Nụ cười trong nháy mắt trở nên đông cứng, độ cong ở môi chuyển thành đường thẳng, đối với người trước mặt, nàng không cười nổi, cũng không muốn cười.
"Cậu cũng ở khách sạn này sao Nghiên." Người đó chính là Liễu Chân.
Nhìn người trước mặt đã đứng vững vàng, Hàn Duẫn Nghiên lập tức rút tay về, đồng thời cũng lui về sau một bước, khoảng cách được kéo dài ra xa hai bước.
Liễu Chân nhíu mày nhìn chuỗi hành động bản năng của Hàn Duẫn Nghiên, cô thật sự rất bất mãn, có mà cô chọn bỏ qua cho cảnh tượng này. Cô tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách của cả hai.
1
"Cậu muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ" Lạnh lùng trả lời một câu, Hàn Duẫn Nghiên mắt phượng xinh đẹp mang theo gió đông nhìn chăm chú người trước mắt,
Dưới áp lực từ ánh mắt, Liễu Chân ngại ngùng thu lại bước chân, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng của ngày xưa.
"Nghiên, vậy chúng ta cùng đi."
Hàn Duẫn Nghiên thật sự rất khâm phục Liễu Chân, nếu đổi ngược lại là nàng, nàng căn bản không thể nào hành động như kiểu không có chuyện gì được.
Chia tay vẫn có thể làm bạn sao?
5
Đùa nhau à? Chả khác nào tự an ủi chính mình.
"Tôi có hẹn với bạn rồi." Hàn Duẫn Nghiên bước chân trái lên, nghiêng người nhường đường "Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước."
Đầu nàng ngẩng cao, toàn thân đều là khí lạnh, ngay cả nửa con mắt cũng không ném cho đối phương, bởi vì nàng không muốn tạo thêm bất kỳ hiểu lầm nào nữa.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, cho dù biết Trịnh Đới Hào một giây sau rất có thể sẽ xuất hiện ở hành lang thì Liễu Chân vẫn theo bản năng nắm lấy cánh tay sắp rời đi.
"Cậu còn giận tớ sao?"
Hàn Duẫn Nghiên dừng bước.
Liễu Chân thấy vậy liền mừng rõ, cô dùng sức nắm lấy cánh tay mảnh khảnh, cho đối trước mặt chỉ là bóng lưng, nhưng cô cũng không ngại nói ra tình cảm của mình.
"Nghiên, tớ sai rồi, thật sự sai rồi. Lẽ nào chúng ta không thể tiếp tục nữa sao?"
12
Có nên cười không?
Cười vì hài lòng, cười vì thương tâm, hay cười cho tức giận?
Hàn Duẫn Nghiên thật sự không tin, khi con người ta khi đau thương tới giới hạn sẽ bật cười. Nhưng nàng hiện tại rất muốn cười, dù lòng ngực đang đớn vì lửa giận bao đauùm.
Nàng chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt trước sau vẫn dịu dàng, khí chất trước giờ vẫn nhu nhược, nàng nở nụ cười.
Khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười tuyệt mỹ.
Nàng cười đến mềm mỏng, cười đến kinh người, cười đến...
Cho dù đã thấy sự quyến rũ mê hoặc của Hàn Duẫn Nghiên vô số lần, Liễu Chân vẫn không có cách nào dứt mắt ra được nụ cười này.
"Con m* cô nhớ Liễu Chân, cô cút xa một chút cho tôi.!" (...nữ thần của tui....tui yêu em :* ~)
2
Mấy chữ này, thật ra giống rống lớn hơn là nói.
Không biết có phải do nụ cười quá ư tuyệt mỹ này, hay do chấn động bởi công nói vừa nghe, tay đang nắm chặt hơi nới lỏng. Hàn Duẫn Nghiên dùng sức vung tay lên, lần đầu tiên tay vung cao tuyệt tình như vậy, cũng là lần đầu tiên thoải mái tuyệt tình như vậy.
Xoay người, nàng cao ngạo như nữ vương chậm rãi bước đi.
Lần đầu tiên trong đời, Liễu Chân sợ hãi sự tự tin cô dành cho việc Hàn Duẫn Nghiên mê luyến mình.
1
Cô cảm thấy cô thật sự sai lầm rồi. Lúc trước cô không nên muốn ổn định cuộc sống mà bỏ qua đoạn tình cảm này, càng không nên bỏ người tên là Hàn Duẫn Nghiên...
Đi qua Liễu Chân, Hàn Duẫn Nghiên đi đến sảnh khách sạn, nàng chưa từng cảm thấy ung dung như vậy, mọi chuyện hình như đã không còn giống trước đây.
Thật ra, buông bỏ rất đơn giản, chỉ cần không còn hy vọng nữa mà thôi.
Mà lúc nãy, Liễu Chân đã cho nàng lý do đó.
Không còn vẻ mặt nghiêm túc, khóe môi Hàn Duẫn Nghiên hơi cười, vẻ mặt tràn đầy vui thích.
Lúc này, nàng đột nhiên cũng nhớ tới một người.
"Ping~"
Đang ngồi yên để chuyên gia trang điểm làm việc, Lâm Thi Dĩnh nghe được tiếng điện thoại, sau một hồi cô mới móc điện thoại từ túi ra, móc khóa điện thoại cỏ bốn lá cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
Cúi người tìm móc khóa điện thoại, cô không chú ý đến màn hình điện thoại.
"Ai vậy?"
"Này, Lâm Thi Dĩnh."
Động tác tìm đồ dừng lại, Lâm Thi Dĩnh vội vàng nhìn vào màn hình. trên màn hình hiện lên hai chữ chà bá "YÊU NGHIỆT".
Lúc nói chuyện cô lườm một cái cái bực bội hỏi "Sao?"
"Không, muốn gọi để chào cô một câu buổi sáng vui vẻ thôi." Giọng nói của người bên kia điện thoại rất vui vẻ nha.
"Gì? Cô lại động kinh hả? Biết mấy giờ rồi không? sắp chiều rồi đó mẹ."
6
Hàn Duẫn Nghiên coi như không có gì, cười nói "Ờ, vậy chúc cô chiều vui vẻ."
"...Cô giỡn mặt với tui đó hả?" Lâm Thi Dĩnh bên đây nhíu mày.
Nghe như vậy Hàn Duẫn Nghiên cười lớn, nụ cười nhìn cực kỳ vui vẻ.
"Haha, đâu có, nào có đâu."
Hàn Duẫn Nghiên bên đây đâu biết được Lâm Thi Dĩnh bên kia sắp phun cmn lửa, cơ mà nếu dòm thấy, nàng sẽ vô cùng thích thú nha, khéo là đổ luôn xăng vào cho cháy bừng bừng chơi luôn.
"Được, vậy thôi, tạm biệt." Nói xong Lâm Thi Dĩnh liền quăng điện thoại xuống.
Nhìn lại màn hình điện thoại đã tối tui, Lâm Thi Dĩnh mặt mày nhúm lại một chỗ, nhịn không được liền chửi đỏng "Uỵt bẹ.! !@#!@%)*!%)^"
Dựa vào lưng ghế thở như trâu, Lâm Thi Dĩnh cố sức lấy lại bình tĩnh, lúc này cô mới dòm tới chuyên gia trang điểm đang đứng đực mặt ra, bông đánh phấn đã rơi xuống mặt đất từ lúc nào, vẻ mặt hoảng hốt như chứng kiến ngày tận thế.
"..."
Lâm Thi Dĩnh cả mặt cứng đơ, miệng cười haha....
Được lắm, yêu nghiệt tên Hàn Duẫn Nghiên đã thành công tô thêm một vệt đen trong đời cô rồi.
Bây giờ đã là bảy giờ tối, khách sạn bắt đầu xuất hiện vô số các loại xe hiệu, y phục hiệu mà chỉ có thể thấy trên ti vi, hơn nữa còn có ký giả lẫn phóng viên, đèn flash cũng lóe lên liên tục, diễm lệ có, thanh tú có, khiêu gợi có, lãnh khốc cũng có, đủ loại mỹ nhân tuyệt sắc.
Lúc này có một chiếc xe màu đen dừng lại trước thảm đỏ, cửa được chậm rãi mở ra, tên phóng viên tóc vàng đứng gần xe nhất lập tức quay người lại, kéo theo đó là những phóng viên khác cũng lấy tốc độ ánh sáng để chụp ảnh liên tục.
Từ cửa xe xuất hiện mái tóc đen, giày cao gót vàng nhạt, mắt cá chân trắng noãn xuất hiện lúc có lúc không dưới chân váy, vóc người duyên dáng sau đó mới chậm ra đi ra.
Tiếng tạch tạch tạch của máy ảnh bắt đầu vang lên không ngừng nghỉ, giống như đang cố gắng phối thằng một bản nhạc.
Đêm nay, Lâm Thi Dĩnh khoác lên người chiếc váy có cổ chữ V, dưới hông được ôm gọn bởi những nếp vải cầu kỳ. Khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười bình dị gần gủi cũng có chút khoảng cách thường nhật.
Theo yêu cầu của các nhà báo, ba người Lâm Thi Dĩnh mỉm cười, từng người bày ra dáng vẻ S-line của mình trước ống kính.
Quách Vũ Nhàn đỏ thẫm, Lâm Thi Dĩnh champagne, Quý Hân Di xám đen, ba người, ba phong cách, diễm lệ, cao quý, thần bí.
Bất kỳ ai có mặt cũng cảm thấy ba người họ không thẹn với cái danh hiệu đại mỹ nữ, không khỏi đặt ra thắc mắc, nếu là mấy người khác đứng ở đấy, ăn mặc như vậy, có tạo ra thần thái như vậy không?
Đi vào hội trường, hai từ xa hoa không thẻ hình dung ra hết nơi này, đèn treo thủy tinh đắt giá ở trên trần, trên bàn bày vô số rượu không biết đã được bao nhiêu năm, đồ ăn trên bàn cũng đầy đủ thứ, Âu Á cái gì cũng có, phải nói là được dẫn đi toàn thế giới bằng đồ ăn. mà thật ra, tiệc rượu này chỉ đóng vai trò góp vui thôi, một kiểu vai phụ để vai chính tỏa sáng.
Cầm lên ly champagne, Lâm Thi Dĩnh vẫn giữ nụ cười lành lạnh trên miệng, biểu hiện thoải mái ung dung vô cùng,
"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Vừa mới tiễn một người đi không bao lâu, phía sau đã truyền đến giọng nói trầm thấp, lấy lại tinh thần, cô xoay người, trước mặt là một đôi nam nữ, hơn nữa cũng không lạ mặt gì.
"Hi." Lâm Thi Dĩnh mỉm cười gật đầu.
"Chuyện trước đó thật xin lỗi cô." Người nói chuyện là người đàn ông.
Lâm Thi Dĩnh lắc đầu, vẻ mặt như không có gì "Thật ra cũng không phải chuyện gì ghê gớm đâu."
Nghe được câu này, người phụ nữ mở miệng, có chút tự trách, cũng có chút vui mừng "Vậy tốt quá, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi cô."
"Haha" Nhìn hai người này, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy rất phiền chán,nhưng thân là nghệ sỹ, cô phải giữ hình tượng của mình, cũng không được phản ứng hay đối đáp tùy tiện được, ngoài mặt cô đang cười, nhưng trong lòng chỉ muốn biếu tặng hai người trược mặt một cái liếc mắt thôi.
Ba người còn chưa biết nên nói chuyện gì tiếp theo thì một người đàn ông Châu Á đã xuất hiện cắt phăng cuộc nói chuyện.
"Winnie tiểu thư, lâu rồi mới gặp nha." Người đàn ông chải chuốt bóng bay, mặc âu phục màu xanh đậm giơ lên ly rượu trong tay.
Nhìn người vừa đến, khóe miệng của Lâm Thi Dĩnh cười càng lúc càng đậm, đôi mắt màu đen có nhiều sức sống hơn lúc nãy. Cô nhìn người vừa tới gật gù, giọng nói ôn hòa hơn chút.
"Ông Chu, nhanh như vậy đã lại được gặp ông rồi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~