Cấm Đình


Tia sáng nở rộ, cực kỳ rực rỡ dưới ánh trăng.
Cũng mặc kệ pháo hoa xán lạn như thế nào, cũng không đẹp bằng nụ cười tươi của người trong lòng giữa biển người.
“Điện hạ!” Xuân Hạ nhìn thấy Uyển Nhi trong đám người ngửa đầu nhìn về phía pháo hoa, chỉ mới nói một nửa, tầm mắt liền dừng ở trên người Hồng Nhụy bên cạnh Uyển Nhi.
“Gặp lại ở cầu nổi Lạc Thủy.” Thái Bình vội vàng dặn dò một câu, liền lập tức chạy đến sạp bán mặt nạ nô lệ Côn Luân.
“Cô nương, mua một cái mặt nạ đi, ngài nhìn xem mặt nạ chỗ ta, đều là……” Chủ sạp còn không kịp nói xong, liền nhìn thấy Thái Bình lấy ra một chuỗi đồng tiền, quăng lên sạp.
“Ta muốn cái này.” Thái Bình chọn một chiếc mặt nạ nô lệ Côn Luân tầm thường, hôm nay ở đầu đường Lạc Dương, có rất nhiều người mang mặt nạ như vậy.
“Cô nương, tiền của ngài đủ để mua mười chiếc đó.” Chủ sạp kinh hãi, vội vàng trả lại tiền thừa.
“Xuân Hạ, ngươi chọn mấy chiếc đưa cho đám người phía sau.” Thái Bình thuận miệng nói xong, đưa mũ mạng cho Xuân Hạ, đánh ánh mắt với nàng ấy, liền mang mặt nạ lên.
Xuân Hạ tiện tay lấy mấy chiếc mặt nạ, xoay người đưa cho bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đi theo.
Vũ Lâm tướng sĩ cầm mặt nạ, chần chờ nhìn nhìn về phía Thái Bình, chỉ thấy Thái Bình nghiêng nghiêng đầu với bọn họ, lời nói lại là nói với Xuân Hạ, “Xuân Hạ, ngươi nhìn ta xem, có đáng sợ không?”
Xuân Hạ nhịn cười, phối hợp hùa theo: “Mặt nạ đáng sợ nhất đều ở chỗ nô tỳ, không tin chờ bọn họ mang lên, người nhìn một chút.” Vừa nói, nàng thúc giục, “Còn không mau mang lên?”
Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ biết công chúa lại ham chơi, có mang mặt nạ cũng không phải không nhìn thấy công chúa, liền bắt đầu bớt chú ý mà mang mặt nạ.
Thái Bình nhắm chuẩn cơ hội, xách váy chạy sâu vào trong đám người.
Tuy đêm nay trời trong, nhưng gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh của tuyết, cho nên quý tộc lui tới trên đường, không phải khoác áo choàng, thì cũng bọc áo lông.

Thái Bình mang theo mặt nạ lẫn lộn vào trong đám người, giống như cá trích nhảy vào sông nước, trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Lâm tướng sĩ cũng không biết người mặc áo choàng đen nào mới chính là công chúa.
“Điện…… Tiểu thư! Người đi đâu vậy?” Xuân Hạ ra vẻ lo lắng, lớn tiếng gọi, “Các ngươi mau đi tìm tiểu thư trở về!”
Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ cũng hoảng sợ, không kịp kéo mặt nạ trên mặt xuống, liền xâm nhập vào trong đám đông, lôi kéo mấy người có hình thể tương tự công chúa để tìm.
Xuân Hạ thừa dịp đám Vũ Lâm tướng sĩ hết sức chăm chú, lặng yên lui lại, chạy tới chỗ Hồng Nhụy.
Pháo hoa lần lượt nở rộ trên trời, ánh sáng chiếu xuống nhân gian lúc sáng lúc tối.
Uyển Nhi nhìn một lát, cuối cùng cúi mặt xuống, “Hồng Nhụy, đi thôi, chúng ta qua bên kia mua hai cái bánh của người Hồ.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy thân ảnh một kẻ mang theo mặt nạ Côn Luân chạy đến từ phía đối diện.
“Đi theo ta!” Thái Bình vội nói, chế trụ tay Uyển Nhi trước một bước, lôi kéo Uyển Nhi chạy đi.
Uyển Nhi vẫn còn đang giật mình kinh ngạc, nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, nàng chỉ kịp nhẹ a một tiếng, liền cầm lòng không đậu mà nắm chặt tay Thái Bình, theo công chúa chạy đến bên Lạc Thủy.
“Đại nhân!” Hồng Nhụy kinh hãi, người xấu từ đâu chạy tới, cứ lôi kéo đại nhân như vậy mà đi mất! Nàng vừa muốn đuổi theo, lại bị người phía sau kéo lấy ống tay áo.
“Đăng đồ tử!” Hồng Nhụy theo bản năng mà quát một tiếng, cắn răng nắm chặt tay rồi xoay người vung đến phía sau.
“A!” Xuân Hạ căn bản không nghĩ tới Hồng Nhụy đột nhiên lại "hung" như vậy, đứng đó mà ăn một quyền của Hồng Nhụy, không nghiêng không lệch, lại đánh trúng mắt phải nàng.
Hồng Nhụy thấy rõ phía sau là ai, vừa kinh hỉ vừa áy náy, gấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không biết là ngươi! Để ta xem xem, có bị thương đến chỗ nào không?”
Xuân Hạ nhịn đau, không vui nói: “Xuống tay tàn nhẫn như vậy, ngươi là muốn mạng của ta đó.” Khi nói chuyện, vốn định xoa xoa chỗ bị đánh, nhưng lòng bàn tay mới chạm đến hốc mắt, liền đau đến liên tục hít vào khí lạnh.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ta xem xem!” Hồng Nhụy ôm lấy hai má Xuân Hạ, tiến sát lại nhìn, quả nhiên vừa đỏ vừa sưng, chỉ sợ ngày mai sẽ xanh đen.
Xuân Hạ đã lâu rồi không có ở gần nàng ấy như vậy, hơi thở Hồng Nhụy rơi trên má nàng, thế nhưng làm tim nàng như pháo hoa lộng lẫy nổ tung, rung động thùng thùng.
“Thôi! Thôi!” Xuân Hạ mất tự nhiên xua xua tay, nàng sợ Hồng Nhụy còn ở gần như vậy, sẽ nhịn không được ở trước đám đông mà hôn nàng ấy một cái.
Hồng Nhụy nôn nóng, “Làm sao mà thôi? Đi, ta dẫn ngươi đi gặp lang trung.” Nói, liền lôi kéo Xuân Hạ muốn đi.
“Gặp lang trung không quan trọng, quan trọng là điện hạ cùng đại nhân còn chờ chúng ta đó.” Xuân Hạ kéo Hồng Nhụy lại, nhịn đau chớp mắt với Hồng Nhụy, thấp giọng nói: “Đi cùng ta!”
Hồng Nhụy cuối cùng đã minh bạch, vì sao đại nhân không kinh không sợ, bị người xa lạ dắt đi liền đi, thì ra người nọ là điện hạ.
“Được!” Hồng Nhụy xem như yên tâm, lại nhìn về phía Xuân Hạ, rồi lại không yên tâm.
Nàng đi theo Xuân Hạ về hướng Nam tầm mười bước, bỗng nhiên kéo Xuân Hạ lại, “Không được, vẫn nên đến gặp lang trung trước!”
“Nhưng mà điện hạ còn……” Xuân Hạ không yên tâm để điện hạ đơn độc một mình.
“Điện hạ chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với đại nhân, chúng ta không cần đi quấy rầy các nàng.” Hồng Nhụy nhanh chóng đưa ra lý do, “Đi, cùng ta qua bên kia gặp lang trung.” Hồng Nhụy nhớ rõ, ở chợ phía Bắc có một y quán, mới vừa rồi còn đi theo đại nhân đi ngang qua.
Xuân Hạ nghĩ nghĩ cũng phải, lúc này điện hạ hẳn sẽ không hy vọng bị người khác quấy rầy.

Huống hồ, nàng cũng có rất nhiều lời muốn nói cho Hồng Nhụy nghe.
Đạp lên quang ảnh pháo hoa rơi xuống, đắm mình trong sắc màu sặc sỡ của hoa đăng treo dưới hiên, Thái Bình nắm tay Uyển Nhi một đường chạy chậm, một đường nghiêng mặt cố nhìn Uyển Nhi.
Cuối cùng đã có thể nắm tay nàng ấy, cuối cùng đã có cơ hội có thể bày tỏ nỗi lòng, đêm nay ngẫu nhiên gặp được thật sự cực kỳ trân quý.

Thái Bình chỉ nghĩ nhìn Uyển Nhi nhiều thêm một chút, chỉ nghĩ nắm tay nàng ấy nhiều thêm một chút, cảm thụ độ ấm từ bàn tay Uyển Nhi nhiều thêm một chút.
Uyển Nhi bị nàng ấy nhìn một đường, chỉ cảm thấy hai má hơi nóng, chờ chạy ra khỏi chợ phía Bắc, bước chân Thái Bình từ từ hoãn lại, Uyển Nhi nhịn không được giận dỗi: “Còn nhìn?”
Thái Bình khẽ cười, trên mặt mang mặt nạ nô lệ Côn Luân dữ tợn, lại như hài đồng nghiêng đầu khiêu khích, “Ta cứ nhìn, sao?” Nói xong, sợ bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ theo kịp, thúc giục: “Uyển Nhi, đi thôi, chúng ta đến bờ Lạc Thủy chờ Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy, nơi này không phải địa phương để nói chuyện.”
“Được.” Uyển Nhi tự nhiên biết Thái Bình không có khả năng chỉ mang theo một mình Xuân Hạ ra ngoài, liền tiếp tục đi theo Thái Bình đến bờ Lạc Thủy.
Ngày Tết Thượng Nguyên, có rất nhiều người ở bờ Lạc Thủy thả thủy đăng cầu nguyện, lúc này trên trời có pháo hoa, trên sông có thủy đăng uốn lượn không dứt, cũng coi như làm tôn thêm thú vị.
Bờ sông khẳng định không phải địa phương thanh tịnh.
Tầm mắt Thái Bình cuối cùng dừng ở bến tàu, mướn một chiếc thuyền du ngoạn Lạc Thủy cũng không tồi.

Nàng vừa nghĩ đến đây, liền không chần chờ thêm nữa điểm, nắm tay Uyển Nhi đến bến tàu, trực tiếp đưa một thỏi bạc cho người chèo thuyền đang đợi ở bến.
“Thuyền này đêm nay, ta bao.”
“Tiểu thư xin mời! Xin mời!”
Người chèo thuyền không nghĩ tới đêm nay gặp được một người rộng lượng như vậy, một thỏi bạc cũng đủ để mua mấy chiếc thuyền của hắn, vội vàng cúi người mời hai vị tiểu thư lên thuyền.
Thái Bình cùng Uyển Nhi mới vừa lên khoang thuyền, liền nghe người chèo thuyền hỏi: “Đêm nay hai vị tiểu thư muốn đến nơi nào ngắm trăng?”
“Cứ đi lại ở Lạc Thủy là được, nơi nào cảnh đẹp, liền ngắm trăng ở nơi đó.” Thái Bình thuận miệng phân phó, nắm tay Uyển Nhi chui vào trong khoang.
Ngọn đèn trong khoang lờ mờ sáng, sau khi Thái Bình cùng Uyển Nhi ngồi xuống ổn định, người chèo thuyền ở đuôi thuyền bắt đầu vẩy mái chèo.
Thuyền thản nhiên rời khỏi bến tàu, lái về phía sâu trong đám thủy đăng.
Trong khoang trái phải có một cửa sổ nhỏ hình tròn, màn trúc bên trái đã buông xuống toàn bộ, ánh trăng cũng vậy, pháo hoa cũng thế, quang ảnh xuyên vào từ cửa sổ nhỏ bên phải, vừa lúc dừng trên mặt Thái Bình.
Nhịp tim Uyển Nhi hơi loạn, một tay nắm vị trí dưới cằm mặt nạ, nhẹ nhàng đẩy lên, đẩy cao mặt nạ, lộ ra khuôn mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Người trong lòng bên dưới mặt nạ tươi cười như hoa, quang ảnh ngũ sắc sặc sỡ làm nổi bật khuôn mặt Thái Bình, ánh mắt nàng dâng tràn nhớ nhung sâu sắc mà nồng đậm, không đợi Uyển Nhi phản ứng, liền không quan tâm mà hôn tới.
“Điện……” Uyển Nhi hơi kinh ngạc, mành trúc bên này còn mở ra một nửa, rèm khoang cũng chỉ thả xuống một nửa, các nàng càn rỡ như vậy, chẳng may bị người khác nhìn thấy, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Chỉ là, Thái Bình cũng không cho nàng cơ hội nói tiếp, nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ hơi thở của nàng.
Nhớ nhung là ngọn lửa nóng bỏng nhất, đủ để thiêu hủy tất cả lý trí.
Thân cận khó có được, bất luận ngôn từ gì đều là dư thừa.
Cho đến khi hít thở không thông, hai người mới không thể không buông ra, lưu luyến không rời mà tách ra, chỉ có thể mượn một cái ôm, phát tiết tất cả tưởng niệm cùng vướng bận.
Lúc này bên bờ Lạc Thủy có bao nhiêu náo nhiệt, trong khoang thuyền lúc này liền có bấy nhiêu an tĩnh.
Ngực hai người kề sát, hai trái tim mãnh liệt nhảy lên dường như cũng dán chặt vào nhau, bang bang thình thịch.
Thái Bình nghiêng mặt, khẽ cắn vành tai Uyển Nhi, khàn giọng khẽ gọi: “Uyển Nhi…… Uyển Nhi……”
Ai có thể cưỡng lại một tiếng lại một tiếng động tình nỉ non của tình nhân?
Uyển Nhi cũng không phải cỏ cây, sao có thể không động tình như sóng?
Chỉ là nơi này, không được.
Uyển Nhi nhẹ nhàng đẩy vai Thái Bình, khàn khàn nói: “Đêm nay…… Ta không trở về cung……”
Thái Bình nghe ra Uyển Nhi bóng gió, hơi hơi buông Uyển Nhi ra, gắt gao mà nhìn chằm chằm hai mắt Uyển Nhi, cười xấu xa: “Thật vất vả mới bắt được nàng, đêm nay nhất định phải ở cùng ta.”
Uyển Nhi nghe được tai nóng lên, xấu hổ giận dỗi: “Nàng…… Trước tiên nàng nghe ta một chuyện, ta sẽ bồi nàng.”
“Nàng nói đi.” Thái Bình nghiêm mặt nói.
Hai tay Uyển Nhi nắm lấy tay Thái Bình, nghiêm túc nói: “Một khi bệ hạ băng hà, điện hạ hãy tự xin đi thủ lăng ba năm.”
Thái Bình không nghĩ tới Uyển Nhi nói đến chính sự, hơn nữa vẫn là chính sự mà nàng cũng nghĩ đến.
“Ta vốn cũng nghĩ như vậy.” Thái Bình nói xong, cảnh giác đứng dậy buông xuống rèm trúc che cửa sổ nhỏ bên phải, đè thấp thanh âm: “Lạc Dương là địa bàn a nương cùng phụ hoàng quản lý nhiều năm, ở chỗ này ta không có cách nào phát triển thế lực của mình.” Người mà Lý Hiền lưu lại trong danh sách, phần lớn đều ở Trường An, muốn lợi dụng những người này làm thế lực của mình âm thầm lớn mạnh, nhất định phải rời khỏi Lạc Dương, lý do duy nhất có thể dùng chính là thủ lăng.
Chỉ là, nàng không yên tâm Uyển Nhi.
Nếu rời khỏi Lạc Dương, nếu Uyển Nhi vô ý làm a nương tức giận, có ai có thể tới bảo vệ nàng ấy?
Đại nghiệp trước mắt, nàng cũng biết không nên nhi nữ tình trường, nhưng nàng sống lại một đời, vốn tất cả đều là vì Uyển Nhi mà mưu tính.

Uyển Nhi mạnh khỏe, nàng mạnh khỏe, nếu Uyển Nhi có bất trắc gì, đời này Thái Bình cũng tuyệt đối không sống lâu một ngày.
Ai muốn sống mà phải chịu đau đớn sinh ly tử biệt!
Uyển Nhi ôm lấy gương mặt Thái Bình, gằn từng chữ: “Thần sẽ tồn tại chờ điện hạ trở về.” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “tồn tại”, “Thần lưu lại bên cạnh Thiên Hậu, là vì giúp đỡ điện hạ.”
“Việc này nguy hiểm.” Thái Bình nhíu mày.
Uyển Nhi xoa xoa mi tâm Thái Bình, ôn nhu mà cười, “Vì điện hạ, thần cam tâm tình nguyện.”
Thái Bình tóm lấy tay nàng, hai tay ôm trong lòng bàn tay, lặng im hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu xuống, nỗi lòng phức tạp: “Thủ lăng ba năm, khi trở về ta chỉ có một lý do có thể làm a nương yên tâm……”
“Ta tin điện hạ mà.” Uyển Nhi cười cười, tay kia áp lên ngực Thái Bình, “Thứ mà lý do đó có thể đổi lấy, không chỉ là sự an tâm của Thiên Hậu, còn có thời gian mà chúng ta gặp nhau, liền vì điểm này, ta liền…… cho phép nàng.”
Thái Bình chỉ cảm thấy trái tim đau xót, dang tay ôm chặt Uyển Nhi lần nữa, “Nàng cũng phải nghe ta một chuyện.”
“Ừm.”
“Không được giấu ta mưu tính cái gì, nàng phải sống sót thật tốt.”
Uyển Nhi khẽ cười.
Thái Bình không nghe thấy trả lời, “Nàng đáp ứng ta!”
“Được.” Uyển Nhi gật đầu.
Thái Bình nhẹ thở ra một hơi, bỗng nhiên nhớ đến ước định với Xuân Hạ, cười nói: “Chúng ta vẫn nên lên bờ thôi.”
Uyển Nhi hiểu ý cười, “Bằng không…… Sợ là Hồng Nhụy gấp muốn chết.”
Thái Bình lắc đầu, “Không chỉ có như thế.”
“Sao?” Uyển Nhi thật ra có vài phần tò mò, nhưng thoáng nhìn thấy đáy mắt Thái Bình dâng tràn tình ý nồng đậm, nàng cái gì cũng đã hiểu, nhịn không được vuốt một cái lên chóp mũi Thái Bình, xấu hổ buồn bực: “Điện hạ có gấp cũng vô dụng!”
“Uyển Nhi không vội sao?” Thái Bình biết rõ còn cố hỏi, nàng rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Uyển Nhi cũng dấy lên lửa tình.

Không đợi Uyển Nhi đáp lời, công chúa liền giương giọng nói: “Lái thuyền, đưa thuyền quay về bến đi, vị tỷ muội này của ta có chút say sóng, ta muốn mang nàng đến gặp lang trung.”
“Được thôi!” Lái thuyền đáp ứng, liền thay đổi phương hướng chiếc thuyền ở giữa sông, lui về bến tàu.
______
Chú giải
Mặt nạ nô lệ Côn Luân:
Đăng đồ tử: tiếng lóng chỉ những kẻ lưu manh, háo sắc.

Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc, bị Tống Ngọc ám chỉ là kẻ háo sắc
Thủ lăng: canh giữ lăng mộ
Nữ nhi tình trường: quan niệm phụ nữ yếu mềm, sống tình cảm ủy mị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui