Cấm Đình


Lý Trị lần này thật sự đau đầu.
Võ Hậu mang theo Bùi thị đến, câu đầu tiên lại là: "Bùi thị, mang tài tử trở về."
"Mẫu hậu!" Thái Bình quỳ xuống đất ngăn ở trước người Uyển Nhi, cắn răng nói: "Phụ hoàng mới vừa rồi đã phế đi phong hào tài tử của nàng......" Ngẩng đầu lên, Thái Bình nhìn thẳng vào ánh mắt như đao của Võ Hậu, gằn từng chữ: "Nàng sống hay chết, là do ta quyết định."
Võ Hậu khinh thường cười khẽ, "Thái Bình à, ngày thường a nương đã quá nuông chiều ngươi, thế cho nên......" Võ Hậu hơi hơi nghiêng người đến trước, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tát Thái Bình một bạt tai.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thiên Hậu đánh Thái Bình, tàn nhẫn như thế, ngay cả Lý Trị nghe đến trái tim cũng run lên.
"Ngươi không biết tốt xấu như thế, tùy ý làm bậy!"
Thái Bình nhịn lại nước mắt, hai tròng mắt đỏ bừng, phản bác: "Cũng là phụ hoàng đã quá sủng mẫu hậu, cho nên người mới không coi ai ra gì như vậy!"
Ánh mắt Võ Hậu hơi sẫm lại, "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
Thái Bình học theo ngữ khí của Lý Hiền, nói câu mà ngày thường Lý Hiền nói nhiều nhất, "Mẫu hậu là muốn đem tất cả những người phản nghịch mình đều giết hết sao?!"
Lý Trị lặng lẽ nhìn Võ Hậu cùng Thái Bình giằng co, đêm nay náo loạn thành như vậy, dường như hắn cũng không phải không thu hoạch được gì.
"Bổn cung là chủ của lục cung, người của hậu cung này, trên có phi tần, dưới có cung nhân, đều do bổn cung quản chế." Võ Hậu chắp tay đứng, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lý Trị, "Trừ phi bệ hạ phế đi ta, nếu không, việc đêm nay chỉ có thể do ta xử trí."
Lý Trị nhíu mày, ôm cái đầu đau nhức, xua tay nói: "Đức An, truyền thái y, trẫm đau đầu quá."
Đức An nhìn tình thế này, chần chờ một chút, liền lui ra truyền thái y.
Võ Hậu đã quá quen với thủ đoạn này của Lý Trị, phàm là những chuyện khó giải quyết xử lý không được, liền mượn cớ thoái thác.

Nàng lạnh lùng nhìn bộ dáng Lý Trị ôm đầu kêu rên, trầm giọng nói: "Bệ hạ có phong tật, kỵ nhất việc lâm hạnh, vì suy nghĩ cho long thể của bệ hạ, ta dù phải gánh cái danh ghen tị, sau này cũng muốn cản lại bệ hạ triệu người thị tẩm."
Đôi mày Lý Trị gắt gao nhíu chặt, "Mị Nương nói cái gì, thì là cái đó đi."
"Còn thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể nhiều hơn, hôm nay tấu chương thu được, An Tây có biến, Đột Quyết ngo ngoe muốn động, Đại Đường ngay lúc này cần có bệ hạ tọa trấn." Nói, Võ Hậu duỗi tay nắm lấy tay Lý Trị, hai tay ôm lấy tay hắn, "Biên giới Đại Đường phong hỏa chưa tắt, nếu không cần thiết phong hỏa, cũng đừng ở Trường An đốt lên, bệ hạ người nói có phải hay không?"
"Đột Quyết lại không an phận?" Lý Trị đối diện với ánh mắt của Võ Hậu.
Võ Hậu gật đầu, "Ta đã mệnh Bùi Hành Kiệm đến tiền tuyến đốc chiến."
Đây là quốc gia đại sự, ở thời điểm mấu chốt này, Trường An xác thật không thể náo loạn thay đổi ngôi vị hoàng đế.

Lý Trị biết chừng mực của việc này, Võ Hậu cũng biết chừng mực của việc này, bọn họ một đời đều là như thế, gặp đại sự liền có thể đồng tâm đồng đức, đồng lòng đối ngoại.

Cho nên việc đêm nay, mặc kệ chân tướng rốt cuộc như thế nào, Lý Trị cùng Võ Hậu đều chỉ có thể lựa chọn chuyện lớn hóa nhỏ.
"Việc đêm nay, liền giao cho Mị Nương xử trí."
Thái Bình vừa muốn mở miệng, Võ Hậu đã giành trước, "Thái Bình, ngươi muốn kháng chỉ sao?" Nói, ánh mắt nhìn thoáng qua Uyển Nhi bên kia, "Nếu giết một người như nàng, lại chấm dứt vĩnh viễn phong ba trong cung, ta cũng không sợ gánh thêm một bêu danh trên lưng đâu."
Là khuyên giải, cũng là uy hiếp.
Thái Bình xem thần sắc của a nương thật sự đã nổi giận, chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng.
"Bùi thị." Võ Hậu đưa ánh mắt cho Bùi thị.
Bùi thị đem áo choàng đến phủ thêm cho Uyển Nhi.
"Nếu hôm nay bệ hạ đã tước phong hào tài tử của nàng, vậy từ hôm nay trở đi, nàng chính là nội xá nhân trong cung của bổn cung.

Nếu thân thể bệ hạ khỏe hơn, lại muốn triệu nàng thị tẩm, còn xin bệ hạ hỏi thần thiếp một tiếng." Võ Hậu nói rõ ràng, cũng xem như một liều thuốc an thần, để cho Thái Bình cùng Uyển Nhi an tâm.
Lý Trị mệt mỏi phất tay, "Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
"Vâng." Võ Hậu mang theo người rời khỏi tẩm điện.
Thái Bình thật sự không yên tâm Uyển Nhi, liền đi theo ra ngoài.
"Ngươi thật sự rất giỏi!" Võ Hậu trừng mắt liếc Thái Bình một cái.
Thái Bình chưa bao giờ bị mẫu hậu trừng như vậy, ánh mắt kia làm nàng cảm thấy run sợ.
"Cùng bổn cung về Tử Thần Điện nghe giáo huấn." Thanh âm Võ Hậu không lớn không nhỏ, nàng tin tưởng Lý Trị trong điện có thể nghe thấy những lời này.
"Vâng." Thái Bình lĩnh mệnh.
Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ đến đêm nay lại náo loạn thành như vậy, nàng một đường không nói gì, chỉ suy nghĩ khi về đến Tử Thần Điện, nên giúp Thái Bình cầu tình như thế nào.

Một cái tát kia của Võ Hậu đánh đến tàn nhẫn, đủ thấy đêm nay Thái Bình đã chạm đến điểm mấu chốt, chỉ sợ trở lại Tử Thần Điện, Thái Bình còn sẽ bị phạt đánh một trận.
Về tới Tử Thần Điện, Võ Hậu ngồi xuống bên long án, nhướng mày nhìn Thái Bình, lại nhìn nhìn Uyển Nhi, lời nói lại là nói cho Bùi thị nghe, "Sai người chuẩn bị trượng hình."
Thái Bình nghe thấy hai chữ "trượng hình", chỉ cảm thấy chỗ bị thương trên mông lại tấm tắc đau.
Uyển Nhi vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, "Việc này đều do nô tỳ sai, thỉnh Thiên Hậu bỏ qua cho công chúa!"
"Trượng hình đêm nay là chuẩn bị cho ngươi." Võ Hậu lạnh lùng mở miệng.
Lần này đến lượt Thái Bình nhịn không được, quỳ xuống đất vội la lên, "Mẫu hậu, người tạm tha cho Uyển Nhi một lần đi!"
"Tha nàng?" Ánh mắt Võ Hậu sáng như đuốc, tĩnh lặng nhìn Thái Bình, "Nếu ngươi chịu nói thật, ta sẽ phạt nhẹ nàng."
Thái Bình ngạc nhiên, "Nói thật cái gì?"
"Ngươi vì sao......!coi trọng nàng như vậy?" Võ Hậu vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Thái Bình, sợ bỏ lỡ một tia lập lòe trong mắt Thái Bình.

Ứng phó Thiên Tử không khó, nhưng đêm nay Võ Hậu chỉ muốn có được đáp án.

Thượng Quan Uyển Nhi tính tình quật cường, nàng ta không muốn nói, Võ Hậu tự nghĩ có làm sao cũng không bức được, Thái Bình ngược lại không giống vậy, nàng nắm Thái Bình trong lòng bàn tay, tàn nhẫn đánh vài cái, nàng không tin Thái Bình cái gì cũng không nói.
Thái Bình nghiêng mặt nhìn thoáng qua Uyển Nhi, Uyển Nhi rũ mi không dám nhìn nàng.
Nếu đêm nay nàng nói với a nương nàng thích Uyển Nhi, a nương vốn dĩ còn đang giận dữ, chỉ sợ sẽ chọc a nương nổi lên ý định muốn giết Uyển Nhi.
"Nếu con không coi trọng nàng, làm sao có thể cùng mẫu hậu nổi lên xung đột?"
Đáp án này nhìn thì hợp tình hợp lý, nhưng Võ Hậu vẫn cảm thấy thiếu cái gì.
Thái Bình nghiêm mặt nói: "Đêm nay một màn náo loạn này, phụ hoàng sẽ càng tin tưởng con hơn, thật vất vả bắt được cơ hội như vậy, con tự nhiên không thể bỏ qua!"
"Phải không?" Võ Hậu bán tín bán nghi.
Thái Bình thẳng lưng lên, "Chẳng lẽ không phải sao?"
"Có phải hay không, đánh liền biết." Võ Hậu giương mắt nhìn ra ngoài điện, Bùi thị đã sai người chuẩn bị tốt ghế trượng hình, "Người đâu, đem Thượng Quan Uyển Nhi......"
"A nương!" Thái Bình vội vàng đánh gãy nàng, "Uyển Nhi nàng ấy chịu không được!"
"Thái Bình, muốn cứu người, phải làm cho a nương vừa lòng." Võ Hậu nhìn chằm chằm đôi mắt Thái Bình, "Còn không nói thật......"
Bỗng nhiên, thân thể Uyển Nhi nghiêng ngả, sau đó ngất ở một bên.
Thái Bình khẩn trương, "Uyển Nhi! Uyển Nhi!" Nàng duỗi tay ôm chặt Uyển Nhi, "Truyền thái y, mau truyền thái y!"
Võ Hậu khinh thường liếc mắt Uyển Nhi một cái, nha đầu này lại phản ứng mau như vậy, đột nhiên xuất chiêu, làm nàng có chút trở tay không kịp.
"Truyền thái y."
Hiện tại đánh đã không thể đánh, chờ thái y tới, nếu chứng thực nha đầu này giả vờ té xỉu, đến lúc đó hai tội cùng phạt, nàng không tin Thái Bình không thành thật nói rõ.
Thái y thực mau chạy đến Tử Thần Điện, đến gần trường kỷ, thăm dò mạch đập Uyển Nhi.
Thái Bình cực lực áp chế quan tâm trong lòng, sống chết cắn môi dưới không dám lên tiếng hỏi.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng chỉ hận không thể giúp Uyển Nhi chịu đựng hết những chuyện đêm nay.
Thái y trầm giọng thở dài, nhíu mày nhìn nhìn sắc mặt Uyển Nhi, "Tuổi tác còn nhỏ, sao lại đem thân mình giày vò đến như vậy?"
"Giày vò?" Võ Hậu nghi ngờ hỏi.
Thái y cung kính nhất bái với Võ Hậu, "Bẩm Thiên Hậu, nàng ưu tư tích tụ, đã thành tâm bệnh, thêm nhiều năm vất vả, tuy còn niên thiếu, nhưng......"
"Nhưng lại thế nào?!" Thái Bình rốt cuộc nhịn không được.
"Ảnh hưởng đến tuổi thọ." Thái y đúng sự thật đáp, "Nếu từ bây giờ bắt đầu điều dưỡng, có lẽ còn có thể kéo dài mấy năm."
"Chữa khỏi nàng! Bổn cung mệnh ngươi phải chữa khỏi nàng!" Hiện tại Thái Bình rốt cuộc bất chấp a nương ở đây, gấp giọng hạ lệnh, "Nếu nàng có chuyện, bổn cung lấy được đầu của ngươi!"
Thái y hoảng sợ quỳ xuống dập đầu, "Số tuổi thọ do trời định, hạ quan tuy là thầy thuốc, nhưng cũng không thể làm trái thiên mệnh."
"Bổn cung mặc kệ!" Hốc mắt Thái Bình đã đỏ, "Ta chỉ cần nàng sống!" Thật vất vả mới cùng nàng ấy gặp lại, thật vất vả Uyển Nhi mới không trốn tránh nàng nữa, nàng còn muốn Uyển Nhi bồi nàng đến bạc đầu, nàng không cho phép Uyển Nhi lại đi trước một bước!
Thái y khó xử hướng về Võ Hậu, "Thiên Hậu, chuyện này......"
"Đi xuống kê đơn nấu thuốc đi." Võ Hậu chưa bao giờ thấy Thái Bình khổ sở như vậy, nàng lập tức đuổi thái y đi, đưa ánh mắt cho Bùi thị, Bùi thị liền mang hết cung nhân rời khỏi Tử Thần Điện.
Võ Hậu quay đầu, lại thấy Thái Bình ngồi ở bên trường kỷ, đau lòng mà ôn nhu xoa lên khuôn mặt Uyển Nhi.
Má phải còn hơi sưng, má trái còn có dấu tay của phụ hoàng.
Đêm nay Thái Bình chỉ bị a nương đánh một cái, hiện tại còn nóng rát như thiêu, Uyển Nhi phải chịu đựng đến mức nào?
"A nương có trân trọng một người nào không?" Thái Bình đã quyết tâm, nếu đêm nay a nương động sát tâm, nàng cùng đi theo là được.
Nàng không nghĩ lại giống như đời trước, bị vây hãm trong tuyệt vọng ba năm.

Người sống, lại còn dày vò hơn so với người chết.

Tư vị như vậy nàng rất sợ, triệt triệt để để mà sợ.
Võ Hậu an tĩnh nghe.
"Con có." Thái Bình quay mặt lại, thống khổ cười một tiếng, nước mắt đã đầy mặt, bộ dáng thê lương, biểu tình xa lạ như thể một Thái Bình hoàn toàn khác.
Võ Hậu nhớ rằng Thái Bình ở trong cung mấy năm nay, trong cung nàng chưa bao giờ xuất hiện án mạng, Thái Bình đột nhiên nói những lời này, đến tột cùng là có ý gì? Võ Hậu thầm cảm thấy bất an, bộ dáng này của Thái Bình nếu không phải là bệnh, thì là bị điên rồi.

Nàng lo lắng mà tiến lên sờ sờ cái trán Thái Bình, "Đang nói mê sảng cái gì?"
"Họa diệt môn, nỗi đau vĩnh viễn mất đi người thân, không đủ tra tấn sao? Từ nhỏ đã sung nhập Dịch Đình làm nô mười bốn năm, động một chút bị đánh bị chửi, nàng chịu đựng mười bốn năm, không đủ tra tấn sao?" Nước mắt Thái Bình từ khóe mắt chảy xuống, đáy mắt dâng lên một mạt phẫn hận, "Chúng ta tự xưng là người bề trên, lần nữa dùng nàng làm quân cờ, đùa giỡn trong lòng bàn tay......" Nàng nắm chặt tay Uyển Nhi, "Nhưng nàng cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, nếu không có chuyện của Thượng Quan Nghi năm đó, nàng hiện tại chính là danh môn khuê tú của Thượng Quan phủ, cần gì phải lưu lạc như thế?"
"Tài hoa của nàng, vốn nên tỏa sáng rực rỡ trên con đường thi văn, chứ không phải bị vây chặt nơi hậu cung, làm oán phụ phụng dưỡng quân vương." Thái Bình nói đến kích động, đứng dậy nhìn thẳng Võ Hậu, "A nương yêu thích tài năng, lại không quý trọng nhân tài, cũng không cho con được trân trọng, con một ngàn một vạn lần không phục!"
"Phải, người làm nên đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết, không nên nhân từ giống như con." Thái Bình tự giễu, "Nhưng mỗi quân vương đều có đạo của riêng mình, phụ hoàng có, mẫu hậu có, con cũng có.

Con muốn nhìn thấy nữ tử Đại Đường không cần mang mũ mạng, tự do cười nói trên đường; con muốn thấy nữ tử Đại Đường có thể ở lầu các ngâm thơ, cùng văn nhân trong thiên hạ bình phẩm thi văn; con muốn thấy trong bách quan, có nữ tử thi triển khát vọng, tứ hải một nhà, nam nữ đều có thể thực hiện hoài bão; con muốn thấy nữ tử ngạo nghễ trước nhân thế, không kiêu ngạo không tự ti, không vì cường quyền mà khom lưng, không vì làm thê tử kẻ khác mà hy sinh chính mình, lãng phí cả cuộc đời!"
Võ Hậu chưa bao giờ nghĩ tới Thái Bình sẽ có khát vọng xa đến như vậy, giờ này khắc này, nàng cảm thấy mình chưa bao giờ chân chính hiểu rõ Thái Bình.
"Con biết con đường này đã chú định máu tươi giàn giụa......" Thanh âm Thái Bình nghẹn lại, "Nhưng con thà rằng chết trên con đường tìm kiếm quang minh, cũng không cần chết ở địa phương làm nhục mình." Nàng hít sâu một hơi, lẳng lặng mà nhìn Võ Hậu, "Uyển Nhi cũng giống như vậy."
Võ Hậu đã từng thấy Uyển Nhi ngẫu nhiên biểu lộ chí hướng, nàng bỗng nhiên có một chút lý giải sự coi trọng của Thái Bình.

Uyển Nhi tựa như một đóm lửa, chiếu sáng con đường của Thái Bình, đó là nữ tử thưởng thức lẫn nhau.
Ở lâu trong thâm cung, Võ Hậu đã sớm coi nhẹ nữ tử hậu cung ngươi lừa ta gạt, tranh tới tranh lui cũng chỉ cầu một ân sủng của Thiên Tử, tài hoa một đời đều hoài phí tại một tấc vuông này.
Ở địa phương như vậy, thế nhưng có thể sinh ra hai cô nương thưởng thức lẫn nhau cùng một chí hướng, cũng là một chuyện hiếm lạ.
Khó nhất đời người là giữ được lòng mình.
Thượng Quan Uyển Nhi có quá nhiều cơ hội để bò lên trên.

Nàng ta có thể lấy lòng Thái Bình, Thái Bình nổi lên tâm tính, lưu nàng ta ở lại hầu hạ bên cạnh cũng không phải không có khả năng; nàng ta cũng có thể lấy lòng Võ Hậu, chỉ việc đưa cái chữ "Chiếu" kia, đã làm Võ Hậu yêu thích từ đáy lòng; nàng ta cũng có thể nùng trang diễm mạt mà phụng dưỡng Thiên Tử, cho chính mình một con đường sống khác, thế nhưng nàng lại dùng mặt mũi sạch sẽ đến gặp quân vương, thà rằng kháng cự bất kính.
Nỗi lòng Võ Hậu phức tạp, ánh mắt dừng trên mặt Uyển Nhi, nghĩ đến những lời thái y đã nói, một tiểu cô nương kiên trì con đường của mình, kiên trì tâm nguyện cho đến tận hôm nay thật sự khó có được.
Người như vậy, có thể nào làm người khác không chú ý?
Thái Bình thịnh thế cần quân vương nhân từ, cũng cần thần tử can gián không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Như Thái Tông hoàng đế cùng Ngụy Trưng, như sau khi trải qua biến cố Huyền Vũ môn năm đó.
Võ Hậu muốn thực hiện khát vọng, nhất định phải cầm đao chém giết tất cả, nếu sau này Thái Bình tiếp nhận, lại tiếp tục dùng ác quan nghiêm hình thống trị thiên hạ, sẽ chỉ giẫm lên vết xe đổ của Đại Tần.
Tần không có nhị thế, lý do cũng chỉ vì như vậy.
"Con muốn nàng!" Cuối cùng Thái Bình nói ra lời trong lòng, "Chính mắt chứng kiến con đường của chúng ta!" Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ "chúng ta", đêm nay trần tình như vậy, nàng hy vọng mẫu hậu có thể thoải mái, không tiếp tục truy vấn nàng cùng Uyển Nhi đến tột cùng là tình cảm như thế nào.
_____
Chú giải
Phong hỏa: chiến tranh
Nội xá nhân: vào thời Đường, nội xá nhân đảm nhiệm việc tham gia nghị luận tấu chương, soạn thảo chiếu chỉ, sắc lệnh,...
Nùng trang diễm mạt: trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc cầu kỳ diễm lệ
Ngụy Trưng và biến cố Huyền Vũ môn: ngày 2 tháng 7 năm 626, Lý Kiến Thành bị Tần vương Lý Thế Dân giết chết trong biến cố Huyền Vũ môn.

Là thủ hạ thân tín của Thái Tử, Ngụy Trưng lập tức bị bắt và thẩm vấn về việc ly gián anh em Tần vương.

Tuy nhiên bằng thái độ dũng cảm, cương trực, Ngụy Trưng đã khiến Lý Thế Dân quyết định không những tha chết mà còn trọng dụng trở lại Ngụy Trưng cùng nhiều người thủ hạ cũ của Kiến Thành.

Sau đó, ông được phong chức Gián nghị đại phu với nhiệm vụ can gián vua không mắc phải những quyết định sai lầm.

Sự thẳng thắn và sáng suốt của Ngụy Trưng đã trở nên nổi tiếng trong sử sách và ông được coi là vị gián quan nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Đại Tần (221 TCN - 206 TCN): Nhà Tần được đặt tên theo nước Tần - nước đã chiến thắng trong thời Chiến quốc, thiết lập bởi Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa.

Sau khi Tần Thủy Hoàng qua đời, hai người cận thần là Lý Tư và Triệu Cao đã âm mưu đưa con thứ của hoàng đế lên ngôi thay vì con cả.

Vì sự yếu kém của người kế vị và sự đàn áp, bóc lột kinh hoàng của thời Tần Thủy Hoàng, nhiều cuộc nổi dậy nổ ra, tiến tới việc chấm dứt triều đại nhà Tần, mở ra nhà Hán (không có nhị thế)..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui