Thái Bình đi đến Tử Thần Điện, chờ Bùi thị thông truyền, liền bước vào trong điện, cung kính mà hành lễ với Võ Hậu.
Dư quang lén lút nhìn Uyển Nhi đang hầu hạ bên cạnh Võ Hậu, nhìn thấy nàng ấy vẫn mạnh khỏe, đoán rằng khi theo a nương trở về, a nương cũng không làm khó nàng ấy.
Nghĩ đến đây, Thái Bình cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Võ Hậu cúi đầu nhìn tin mật, lời nói lại là nói cho Thái Bình nghe, “Lần này làm được không tồi.”
Thái Bình thu lại phân tâm, đi đến trước hai bước, “Kỳ thật còn có thu hoạch.”
Võ Hậu dường như đang đợi câu này, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Uyển Nhi, Uyển Nhi liền biết điều mà mang các cung nhân lui ra ngoài.
Thái Bình nhìn thấy tất cả đã lui xuống, liền đến gần Võ Hậu, bóp vai cho nàng, “A nương, người thật lợi hại, muốn con lập đức, thu được kết quả không nhỏ!”
Võ Hậu nhướng mày, nghiêng mặt nhìn Thái Bình, “Thu hoạch gì không nhỏ?”
Thái Bình đi đến trước nhấc bút, trải rộng giấy Tuyên Thành, nhanh chóng viết xuống tên ba người, “Ba người này khi con xử lý án Đông Cung, cũng không phát hiện bọn họ có liên hệ với phế Thái Tử.”
Võ Hậu cười lạnh, ba người xác thật ẩn giấu thật kín đáo, “Chỉ ba người?”
“Phế Thái Tử cũng chỉ nói ba người này.” Thái Bình hổ thẹn trong lòng, thời điểm nói những lời này cũng không dám nhìn thẳng mặt Võ Hậu.
Võ Hậu thở dài, nếu đêm đó hắn bức vua thoái vị thành công, thật sự trắng cũng có bị biến thành đen.
“Vị lang trung ở Bí Các này……” Thái Bình nói qua một chuyện khác, “Xin a nương trước tiên giữ cho hắn một mạng.”
“Sao?” Võ Hậu hồ nghi.
Thái Bình nói đúng sự thật: “Thổ Phiên lại gửi thư thỉnh hôn, con không muốn gả đến Thổ Phiên, cũng không muốn vội vàng tìm một người để gả, cho nên con ép người này, muốn hắn mượn câu chuyện Hạn Bạt trợ giúp con lấy danh phận nữ quan, đến Tấn Dương cầu phúc nửa năm.”
Xác thật Võ Hậu không nghĩ tới, Thái Bình thế nhưng lại có thể nghĩ ra phương pháp giải vây trước nàng một bước như vậy, có thể rời xa trung tâm vòng xoáy, lại có thể đến Tấn Dương mở rộng tầm mắt.
“Tấn Dương là vùng đất long hưng của Đại Đường, nông nghiệp phát đạt.” Thái Bình nói đến khát khao, “Chuyến này nếu có thể vừa đi vừa nhìn, học một ít phương pháp canh tác, hiểu một ít điều bá tánh cần, về sau cũng có ích cho con.
Huống hồ, nhu cầu hàng đầu của quân đội là lương thảo, nếu có thể nhận thức quan viên quản lý chuyện này, có lẽ ngày sau cũng có chỗ hữu dụng.”
Võ Hậu có phần kinh ngạc, “Ai dạy con những chuyện này” Chỉ mới mấy tháng không gặp, Thái Bình lại có cảnh giới như vậy, nói Võ Hậu không vui mừng, đều là nói dối.
“Đoạn thời gian này con thường chơi cờ, nói chuyện phiếm cùng Địch Nhân Kiệt, học được từ hắn không ít chuyện.” Thái Bình nói cũng là sự thật, những chuyện này cũng không phải Uyển Nhi dạy, không cần thiết đem chuyện dẫn tới trên người Uyển Nhi, miễn làm cho Võ Hậu nghi kỵ.
“Vậy thì cũng không lạ.” Võ Hậu hiểu ý mà cười, xem ra Địch Nhân Kiệt đã ngộ ra cái gì, mới nói những chuyện đó với Thái Bình.
Nàng lại nhìn lướt qua ba cái tên trên giấy, nhấc bút son lên, đánh dấu tên lang trung Bí Các, cười nói, “Công cùng tội cân bằng, đầu hắn tạm thời giữ lại.”
Vẻ mặt Thái Bình phức tạp, “A nương……”
Võ Hậu buông bút son, sờ sờ mặt Thái Bình, “Làm sao vậy?”
“Con…… Lần này con đến Tấn Dương nửa năm, xin a nương bảo trọng nhiều hơn.” Thái Bình nhịn xuống những lời đó, chỉ cảm thấy bản danh sách kia như là gai nhọn mọc trong lòng ngực, đâm đến khó chịu.
Võ Hậu mỉm cười, “Nhưng không chỉ nửa năm.”
“Không chỉ nửa năm?” Thái Bình khó hiểu.
“Cầu phúc xong, con cáo ốm đến Lạc Dương tĩnh dưỡng một thời gian.” Kỳ thật Võ Hậu đã sớm có kế hoạch, Trường An dù sao cũng là địa bàn của Lũng Tây Lý thị, không thể so với Lạc Dương, ở chỗ này thi triển kế hoạch, vật cản rất nhiều.
Huống hồ còn có một chút là chuyện Võ Hậu lo lắng nhất, cho dù Thái Bình qua một ải cầu thân từ Thổ Phiên, lấy hiểu biết của nàng đối với Lý Trị, Lý Trị khẳng định sẽ tìm một người thuộc thế lực Lý thị cho Thái Bình.
Nếu Thái Bình biểu hiện ra một chút không tình nguyện, liền sẽ làm Lý Trị sinh nghi, vậy thời gian đã trù tính chỉ sợ là uổng phí tâm cơ.
Thái Bình giật mình.
“A nương giúp con chắn một chuyện tứ hôn.” Võ Hậu đơn giản chỉ ra.
Thái Bình chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, cắn cắn môi dưới.
Võ Hậu sờ sờ cái gáy Thái Bình, “Được rồi, khóc lại làm a nương phải đau lòng.” Khi nói chuyện, thuận thế xoa xoa nước mắt bên khóe mắt của nàng ấy, “Lạc Dương có không ít người của a nương, đến lúc đó bọn họ sẽ dạy con không ít chuyện, học cho tốt, về sau đều sẽ dùng được.”
“Tạ ơn a nương.” Thanh âm Thái Bình nhịn không được phát run.
Võ Hậu biết Thái Bình không thể ở chỗ này lâu, liền tống cổ đi: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
“A nương, tháng hai năm sau……”
“A nương còn chờ thọ lễ của con đó, khi đó nhất định đã ở Lạc Dương.”
“A nương đã biết rồi?”
“Con đừng biết rõ còn cố hỏi.”
Võ Hậu đơn giản chọc thủng Thái Bình, “Con rõ ràng biết nếu nói cho Du Kỵ, a nương cũng sẽ biết.”
Thái Bình bị chọc tới điểm chột dạ, không dám lên tiếng.
Võ Hậu có chút lời không tiện nói thẳng, chỉ có thể chỉ điểm: “Biết vì sao quân vương coi trọng đức hạnh nhất không?”
Thái Bình chăm chú lắng nghe.
“Bởi vì được hàng vạn dân chúng chú ý, hơi có vô ý, cho dù chỉ là một sai sót nhỏ, liền có thể trở thành lưỡi đao sắc bén để địch nhân công kích.” Võ Hậu nghiêm túc dạy nàng, “Cho nên trên người quân vương không thể xuất hiện vết nhơ, đặc biệt là…… quân vương là nữ chủ thiên hạ.”
Thái Bình nghe được bên tai nóng lên, vội vàng chắp tay nhất bái với Võ Hậu, “Con xin nghe.”
“Lời đồn thường xuất phát từ phỏng đoán, cũng đả thương người nhất.” Trong lời nói của Võ Hậu có ẩn ý, “Cho nên, đừng làm người khác có cơ hội phỏng đoán, liền sẽ không xuất hiện lời đồn, đã hiểu chưa?”
“Vâng!” Thái Bình cung kính trả lời.
Võ Hậu phất tay nói: “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Thái Bình lui xuống.
Võ Hậu lại nhìn thoáng qua tên người trên giấy Tuyên Thành, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giương giọng nói: “Uyển Nhi, tiến vào.”
Uyển Nhi chờ ở ngoài điện đang nhìn theo Thái Bình đi xa, đột nhiên nghe thấy truyền triệu, vội vàng cúi đầu bước nhanh vào, “Thiên Hậu có gì phân phó?”
“Là ngươi dạy sao?” Võ Hậu đột nhiên hỏi.
Uyển Nhi nhất thời không hiểu ý của Thiên Hậu, “Thần dạy cái gì?”
Võ Hậu cầm trương giấy Tuyên Thành lên, quơ quơ trước mặt Uyển Nhi, “Những cái tên còn lại, ngươi viết cho bổn cung xem.”
Uyển Nhi kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, “Thần thật sự không biết!”
Võ Hậu lạnh lùng liếc nhìn Uyển Nhi, “Ngươi không biết?”
“Thần xác thật không biết.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật, ngẩng đầu mà bằng phẳng đối diện với khuôn mặt của Võ Hậu.
Võ Hậu gắt gao nhìn chằm chằm Uyển Nhi, nhìn hồi lâu, nhìn thấy ánh mắt nàng cũng không có lập loè, đáy mắt lại hiện lên một mạt nghi hoặc, “Ngươi thật sự không biết?”
“Nếu thần biết, sao dám giấu giếm?” Uyển Nhi xác thật chỉ biết chuyện, lại không biết nội dung.
Án mưu phản Đông Cung, nàng tra được không chỉ có ba người này, Lý Hiền chỉ nói với Thái Bình ba người, có lẽ chính là muốn châm ngòi tín nhiệm giữa mẫu tử các nàng.
Đã bị giam cầm, còn không an phận.
Võ Hậu nhịn xuống sát ý, ra hiệu Uyển Nhi đứng dậy, “Đến mài mực, bổn cung còn có rất nhiều tấu chương phải phúc thẩm.” Thái Tử giám quốc làm được chút chuyện, còn lại đều phải để nàng tới sửa từng cọc từng kiện.
Chờ nàng giải quyết xong những việc này, quay đầu lại đi tra chuyện danh sách Thái Bình biết được.
Uyển Nhi đứng dậy, bắt đầu nghiền mực chu sa cho Võ Hậu.
Nàng đè nặng hô hấp, nhẹ thở ra một hơi, sợ thở quá nặng sẽ bị Võ Hậu phát giác.
Võ Hậu đột nhiên sinh nghi, chỉ có một khả năng —— Thái Bình mới vừa rồi ở trước mặt Võ Hậu lộ ra vẻ hổ thẹn.
Võ Hậu là người thông minh như vậy, mắt thấy Thái Bình sinh thẹn, làm sao không nghĩ nhiều?
Màn đêm buông xuống, Hồng Nhụy vội vàng trở về thiên điện, nhìn thấy Uyển Nhi còn đang sao chép kinh thư, nhịn không được thở dài một tiếng.
Uyển Nhi không ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”
“Bệ hạ hạ chỉ, mệnh điện hạ lấy thân phận nữ quan đến Tấn Dương cầu phúc nửa năm.” Hồng Nhụy nôn nóng mà trần thuật tin tức nghe được, khuôn mặt tràn đầy u sầu mà nhìn Uyển Nhi, “Đại nhân sẽ không gặp được công chúa trong thời gian rất dài đó.”
“Xuỵt.”
Uyển Nhi lấy đuôi bút che miệng, ý bảo Hồng Nhụy chớ có nhiều lời.
Hồng Nhụy cuống quít che miệng, ngồi xuống ở bên cạnh Uyển Nhi, xem Uyển Nhi còn viết chữ, cũng không có ý định dừng lại, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân…… không lo lắng sao?”
“Nàng ấy đến Tấn Dương là chuyện tốt, lưu lại Trường An ngược lại là tai họa.” Uyển Nhi viết không nhanh không chậm, ít nhất trong vòng năm nay, Thái Bình sẽ không giống đời trước gả cho Tiết Thiệu, cũng sẽ không có kiếp nạn chịu tang phu mấy năm sau.
Hồng Nhụy không hiểu, “Điện hạ sao lại có tai họa?”
“Năm nay Thổ Phiên lại tới cầu thân.” Uyển Nhi dừng bút, nghiêng mặt nhìn về phía Hồng Nhụy, “Dưới gối Nhị Thánh, chỉ còn một vị công chúa có thể là điện hạ.”
Hồng Nhụy nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, gật đầu thật mạnh, “Nô tỳ đã hiểu!”
Uyển Nhi nhìn thoáng qua kinh văn đã sao chép xong bên cạnh, trên tay vốn là một quyển cuối cùng, “Chờ ta đêm nay sao chép xong kinh văn, sáng mai ngươi liền mang kinh văn đến cho điện hạ.”
Hồng Nhụy gật đầu, “Vâng.”
“Lại mang thêm một câu cho nàng.” Uyển Nhi nghiêng mặt nhìn đèn kéo quân ở một bên, mỉm cười nói, “Thọ lễ cho Thiên Hậu không thể chỉ có mấy quyển kinh văn này, xin điện hạ lúc cầu phúc nhàn hạ, ngẫm thử xem còn có thể làm thêm chút gì?”
“Vâng.” Hồng Nhụy lại đáp ứng một tiếng, nhìn thấy Uyển Nhi lại bắt đầu sao chép kinh văn, cũng không có dặn dò gì, “Không còn?”
“Không còn, về phần ta, ngươi một chữ cũng không cần đề cập.” Uyển Nhi mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hồng Nhụy đành phải nhịn xuống lời muốn nói, ngày mai ngược lại là nàng có chút lời muốn nói với Xuân Hạ.
Xuân Hạ lần này khẳng định phải bồi công chúa đến Tấn Dương, vừa đi nửa năm, nàng xác thật sẽ rất nhớ.
Uyển Nhi sao chép một canh giờ, cuối cùng đã sao xong một quyển cuối cùng này, nghiêng mặt nhìn về phía Hồng Nhụy ghé vào trên kỷ án ngủ say đã lâu, nàng không khỏi cười khẽ, nhẹ nhàng mà lay tỉnh Hồng Nhụy, “Đi xuống nghỉ ngơi đi, để ta thu thập.”
“Nô tỳ…… Để cho nô tỳ làm cho……” Hồng Nhụy híp mắt, chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
“Không cần, ngươi như vậy chẳng may xếp sai trang, điện hạ sẽ còn phải xếp lại.” Uyển Nhi một bên nói, một bên sửa sang lại cuốn kinh, không được bao lâu liền đã thu thập thỏa đáng, đóng lại hộp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Uyển Nhi tỉnh lại liền đến Tử Thần Điện hầu hạ Thiên Hậu, Hồng Nhụy dựa theo ý tứ của Uyển Nhi, ôm kinh đến Thanh Huy Các.
Mới đi được hai bước, Hồng Nhụy liền cảm giác có người đi theo.
Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn vài lần, nhưng phía sau ngoại trừ Vũ Lâm Quân đi tuần, cũng không có ai khác.
Hồng Nhụy cảm thấy là chính mình suy nghĩ nhiều, liền tiếp tục cất bước.
Tới Thanh Huy Các, Thái Bình cũng chỉ để Xuân Hạ ra nhận đồ.
Hồng Nhụy dặn dò hai câu với Xuân Hạ, liền rời khỏi Thanh Huy Các.
Nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, hai vị chủ tử sao giống như đã ước hẹn trước, một chữ cũng không để lại cho đối phương.
Đêm đến, Hồng Nhụy bưng nước ấm vào thiên điện hầu hạ Uyển Nhi rửa mặt chải đầu, mới vừa buông chậu nước, liền nghe Uyển Nhi nói: “Hồng Nhụy, về sau khi cùng Xuân Hạ nói chuyện, đừng có quá thân cận.”
Hồng Nhụy giật mình, “Làm sao vậy?”
“Bùi thị hôm nay âm thầm theo dõi ngươi, nghe được ngươi dặn dò với Xuân Hạ.” Uyển Nhi nói ra thong thả, Hồng Nhụy lại thấy lạnh cả người, may mắn không có nói ra chuyện của điện hạ cùng đại nhân.
“Nàng dặn dò ta, quản ngươi nhiều hơn, đừng để điện hạ gặp phải lời đồn vớ vẩn gì.” Uyển Nhi nói xong, cầm tay Hồng Nhụy, “Trong cung tai mắt đông đảo, nói nhiều sai nhiều, hiểu không?”
Hồng Nhụy gật đầu thật mạnh, “Nô tỳ biết sai rồi.”
“Quan tâm không có sai, sai chính là trong cung không chấp nhận được thân cận như vậy.” Uyển Nhi nắm thật chặt tay Hồng Nhụy, “Dù sao chúng ta đều là nô tỳ, đầu có rơi hay không, chỉ dựa vào một câu của bề trên.”
Thời điểm này, sống sót mới là quan trọng nhất.
_____
Chú giải
Bí Các: cơ quan lưu trữ các cuốn sách, thư pháp, tranh vẽ hiếm, bí mật
Hạn Bạt: nữ thần hạn hán trong thần thoại Trung Hoa.