coi như không nghe thấy, "A nương có cho hay không?"
Võ Hậu chầm chậm nói: "Nói với quản sự Ngự Mã Giám, lần sau công chúa lại cưỡi Thiên Lí Tuyết, giết."
Võ Hậu cố ý không nói rõ là giết ngựa, sắc mặt mọi người trong nháy mắt đều trắng bệch.
Thái Bình ném mã cầu côn đi, "Không cưỡi thì không cưỡi!"
"Nhặt lên." Võ Hậu nghiêm khắc nói.
Uyển Nhi giúp Thái Bình nhặt lại mã cầu côn, hai tay dâng lên, thấp giọng nói: "Điện hạ."
Thái Bình đành phải cầm lấy mã cầu côn, quay mặt qua chỗ khác, "Vâng!"
Võ Du Ký ở một bên đã sớm bị dọa tới mức hoang mang lo sợ, hắn lạnh run lui về sau một bước, lại đụng phải Bùi thị sau lưng.
"A Ký, lại đây." Thanh âm của Võ Hậu đột nhiên ôn hòa hơn, nghiêng mặt vẫy vẫy tay với Võ Du Ký.
Võ Du Ký sợ hãi chắp tay nhất bái, đến gần Võ Hậu.
Võ Hậu mỉm cười nhìn hắn, lời nói lại là nói cho mọi người nghe, "Một lần nữa dắt hai con ngựa đến đây."
"Vâng."
Nội thị thực mau liền dắt hai con ngựa trở lại.
Võ Hậu ý cười hơi sâu, sâu đến mức mọi người đều có thể minh bạch nàng có ý tứ gì, "A Ký, ngươi cùng Thái Bình đánh cầu."
Võ Du Ký chần chờ mà nhìn thoáng qua Thái Bình, nào biết lại đụng phải ánh mắt hung ác của nàng, vội vàng rụt trở về.
"Con không muốn đánh cùng hắn!" Thái Bình ghét nhất bộ dáng vâng vâng dạ dạ này của hắn.
Võ Hậu nhướng mày, "Đây là ý chỉ."
"A nương khi dễ người." Hốc mắt Thái Bình đỏ lên, lại lần nữa đem mã cầu côn ném đi, đứng dậy cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi sân đấu mã cầu.
"Điện hạ!" Uyển Nhi gọi một tiếng, nhìn thoáng qua Võ Hậu, được Võ Hậu ngầm đồng ý, lúc này mới dám cất bước đuổi theo Thái Bình.
Võ Du Ký sợ tới mức hô hấp đều rối loạn.
Võ Hậu căm hận nói: "Càng ngày càng không có quy củ!" Nói xong, nhìn về phía Võ Du Ký, "A Ký, ngươi xưa nay kính cẩn nghe lời, về sau dạy bảo Thái Bình nhiều hơn."
"Vâng......" Võ Du Ký run giọng nhất bái, nắm tay hắn run rẩy không ngừng.
Hắn nào dám dạy công chúa kính cẩn nghe lời chứ?
Thái Bình một đường chạy nhanh, cho đến khi nghe thấy tiếng Uyển Nhi gọi, lúc này mới hoãn lại bước chân, chờ Uyển Nhi đuổi kịp mình.
"Điện hạ."
"Ngươi về trước đi."
Trên mặt Thái Bình vẫn còn nước mắt, ngữ khí lại rất bình tĩnh, nàng nhìn về phía điện Huy Du, "Yên tâm, ta có chừng mực."
Uyển Nhi thầm than thở, dừng lại bước chân, "Cẩn thận chút."
Thái Bình cũng dừng bước chân, khóe miệng khẽ nhếch, "Hôm nay ngươi nói đẹp......" Nàng cất bước đi sát qua vai Uyển Nhi, lưu lại một câu, "Ta nhớ kỹ."
Uyển Nhi ngơ ngẩn nhìn Thái Bình đi xa, trong đầu tái hiện bộ dáng Thái Bình cưỡi ngựa phi như bay, chỉ cảm thấy trái tim như bị phỏng, ngẫm nghĩ lại những lời cuối cùng của Thái Bình, vẫn luôn cảm thấy có ý gì khác.
Thái Bình đi đến trước bậc thang lên điện Huy Du, nức nở khóc rống lên, một đường khóc lóc chạy vào tẩm điện của Thiên Tử.
"Oa oa......!Phụ hoàng......!A nương hôm nay khi dễ con......!Oa......! Oa......" Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, Lý Trị vốn đang đau đầu, nghe thấy tiếng khóc kéo dài không dứt của nàng, càng cảm thấy đầu ong ong đau hơn.
Lý Trị giang cánh tay, ôm lấy Thái Bình, dỗ dành: "Không khóc, không khóc, nói trẫm nghe một chút, Mị Nương sao lại khi dễ tiểu công chúa của trẫm?"
Thái Bình nức nở không ngừng, "Chỉ là con thích con ngựa kia, a nương liền tuyên bố muốn đem ngựa đi giết......"
Lý Trị nhíu mày, "Con ngựa nào?"
Thái Bình nức nở nói: "Thiên Lí Tuyết."
Lý Trị biết con ngựa kia, xác thật là con ngựa mà Mị Nương yêu nhất, "Chẳng qua là một con ngựa thôi mà......"
"Vẫn còn......!Oa oa......" Thái Bình tiếp tục nói, "Người còn phạt con quỳ xuống ở trước mặt mọi người......!Nhất định bắt con đánh cầu cùng Võ Du Ký......!Con lại không thích cái tên ngốc đó......!Oa oa......"
Ánh mắt Lý Trị trầm xuống, "Võ Du Ký?"
"Chính là......!tôn nhi của thúc thúc a nương......" Thái Bình càng nói càng thương tâm, "Phụ hoàng phải làm chủ cho con......"
Lý Trị không đáp ứng, chỉ khẽ vuốt gáy Thái Bình, cúi đầu nhìn nét ngây thơ đang dần biến mất trên gương mặt của nữ nhi, như đang có suy nghĩ gì.
_____
Chú giải
Ngự Mã Giám: bộ phận thái giám trong coi chuồng ngựa hoàng gia
Lê hoa đái vũ: mỹ nhân khóc đẹp như hoa lê đính hạt mưa
Tôn nhi: con cháu.