Cấm Đình


"Trịnh thị ở ngoài cung, bổn cung sẽ sai người chiếu cố."
Đây là một câu cuối cùng Võ Hậu để lại cho Uyển Nhi, sau đó Võ Hậu hạ lệnh xóa bỏ cung nô tiện tịch cho nàng, phong ban tài tử, hầu hạ ở bên người Võ Hậu.
Ngày hôm đó, là ngày ước định của nàng cùng Thái Bình.

Con diều đã làm xong, tuy đã dùng nét hoa bằng mực che đậy dấu vết hồ dán, nhưng vẫn có thể thấy được ấn ký tu bổ.
Uyển Nhi muốn mượn cớ trả lại con diều, để gặp Thái Bình một lần, nhưng từ khi Võ Hậu đứng dậy, liền vẫn luôn xử lý chính vụ, Uyển Nhi không dám mở miệng nhắc nhở, cũng không thể mở miệng nhắc nhở.
"Giờ nào rồi?" Võ Hậu bỗng nhiên buông bút son.
Uyển Nhi cung kính trả lời: "Bẩm Thiên Hậu, vừa đến giờ Tỵ."
"Người đâu, đem rượu nho mà mấy ngày trước sứ thần Tây Vực đưa tới lấy ra đi." Võ Hậu nói đến đây, nhàn nhàn mà nhìn lướt qua Uyển Nhi, lời nói lại là nói với các cung nhân, "Truyền ngự thiện, nhiều hơn một phần, rồi Thái Bình mời đến đây."
Cung nhân chờ ở ngoài cửa điện lập tức lĩnh mệnh.
"Thái Bình ngang bướng, đọc sách cũng không để bụng." Võ Hậu nhàn nhạt mở miệng, "Đoạn thời gian này, ngươi đi làm thư đồng cho công chúa đi."
Uyển Nhi cúi đầu, "Vâng." Uyển Nhi đè nén kích động nơi đáy lòng, không dám nhiều lời, sợ âm cuối của nàng sẽ khó có thể kìm được mà run rẩy, làm cho Võ Hậu nghi ngờ.
"Một tháng sau, bổn cung sẽ đến khảo hạch Thái Bình." Ánh mắt Võ Hậu như đuốc mà dừng ở trên mặt Uyển Nhi, "Cũng sẽ khảo hạch ngươi."
Nói trắng ra là, Võ Hậu để nàng làm thư đồng, chẳng qua là cho nàng lý do để lưu lại cung Thái Cực.

Cung Thái Cực cùng Đông Cung lân cận, nàng lưu lại làm việc cũng thuận tiện hơn một chút.
Uyển Nhi lại đáp: "Vâng."
Sau đó không lâu, các cung nhân nối đuôi nhau đi vào, đem ngự thiện lần lượt đặt lên kỷ án.
"Điện hạ tới." Các cung nhân chờ ở ngoài cửa điện cung kính nhất bái đối với Thái Bình.
Uyển Nhi cầm lòng không đậu mà giương mắt nhìn lên, Thái Bình hôm nay là Thái Bình rực rỡ như trong trí nhớ —— Tóc cài trâm cung hoa đỏ thắm, tuy xuyên váy lụa vàng nhạt thanh lịch tao nhã, dải lụa choàng màu vàng son, làm nổi bật trang dung cực kỳ minh diễm của nàng ấy.
Đôi giày nhỏ đỏ thắm bước vào trong điện, trên mũi giày khéo léo thêu một đóa tua tiểu cầu đầy ấn tượng.
Thái Bình đến gần, trên trán vẽ hồng mai, đầu lông mày khẽ nhếch, ánh mắt trong veo vừa lúc cùng Uyển Nhi giao hòa một chỗ.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy trái tim như bị vật gì đó nhẹ nhàng va chạm, như lúc trước khi Thái Bình mặc áo bào tím, đeo đai lưng ngọc mà múa khúc "Chá Chi", đủ để loạn tâm, in dấu, một đời không quên.
Hai người không hẹn mà cùng cảm thấy gò má nóng lên, theo bản năng dời đi tầm mắt, con tim rung động nhảy lên.
"Thái Bình, lại đây." Võ Hậu đã ngồi vào vị trí, vẫy vẫy tay với Thái Bình, ý bảo ngồi vào bên cạnh nàng.
Thái Bình âm thầm hít sâu mấy hơi, làm chính mình bình tĩnh trở lại, cho đến khi đi đến trước người Võ Hậu, nàng hành lễ xong, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Võ Hậu, chủ động châm rượu cho Võ Hậu.
"Mẫu hậu, sao nàng ta lại ở chỗ này?"
Võ Hậu cười khẽ, "Mẫu hậu thấy nàng tài học bất phàm, liền phá lệ cho nàng rời khỏi Dịch Đình, ở chỗ mẫu hậu đảm nhận nữ quan văn thư."
"Thì ra là thế." Thái Bình xem như yên tâm, tuy nói một đời này bắt đầu không quá giống nhau, hiện giờ cũng coi như là trăm sông đổ về một biển, về tới quỹ đạo ban đầu.
"Thái Bình thích không?" Võ Hậu đột nhiên hỏi chuyện.
Thái Bình ngạc nhiên, "Thích cái gì?"
Võ Hậu không nói gì, chỉ nhìn về phía Uyển Nhi đang đứng thẳng một bên.
Rõ ràng chỉ là một ánh mắt, nhưng đối với Thái Bình cùng Uyển Nhi mà nói, giống như là một quả pháo hoa chui vào hồ nước lạnh rồi ầm ầm nổ tung, khiến cho lòng hồ xôn xao một lúc lâu, không biết phía sau lời này của Võ Hậu còn có ý tứ gì khác không?
"Không coi là thích, cũng không thể coi là không thích." Thái Bình ra vẻ thờ ơ.
Tiếng lòng Uyển Nhi kéo căng, suy nghĩ quay lại hiện thực.

Đúng vậy, trở về một đời, nàng đối với Thái Bình mà nói, chỉ là một cung nhân xa lạ, nói gì là thích?
Nàng vẫn sẽ đối với Thái Bình mà động tâm, Thái Bình lại không nhất định như vậy.
Nghĩ đến đây, tiếng lòng khẽ run, đập vào tâm nhĩ, ẩn ẩn đau đớn.

Nàng cúi đầu xuống, dấu đi khổ sở phun trào nơi đáy mắt, cũng cảnh báo chính mình nhất định phải thu hồi những tình cảm đã cách cả đời.
Dư quang Thái Bình thoáng nhìn thấy Uyển Nhi cúi đầu, nếu hết thảy đều về điểm ban đầu, từ hôm nay trở đi, Uyển Nhi về lại bên cạnh nàng, liền mơ tưởng có thể chạy thoát.
"A nương, chẳng lẽ nàng chính là......" Thái Bình làm bộ bừng tỉnh, nhàn nhạt hỏi, "Thư đồng của con?"
"Nếu như con không thích, mẫu hậu đổi một người khác cũng được." Võ Hậu cũng đạm nhiên mà nói.
Thái Bình cau mày, sao có thể nói không thích chứ? Nhưng nếu nói thích, cảm thấy đường đột không chỉ là Uyển Nhi.
"Không thích thật?" Võ Hậu biểu tình hơi ngưng trọng.
"Vậy để nàng làm mấy ngày đi, nếu chọc con không vui, con liền đem nàng tống cổ trở về là được." Thái Bình nói xong, bưng ly rượu của mình lên, để sát vào ngửi một hơi, cười nói, "Rượu nho này mới nghe liền thấy thơm ngọt! A nương, con nhịn không được muốn uống trước." Nói rồi nàng uống một ngụm, khen: "Uống ngon!"
Võ Hậu mỉm cười, "Nếu thích, chỗ a nương còn có mấy hồ, hôm nay cũng sẽ đưa cho con."
"Cảm ơn a nương!" Thái Bình cực kỳ cao hứng, làm sao có thể không uống nhiều thêm hai ly? Lập tức chỉ chỉ ly rượu của mình, "Ngươi lại đây, thêm rượu!"
Uyển Nhi giật mình.
"Ngươi đó! Lại đây!" Thái Bình lại thúc giục một câu, nghiêng mặt cười hỏi: "Mẫu hậu cho ngươi cung chức gì?"
Uyển Nhi cung kính trả lời: "Bẩm điện hạ, là tài tử."
"Thượng Quan tài tử......" Thái Bình gọi một lần, lắc đầu nói: "Tên dài như vậy, đọc phiền toái, về sau ta liền gọi ngươi là Uyển Nhi!" Sợ mẫu hậu không đồng ý, Thái Bình ôm lấy cánh tay Võ Hậu, làm nũng nói: "A nương, được không?"
Võ Hậu khẽ vuốt ve gáy Thái Bình, "Người đã cho con, con muốn gọi nàng cái gì liền gọi cái đó đi."
"Vâng!" Thái Bình được cho phép, gõ gõ một chút vào bên cạnh ly rượu, "Uyển Nhi, rót rượu!"
Uyển Nhi có chút thất thần, hai tiếng "Uyển Nhi" này phảng phất giống như cách cả một đời.

Nàng đến gần Thái Bình rồi quỳ xuống ở bên cạnh, nhấc bầu rượu lên, chậm rãi rót vào ly.
Thái Bình nhìn rượu nho từ từ chảy vào trong ly, bọt nước bắn lên giống như cõi lòng nàng lúc này, nhảy nhót vô cùng.
Gì đây? Uyển Nhi chỉ rót nữa ly liền dừng.
Thái Bình khẽ nhíu mày, "Sao không rót đầy?"
Uyển Nhi cung kính trả lời: "Qua giờ Ngọ, điện hạ còn phải nghe thái phó dạy học, cho nên không thể uống nhiều."
"Ngươi!" Thái Bình cũng không phải thật sự tức giận, nàng chẳng qua là cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Mê rượu hỏng việc, đời trước Uyển Nhi cũng thường xuyên như vậy kính rượu, cũng chỉ rót cho nàng nửa ly.
Thần sắc quen thuộc, ngữ khí quen thuộc.
Thái Bình gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Uyển Nhi, muốn từ đáy mắt nàng ấy nhìn ra điểm tình cảm quen thuộc, cố tình lúc này Uyển Nhi lại tránh đi ánh mắt của nàng, cúi thấp đầu xuống.
Võ Hậu có phần hài lòng, cười nói: "Khuyên rất hay."
Thái Bình vội vàng thu hồi ánh mắt làm càn, ra vẻ không vui, "A nương, người rõ ràng là đang tìm một người quản con mà!"
"Thế nào? Nàng như vậy nhìn con đọc sách, a nương liền yên tâm." Nói, Võ Hậu nhìn về phía Uyển Nhi, "Thượng Quan tài tử làm rất tốt."
Uyển Nhi lặng im cúi thấp đầu.
Thái Bình cũng không còn gì nói nữa, đành phải ra vẻ không vui, cùng Võ Hậu dùng bữa.
Trước giờ Ngọ, Thái Bình bái biệt Võ Hậu.
Nàng đi ra khỏi điện Cam Lộ vài bước, phát hiện Uyển Nhi còn chưa đuổi kịp, liền dừng chân quay đầu lại, hướng trong điện nhìn lại.
Uyển Nhi từ trong điện cúi đầu đi ra, trong tay cầm theo một con con diều.
Khóe miệng Thái Bình khẽ cong, lẩm bẩm nói: "Còn tưởng rằng ngươi đã quên."
Uyển Nhi bước lên trước, cung kính mà dùng hai tay đem con diều trình lên, "Ngày ấy chuyện đã đáp ứng điện hạ, con diều đã làm xong."
Thái Bình tiếp nhận con diều, chỉ lật xem một chút, liền biết đây vốn dĩ là con diều kia, "Bổn cung muốn chính là một con diều mới giống y như đúc, ngươi đây là muốn lừa gạt bổn cung."
"Thế nhân yêu thích vật gì đó, chỉ vì nó gắn liền với chuyện cũ năm xưa." Uyển Nhi nói, ánh mắt dọc theo nan diều trúc, "Con diều này của điện hạ nan trúc hơi vàng, nhất định đã ở bên điện hạ không ít năm tháng, nếu lại làm một con diều khác, cho dù giống y như đúc, cũng không phải là con diều này nữa rồi......"
"Uyển Nhi." Thái Bình bỗng nhiên cắt ngang Uyển Nhi.
Uyển Nhi có chút hoảng hốt, giương mắt đối diện với ánh mắt của Thái Bình—— ánh mặt trời vừa lúc chen qua tán cây rơi xuống, dừng trên mặt Thái Bình, chiếu đến dung nhan cực kỳ kiều diễm của nàng ấy.
"Điện hạ......"
Tim lại lần nữa cuồng loạn nhảy lên.
Thái Bình híp mắt cười, đột nhiên nắm lấy tay nàng, cười nói: "Đi! Cùng ta đi thả diều!"
"A! Không được!" Lời Uyển Nhi kháng nghị còn chưa kịp nói xong, liền bị Thái Bình nắm tay chạy ra cung uyển, trực tiếp hướng về điện Thiên Thu.
"Điện hạ! Nơi này là điện Cam Lộ." Xuân Hạ hoảng loạn liếc mắt về sau một cái, nếu để Võ Hậu nhìn thấy nàng ấy cứ thế mà lôi kéo Thượng Quan tài tử làm loạn, chỉ sợ sẽ lập tức trách phạt.
"Không sao!" Thái Bình từ xa đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Uyển Nhi, tươi cười xán lạn.

Tay nàng lặng yên từ khe hở ngón tay nàng ấy mà đan vào, nắm thật chặt tay của Uyển Nhi.
Nàng đã sớm nghĩ có thể nắm tay nàng ấy chạy ra cung uyển, đã sớm nghĩ có thể nắm tay nàng ấy cùng nhau về nhà.
Đời trước bỏ lỡ một đời, đời này đã muộn ba ngày.

Nói không nóng lòng, đều là nói dối.
Tường cao mái cong, như lồng tựa lao.
Tuy nói giờ này khắc này tạm thời không thể bay ra khỏi tòa hoàng thành, nhưng Thái Bình tin tưởng, chỉ cần đời này nàng dùng hết tất cả mà đi tranh, dùng hết tất cả mà bảo hộ nàng ấy, sẽ có một ngày, nàng có thể làm cho nàng ấy trở thành cô nương vô ưu vô lo nhất thành Trường An.
"Điện hạ! Không thể......"
"Thái phó còn nửa canh giờ nữa mới đến, ta cũng không tính là hồ nháo!"
"Nhưng mà đây là cung Thái Cực, điện hạ phải chú ý......"
"Nơi này đúng thật là cung Thái Cực, nhưng cũng là điện Thiên Thu của ta!"
Thái Bình rốt cuộc cũng ngừng lại, nhìn về phía cửa điện Thiên Thu, "Cung quy nào quy định, không cho công chúa ở trong điện của chính mình thả diều?"
Uyển Nhi tức khắc nghẹn lời.
Ý cười Thái Bình hơi nồng, đến gần Uyển Nhi nửa bước.
Cảm thấy được Thái Bình tới gần, Uyển Nhi tức khắc cảnh giác, cũng không biết là do chạy quá gấp, hay vẫn là do tim đập quá kịch liệt, hai má nàng lúc này giống như lửa đốt.
"Điện hạ......"
"Cầm con diều."
Thanh âm Thái Bình hơi khàn, đem con diều đưa cho Uyển Nhi, trong lòng lại mừng thầm.

Tuy nói đây xem như là ngày thứ nhất nàng cùng Uyển Nhi chính thức ở chung, nhưng đáy mắt kích động hoảng loạn của Uyển Nhi, nàng rất thích.
Thái Bình phân biệt rõ ràng.

Cung tì đối với bề trên hoảng loạn, cùng lúc này Uyển Nhi đối nàng hoảng loạn, là không giống nhau.
Giống như đã từng quen biết.
Như năm đó trên điện múa một khúc "Chá Chi", nàng bám lấy nàng ấy hỏi: "Đẹp hay không đẹp?"
Uyển Nhi đáp, "Đẹp."
Đó là không biết làm sao khi một người tiến nhập vào trong lòng, cũng là cầm lòng không đậu mà mãi sau này Thái Bình mới hiểu ra.
_____
Chú giải
Giờ Tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng
Giờ Ngọ: từ 11 giờ đến 1 giờ trưa
Ngự thiện: bữa ăn trong cung đình, Hoàng gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui