Liều mạng chạy dọc theo hành lang bệnh viện, điên cuồng tìm phòng 506, Hàn Duẫn Nghiên thật sự cũng không biết, nàng làm sao có thể đi qua nổi cái hành lang bất tận này.
Đứng trước cửa, nàng phát hiện ra nàng không có can đảm mở cửa, nàng sợ đón nàng sẽ là cái gì đó kinh khủng lắm.
"Nghiên."
Vừa định đẩy cửa vào, bên tai đã vang lên giọng nói không muốn nghe. Dừng tay lại một chút, Hàn Duẫn Nghiên cau mày nhìn người đang đi tới.
"Liễu Chân, sao cậu lại ở đây?"
"Hi~~" Lâm Thi Dĩnh theo bản năng chào hỏi người đang đứng ở cạnh cửa, cơ mà vừa ý thức được mình vừa nói một câu quá ngu là ngu, thiệt muốn đào cái lỗ chó chui vào đấy luôn cho rồi.
Hi cái gì mà hi.! Ngu dễ sợ, ngu hết sức ngu.
Hàn Duẫn Nghiên càng không cần nói tới, ánh mắt muốn giết người của Dương Huyên Ngọc đủ làm nàng thấy hối hận rồi.
Người đứng ở cạnh cửa mặt không chút cảm xúc, kéo valy vào giữa phòng, Lâm thị lúc này mới phát hiện ra, Hàn Duẫn Nghiên chắc chắn là một mạch chạy tới đây.
Dương Huyên Ngọc ở một bên cũng tự nhiên cảm nhận được, chuyện kế tiếp cùng cô không có tí tẹo liên qan nào. Hơn nữa với người độc thân như cô, đứng đây ngó hai con yêu nữ quấn quýt yêu thương thì chắc sẽ hộc cả biển máu/
"Không có gì nữa thì tớ đi trước đây." Vỗ vỗ vai Lâm Thi Dĩnh, Dương Huyên Ngọc cầm lên túi thong thả bước đi, lúc đi ngang qua Hàn Duẫn Nghiên, cô nhếch môi, dùng ánh mắt tranh đấu của sáu bảy năm trước liếc nhìn một cái.
Cửa lần nữa mở ra rồi đóng lại, trong phòng lần nữa chỉ còn hai người.
Nên nói cái gì?
Lâm thị vò đầu nghĩ, nhưng đối mặt với ánh mắt mông lung của Hàn Duẫn Nghiên, cô thật sự không biết nên nói gì hoặc không nên nói gì.
Hàn Duẫn Nghiên không cười, càng làm cô thêm đau đầu.
Lâm Thi Dĩnh cười cợt, nỗ lực làm dịu đi bầu không khí "Sao cậu tới đây?"
._.!! Lại nói ngu, hở tí là phun ra cái ngu trong đâu. Lời nói xa lạ như vậy, không ổn, đổi chủ đề gấp.
"À ừ..." Cô nhếch miệng, chuẩn bị đổi đề tài, Hàn Duẫn Nghiên đã chen ngang.
"Tôi không được tới đây sao?" Đây là câu đầu tiên Hàn Duẫn Nghiên nói khi vào phòng bệnh.
Mặt Lâm Thi Dĩnh cứng ngắc, Hàn Duẫn Nghiên nói ra câu này nghe rất khó chịu rồi đó.
"Không phải, tôi không có ý đó, ý của tôi là..." Nhăn mặt, Lâm Thi Dĩnh cố giải thích, nhưng càng muốn giải thích thì câu chữ trong não lại càng rối.
"Ồ? Tôi lại cho rằng ý của Lâm đại minh tinh là như vậy đấy."
Lại là cái kiểu nói chuyện móc mẻ.
Lâm Thi Dĩnh rõ ràng cảm thấy chính mình không có làm gì sai, cô cẩn thận hỏi "Hàn Duẫn Nghiên, cậu bị sao vậy?"
Nghe thế, Hàn Duẫn Nghiên vốn trầm mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, chỉ là nụ cười không giống thường ngày.
Chân mày Hàn Duẫn Nghiên hiện ra ý lạnh, khuôn mặt yêu mị nửa xa nửa gần "Haha, nhìn tôi rất giống bị cái gì à?"
Lâm Thi Dĩnh có chút bực mình, nhiều ngày không gặp, bản thân bị xe tông, đối phương đến cả câu quan tâm bình thường cũng không có, ngược lại còn móc mẻ cô. Đừng quên, cô bị thương như vậy, người trước mặt cũng có một nửa trách nhiệm.
Oán giận, oan ức, cô thu lại nụ cười cau mày nói "Hàn Duẫn Nghiên, cậu nói chuyện không thể suy nghĩ một chút à?"
Hàn Duẫn Nghiên đúng cách giường bệnh chừng hai bước, trên người là đồng phục nữ tiếp viên, vừa tôn vẻ nhu mị của nàng, cũng làm nàng có chút đoan chính, chỉ tiếc, cảnh sắc đẹp đẽ như vậy lại không ăn nhập gì với bầu không khí.
Hàn Duẫn Nghiên bước lại gần một bước, từ cửa bước vào, cái chân bó bột đã đặc biệt đâm nhói mắt của nàng rồi, lần đầu tiên nàng thấy Lâm Thi Dĩnh chật vật như vậy.
"Tôi cảm thấy tôi ăn nói rất tốt, hơn nữa trước giờ tôi nói chuyện đều là như vậy." Tuy không còn vẻ trào phúng như lúc nãy, nhưng lời nói thế này nghe như thế nào cũng cảm thấy vô cùng chói tai.
Nhìn thấy nhau, một giây vui vẻ còn chưa có, thân thể thì bị thương, cộng thêm vấn đề về người cũ, Lâm Thĩ Dĩnh lúc này có thể nói trong lòng đang cực kỳ chua xót.
"Hàn Duẫn Nghiên.! Cậu đến cùng là muốn cái gì?"
Hàn Duẫn Nghiên bạo phát, nàng cất bước đi lên, quăng valy một góc, cả người chồm lên người đang ngồi trên giường, tay nắm chặt tay Lâm Thi Dĩnh "Tôi muốn sao? Câu đó cậu không phải nên hỏi chính mình hả? Lam Thi Dĩnh, cậu nhìn cậu đi, nhìn xem cậu như thế này có tốt không? Hả?!"
Lời nói chừa đầy oán khí. Bởi vì thân thể bất tiện, Lâm Thi Dĩnh không cách nào thoát được Hàn Duẫn Nghiên.
"Không hiểu cậu đang nói cái giống gì.!"
Lâm Thi Dĩnh cảm thấy tay rất đau, đối phương giống như muốn vặn gãy cổ tay của cô vậy.
Hàn Duẫn Nghiên mặc kệ, nàng lập tức xoay đầu Lâm Thi Dĩnh lại, bắt đối phương đối diện với nàng "Không hiểu? Được, vậy cậu nói cho tôi biết tại sao cậu bị thương đi.?!"
"Cái này..." Lâm Thi Dĩnh sững sờ, cô vẫn chưa nghĩ ra được lý do.
Nhưng bởi vì sự sững sờ này, làm Hàn Duẫn Nghiên khẳng định suy đoán của nàng, nàng nới lỏng tay, cảm xúc trong đáy mắt cực kỳ phức tạp.
"Lâm Thi Dĩnh, cậu không tin tưởng tôi à?"
3
Không tin tưởng? Mình lúc nào không tin Hàn Duẫn Nghiên?
Lâm Thi Dĩnh không hiểu gì hết, cái gì cũng không hiểu, cô giãy dụa "Cậu đang nói cái gì? Tôi nói thật, tôi nghe không hiểu gì cả."
"Cậu bị tông xe không lẽ không liên quan gì tới Liễu Chân à?"
Liễu Chân? Ai đây? Cái tên này cô chưa từng nghe tới.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên cũng có chút mơ hồ, tuy lời nói vẫn còn tức giận nhưng pha chút bất đắc dĩ. "Tôi là đang nói tới người cậu cố ý gặp mặt đó, chẳng lẽ tên họ của đối phương cậu cũng không biết?"
Lâm Thi Dĩnh nghe xong, mặt rõ ràng không tươi xanh gì rồi, vẻ mặt kỳ quái hỏi ngược lại. "Cậu nói người cũ của cậu đấy à? Cái người cực phẩm đấy à?"
Cực phẩm...
Hàn Duẫn Nghiên gật đầu, khuôn mặt căng thẳng cũng bởi câu nói của Lâm Thi Dĩnh mà cũng chút dịu xuống. Nàng có thể cảm nhận được sự ghét bỏ trong lời nói, ghét bỏ Liễu Chân, cũng ghét bỏ cả nàng.
"Lâm Thi Dĩnh..." Khẽ thở dài, Hàn Duẫn Nghiên gọi tên cô, giọng nói đã có chút bình thường.
Từ máy bay lo lắng cực độ chạy tới đây, trước cửa bị Liễu Chân chặn lại nói mấy lời, nội tâm nàng chả khác nào lên voi xuống chó. Lúc nhìn thấy người thương, lo lắng sợ sệt gì cũng biến mất, thay vào đó chỉ có tức giận.
Cậu đuổi theo gặp mặt Liễu Chân để làm gì?
Tại sao không tin tưởng tôi? Quan trọng nhất, tại sao lại làm chính mình ra nông nỗi này? Cậu không lẽ không biết, đối với cậu, cơ thể và khuôn mặt là tương lai sao? Hàn Duẫn Nghiên thật sự rất tưc giận, đối phương chỉ bởi cái nguyên nhân nhảm nhí mà bị thương, quả thật làm nàng giận đến đau lòng.
"Liễu Chân nói cho tôi biết tất cả rồi."
Câu nói này rất chói tai, chói tai nên làm Lâm Thi Dĩnh rất khó chịu.
Liễu Chân nói cho cậu biết? Cậu vừa xuống máy bay là lập tức liên lạc với đối phương à?
Lâm Thi Dĩnh cuối cùng tỉnh táo "Hàn Duẫn Nghiên, nói rõ ý của cậu đi."
"Cậu ấy nói cậu chủ động tìm tới cậu ấy, cậu bị thương là bởi vì đuổi theo xe cậu ấy." Hàn Duẫn Nghiên hít sâu, lạnh lùng nhìn Lâm Thi Dĩnh "Những lời này là cậu ấy nói với tôi, Lâm Thi Dĩnh, cậu làm sao có thể ấu trĩ như vậy???"
"Cậu nói tôi ấu trĩ? Cậu là tin tưởng người phụ nữ kia?"
Không nói gì, cũng không gật đầu, Lâm Thi Dĩnh nhìn thẳng Hàn Duẫn Nghiên.
Hàn Duẫn Nghiên lạnh nhạt "Cậu thật sự quá ấu trĩ đấy."
Hai từ ấu trĩ giống như rễ cây đâm vào đầu Lâm Thi Dĩnh, cô mặc kệ tay phải của mình bị Hàn Duẫn Nghiên nắm chặt. Cô chỉ thấy mình có chút muốn cười, cảm thấy mình đúng là có chút đáng thương. Cô không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, câu chuyện này làm tinh thần cô mệt mỏi quá rồi.
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Không cãi nhau nữa, không chất vấn nữa, cũng không muốn giải thích thêm nữa, Lâm Thi Dĩnh chậm rãi phủ chăn trắng lên người, sau đó nhàn nhạt đuổi khách.
"..."
Hàn Duẫn Nghiên đứng yên, nàng đợi Lâm Thi Dĩnh nói, kệ là tức giận hay đùa giỡn cũng được. Nàng đợi, nhưng không phải đợi câu nói đuổi khách này.
Người trên giường không có nhìn nàng.
Nỗi nhớ mấy ngày giống như độc tố vậy, mỗi ngày mỗi bào mòn lý trí của hai người.
Hàn Duẫn Nghiên đi rồi, nàng kéo valy rời khỏi bệnh viện rồi. Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Thi Dĩnh, cô an tĩnh ngồi đó, không nhúc nhích cũng không nói gì. Ngoại trừ bàn tay trắng nhợt bởi vì siết chặt, thì mọi thứ đều bình thường.
Có câu, tổn thương gân cốt cần trăm ngày, ba ngày ở bệnh viện ngửi toàn nước khử trùng làm cô chịu hết nổi rồi, Lâm Thi Dĩnh cuối cùng xin phép Mao Nhẫn trở về ổ của cô.
Ba ngày qua, tin tức của cô tràn lan trên mặt báo, ngày xuất hiện cũng có không ít người tới bệnh viện, ánh đèn flash liên tục nhấp nháu, tiếng fan reo hò, tiếng phóng viên hỏi thăm càng làm Lâm Thì Dĩnh không thể không dừng bước.
Quay mặt về ống kính, Lâm Thi Dĩnh có thể nhìn thấy chính mình từ mặt kính "Xin lỗi, để mọi người phải lo lắng." Nói xong cô cúi người, bên tai có thể nghe được giọng của fan vang vang, nhìn người hâm mộ của mình, cô nhẹ nở nụ cười.
Sợ ảnh hưởng đến công việc của bệnh viện, Mao Nhẫn cầm micro, nói đợi mọi việc xong xuôi sẽ tổ chức họp báo.
Ngồi trên xe lăn, Lâm Thi Dĩnh được trợ lý đẩy đi, trên đường đi cô vẫn luôn mỉm cười, mỉm cười với fan, mỉm cười với ống kính, mỉm cười tìm kiếm gì đó.
Nhưng cái gì cũng không tìm được.
"Thi Dĩnh." Mao Nhẫn gọi người dù đã lên xe vẫn còn cười.
"Sao vậy chị Nhẫn?"
"Quảng bá coi như cũng xong rồi, thời gian này em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, nhưng chuyện khác bọn chị sẽ tự xử lý, em không cần phải lo lắng."
Lâm Thi Dĩnh gật đầu "Xin lỗi chị vì đã gây phiền phức cho chị." Những lời này là lời thật lòng của cô, cô bị thế này, biết bao nhiêu việc sẽ bị trì hoãn, Mao Nhẫn nhất định sẽ bị công ty chỉ trích.
"Không sao" Mao Nhẫn cười, vỗ vỗ vai Lâm Thi Dĩnh, mấy chuyện ruồi bu này giống như chả là gì "Chuyện của chị em không cần nghĩ nhiều làm gì, nếu thấy có lỗi thì mau mau lành lặn. Những việc sau đó cứ đợi em trở về rồi quyết định đi."
Nếu đối phương đã nói vậy, Lâm Thi Dĩnh cũng không muốn làm đối phương thêm lo lắng "Ừm, em hiểu rồi."
Có những chuyện, hình như rất khó để giải quyết một lần cho xong.
Hàn Duẫn Nghiên nhìn bình cà phê, sáu giờ sáng hôm nay nàng lại bắt đầu công việc, lần này nàng bay tới Anh quốc.
Hôm nay cũng là ngày Lâm Thi Dĩnh xuất hiện.
Kể từ ngày đó, Lâm Thi Dĩnh không có liên lạc với nàng, tin nhắn gần nhất là icon có vẻ mặt ghét bỏ của ngày chưa xảy ra chuyện, cũng giống như vẻ mặt của Lâm Thi Dĩnh ngày đó.
Nụ cười vất vả lắm mới nặn ra cuối cùng cũng biến mất.
Ba ngày nay cô rất muốn nhớ Lâm Thi Dĩnh, thậm chí rất muốn tới bệnh viện thăm cô ấy, chỉ cần Lâm Thi Dĩnh nói, dù một chữ cũng được, nàng nhất định sẽ lập tức chạy tới.
Nhưng mà không có.
Không gọi điện, không tin nhắn, cái gì cũng không có.
Lâm Thi Dĩnh bây giờ thật sự trở thành minh tinh điện ảnh, cách nàng mỗi lúc mỗi xa...
Lâm Thi Dĩnh thật sự giận rồi sao? Chắc chắn giận rồi. Về đến nhà, Hàn Duẫn Nghiên mới tỉnh táo suy nghĩ lại lý do của Lâm Thi Dĩnh. Chuyện tám chín phần thành ra như vậy là do câu 'cậu tin tưởng người phụ nữa kia à'.
Lời nói phiến diện của Liễu Chân sao nàng lại có thể tin triệt để? còn Lâm Thi Dĩnh ngu ngốc kia rốt cuộc là như thế nào? Hàng Duẫn Nghiên nàng không lẽ mù quáng rồi sao?
Mù quáng? Hàn Duẫn Nghiên lặng im, Đúng thật nàng đã mù quáng rồi.
Khi nghe Liễu Chân nói, đáng lẽ phản ứng đầu tiên của nàng không phải là nghĩ đối phương không tin tưởng nàng, phản ứng đầu tiên phải là lập tức nghĩ đến đầu gỗ kia có bị thương không.
Nhưng mà...
Lâm Thi Dĩnh không hiểu, nàng cũng không hiểu chính mình sao lại hành xữ như vậy.
Loại cảm giác đối phương không tin tưởng mình, không dễ chịu gì đâu, một chút cũng không dễ chịu.
Duẫn Nghiên, chị sao vậy?" Hứa Duẫn Giải vừa đi vào phòng làm việc đã thấy Hàn Duẫn Nghiên thất thần, khuôn mặt tiều tụy.
Phục hồi lại tinh thần, Hàn Duẫn Nghiên mới thấy mình đang đờ dẫn, nàng vội vã bưng bình cà phê lên "Không, chỉ là có chút mệt mỏi, chị đi trước."
Dọn dẹp lại tinh thần, Hàn Duẫn Nghiên mở màn cửa cabin, nàng đem tâm sự giấu vào nơi sâu nhất. Nàng không quên đang trong giờ làm việc, Hàn Duẫn Nghiên lại đem trên mặt nụ cười như trước, tận tâm tận lực làm nhân viên phục vụ của Quang Vinh Hưng.
~~~~~~~~~~~
Mình luôn cố tìm một điều gì đó để nghĩ Liễu Chân vẫn là người tốt, cơ mà sau chương nì, mình thiệt muốn Dương thị và Cố thị chơi lại Liễu Chân quá....==!!
1