"Được rồi, vậy hai người đã có tính toán gì chưa?"
Quách Vũ Nhàn bỏ nụ cười nguy hiểm xuống, tựa lưng vào ghế sofa, nét mặt nghiêm túc.
"Thi Dĩnh, chúng tớ muốn biết hai người định làm như thế nào?"
Lâm Thi Dĩnh và Hàn Duẫn Nghiên nhìn nhau một chút, sau đó cô hít sâu chậm rãi nói. "Bên công ty muốn mở họp báo, muốn tớ ở trước mặt mọi người phủ nhận chuyện này."
Quách Vũ Nhàn gật gù. "Hành động này của công ty không sai, vậy còn hai người? Cũng dự định làm vậy sao?"
"Ừm, tôi cũng hi vọng A Dĩnh sẽ phủ nhận chuyện này." Người nói là Hàn Duẫn Nghiên, vẻ mặt nàng rất nghiêm túc.
Vừa nói xong câu này, đồng đội của Lâm thị đều nhìn nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp. Đặc biệt hơn là ánh mắt của Quý Hân Di.
"Chị Duẫn Nghiên, chị thật sự muốn vậy sao?" Đã cùng Hàn Duẫn Nghiên gặp mặt vài lần, nên cô từ lâu đã tự giác gọi nàng một tiếng chị.
Hàn Duẫn Nghiên gật đầu, lặng lẽ nhìn từng người. "Tôi yêu thích A Dĩnh là thật, nhưng tôi cũng không hi vọng chuyện này sẽ gây ảnh hưởng tới cậu ấy, và cả mọi người..."
"...nhưng mà...làm vậy không phải rất bất công với chị sao..."
"Không có gì là bất công cả." So với vẻ mặt trầm mặt của mọi người, Hàn Duẫn Nghiên có vẻ ung dung hơn chút. "Đối với tôi mà nói, mọi người chịu chấp nhận tôi là tốt lắm rồi."
Điều Hàn Duẫn Nghiên hi vọng nhất, chính là được những người Lâm Thi Dĩnh coi trọng chấp nhận, ngay từ lúc các nàng bắt đầu mối quan hệ nàng đã muốn như vậy. Nàng biết, so với mấy lời đàm tiếu ngoài kia, đầu gỗ của nàng coi trọng nhất chính là thái độ của đồng đội. Vì vậy, chuyện phủ nhận chắc chắn sẽ làm nàng không vui, thế nhưng hùng hổ thừa nhận lại càng thêm rối chuyện, đạo lý này nàng hiểu được. Nếu cả thế giới không thể nào chúc phúc cho các nàng, vậy chỉ cần những người các nàng trân trọng chúc phúc là đủ rồi.
Điều này là tâm ý của Hàn Duẫn Nghiên, cũng là tình yêu của Hàn Duẫn Nghiên đối với Lâm Thi Dĩnh.
Đối với những lời Hàn Duẫn Nghiên vừa nói, Quách Vũ Nhàn không có giật mình, hoặc là do cô đã sớm đoán được đối phương sẽ làm như vậy. Cô nhẹ hai tay nói. "Vậy cũng tốt, được rồi, chiều nay sẽ có họp báo đấy, Thi Dĩnh, cậu đi chuẩn bị đi."
"Vũ Nhàn..."
Quách Vũ Nhàn nhìn Lâm Thi Dĩnh nuốt vào lời định nói, vẻ mặt có chút không vui. "Leader, cấm cậu cúi đầu ủ rủ, chỉ là chút gió thổi lá đọng, không chết được người. Cậu cần gì lo lắng như vậy."
"Đúng đó Leader, bọn mình đâu phải không biết cách xử lý, chị yên tâm đi."
Không phải chưa từng gặp chuyện, cũng không phải không cần lo lắng, thế nhưng chỉ cần đội ngũ vẫn còn đủ người, chuyện gì cũng có thể từ từ tính. Đây chính là ý của động đội muốn truyền đạt cho cô.
Nhìn vẻ mặt ung dung của mọi người, viền mắt của Lâm thị đỏ hoe nhưng vẫn nhịn không khóc, cô đứng lên ôm lấy những người đồng đội đang cùng cô chống đỡ, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chỉ là nói 1 câu xin lỗi cùng cám ơn.
"Xin lỗi và cám ơn mọi người."
Quách Vũ Nhàn vươn tay vỗ vỗ lưng đối phương, cười nói. "Nếu muốn xin lỗi, vậy tốt nhất cứ gánh vác trách nhiệm chức đội đi."
"Đúng là phí lời."
"Là sợ cô in relationship sớm đã quên sạch rồi."
"Cậu là đang ao ước hay đố kị vậy?"
Một luồng sát khi vì câu này sinh ra "Lâm Thi Dĩnh, cô nói cái gì?"
Nhìn thấy sự việc coi như ổn thõa, Hàn Duẫn Nghiên ở một bên nhẹ thở phào, nàng mỉm cười nhìn hai đứa trẻ to xác cự nhau hoàn toàn không có ý ngăn cản.
"Chị Duẫn Nghiên." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Quý Hân Di đột nhiên đi lại gần nàng, vẻ mặt lo lắng.
Hàn Duẫn Nghiên khẽ cười nói "Sao vậy?"
"Chị..." Quý Hân Di cắn cắn môi, ánh mắt do dự.
"Không có chuyện gì đâu."
Nhìn ra được đáy mắt bàng hoàng của cô gái nhỏ trước mặt, không chỉ có bàng hoàng còn có bất an. Đúng, bất an này nàng biết nó đến từ nơi nào.
Nàng đặt tay lên đầu Quý Hân Di nhẹ nhẹ xoa, ánh mắt cũng vì nụ cười mà khép hờ. "Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, phải tin bọn chị, cũng phải tin vào mọi người."
"Thật không?"
Con đường phía trước rõ ràng có quá nhiều vật cản, ái tình bình thường lại bị người đời dùng kính phóng đại để phán xét, thiếu nữ 21 tuổi nhìn con đường ái tính gian nan của chị gái mình, cô có do dự cũng có lo sợ. Cô không thể xác định được, nếu là cô...nếu là cô ở dưới ánh đèn ma-giê kia có kiên trì được như vậy không...
"Chị không tin tình yêu. Nói đúng là không muốn yêu."
Quý Hân Di nghe xong lời này, mắt liền trợn to nhìn người kế bên.
"Chị Duẫn Nghiên?"
Hàn Duẫn Nghiên gật đầu, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của đối phương "A Dĩnh cũng biết."
"Hả?!"
"Có điều, chuyện đó là chuyện đã từng thôi."
Hàn Duẫn Nghiên nhanh chóng bổ sung thêm nửa câu sau, tuy câu nói đơn giản đã làm tâm Quý Hân Di có chút loạn rồi.
Nhìn vẻ mặt rực rỡ năm sắc màu kia, đáy mắt Hàn Duẫn Nghiên hiện lên vài tia vui vẻ, tuy là người nhỏ nhất đội, nhưng phản ứng của cô bé và đội trưởng của mình quá giống nhau nha, thiệt muốn trêu ghẹo một chút.
"Tuy rằng nói ra có chút kì lạ, nhưng chị cảm thấy thay vì yêu thì được yêu có lẽ tốt hơn. Như vậy sẽ không bị đau lòng, đúng không?"
1
Quý Hân Di gật gật đầu.
"Có điều, A Dĩnh kia rõ là khắc tinh của chị, lúc chị muốn yêu thì cậu ấy bất ngờ xuất hiện. Rõ ràng là năm đó người chị ghét nhất chính là cậu ấy."
"Ghét nhất?"
Hàn Duẫn Nghiên nhìn bọn người đang đùa giỡn, môi khẽ nhếch, gian tà nói "đúng vậy, không tin em có thể đi hỏi đội trưởng của em, bọn chị từ bảy năm trước đã là một sống một chết~"
"Bảy năm! Lâu như vậy sao?! Vậy còn hiện tại là thế nào?! Tại sao vậy ạ?!"
"Không cần nhiều câu hỏi vậy đâu." Hàn Duẫn Nghiên nhún nhún vai hồi tưởng lại bảy năm trước "đại loại là, cảm giác đã đến lúc rồi nên liền dự định thịt một cái."
"Thịt, thịt????"
Quý Hân Di nuốt nước bọt, sao tự nhiên cô lại muốn thay đội trưởng nhà mình kích động quá. Ảo...chắc bị ảo giác rồi.!
Hàn Duẫn Nghiên không chút do dự gật đầu "Chính xác là như những gì em đang nghĩ."
"..."
"Vì vậy chị cũng không muốn tự đặt quá nhiều câu hỏi cho mình." Hàn Duẫn Nghiên nói ra tiếng lòng.
Sau đó...
Nguyên cái gối bay giữa hai người, còn chưa kịp phản ứng, cái gối khác đã bay thẳng vô mặt hai người đang lặng lẽ bàng hoàng.
"Hai người bên kia, lười biếng hả? Mau lên, hai người mau chọn đội đi." Giữa nhà, Lâm thị chống tay lên hông núp sau Từ Mộng Âm, đối diện là Quách Vũ Nhàn đứng sau Thái Thư Trí, chỉ mới lơ là mấy phút, đạn đã lên nòng hết rồi...
Hàn Duẫn Nghiên đứng lên nhặt chiếc gối nhỏ màu cam, đi về phía đội hình "Vũ Nhàn, tôi tới giúp cậu."
"Tốt!"
Quách Vũ Nhàn thân mật kéo nàng vào đội hình, còn đặc biệt quơ quơ hai tay đang nắm lấy nhau cho ai kia xem.
Trong phút chốc, lửa hỏa diễm ở đâu đó bao kín cả căn nhà, cùng tiếng nói lớn "Mộng Âm, Hân Di, nhất định phải thắng, biết chưa....."
Sau đó, à không có sau đó. Chiến trận khai mở rồi, đạn đã bay vèo vèo rồi.
Lâm Thi Dĩnh cau mày, xoa xoa huyệt thái dương.
Cửa vừa mở, Mao Nhẫn liền thấy động tác của Lâm Thi Dĩnh, quân tâm hỏi. "Sao vậy? Hồi hộp sao?"
Lắc đầu một cái "không phải, chỉ là có chút mệt."
"Tối qua ngủ không ngon?"
Mao Nhẫn giọng điệu vô cùng tự nhiên, trước họp báo mà căng thẳng là chuyện thường.
"Ừm" đúng là cô ngủ không ngon, tối qua hai giờ sáng ba người kia mới chịu lui cung, sáng nay cô lại dậy sớm chuẩn bị, ngủ còn chưa tới năm tiếng.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Chớp mắt một cái, tuy huyệt thái dương còn đau nhức nhưng vẻ mặt Lâm Thi Dĩnh vô cùng bình thản. "Được, đi thôi."
"Thi Dĩnh, trong lúc họp báo có người ở công ty, còn có giám đốc nữa, vì vậy không cần lo sợ." Mao Nhẫn nhịn không được liền nhắc nhở, cô và Lâm Thi Dĩnh không đơn giản là đồng nghiệp còn là bạn bè.
Lâm Thi Dĩnh khẽ cười, Mao Nhẫn quan tâm cô trước giờ chưa từng thay đổi, dù cô là người gây phiền nhiễu. Lâm Thi Dĩnh cảm kích nói 'Chị Tiểu Nhẫn, cám ơn chị."
"Cám ơn cái gì, chờ đánh xong trận này em và nhà em đến đáp chị là được rồi." Ý của câu này chính là chấp nhận hai người.
Có sự ủng hộ của Mao Nhẫn bầu không khí gấp gáp cũng giảm không ít.
"Được, tới lúc đó chị muốn ăn gì cũng được."
"Là em nói đó nha, tới lúc đó đừng có than khóc ha."
Lúc này, điện thoại trên bàn khẽ rung, Mao Nhẫn liếc mắt nhìn một cái, trêu nói "Cho em một phút, chị ở ngoài đợi."
Bị nhìn thấu quá nhanh, Lâm Thi Dĩnh có chút ngại ngùng, tuy Mao Nhẫn đã sớm biết chuyện. Nhưng mà ý cười lúc nãy quả thật...làm người ta thẹn thùng nha.
"Alo"
"A Dĩnh"
Đâu bên kia điện thoại là Hàn Duẫn Nghiên, nghe được giọng nói này, lòng ngỗn ngang liền an định.
"Hàn Duẫn Nghiên"
Lâm Thi Dĩnh kêu tên đối phương.
"Có lo lắng không?" Giọng nói của Hàn Duẫn Nghiên mềm nhẹ, tuy là câu hỏi đơn giản cũng làm lòng ai đó ngưa ngứa.
Lâm Thi Dĩnh khẽ cười, đưa tay xoa xoa khóe môi người trong gương. "Câu hỏi này không phải phí lời sao?"
"Há, vậy là không có lo lắng ha."
Điện thoại bên kia vang lên tiếng cười khẽ, Lâm thị tức giận ngoa nguýt một tiếng, Hàn Duẫn Nghiên trước giờ chưa từng có điệu bộ căng thẳng, nàng luôn ung dung như vậy.
"Tớ nói này, cậu không phải nên khích lệ tớ sao? Dù gì người ta cũng sắp đi đánh trận đó.!"
Giọng điệu không khác gì trẻ con đòi kẹo....
Hàn Duẫn Nghiên ngồi trên giường, nhiệt độ của Lâm Thi Dĩnh trong chăn sớm đã không còn nữa, thế nhưng vẫn còn mùi hương nhàn nhạt của cô.
Cuộn tròn trong chăn, Hàn Duẫn Nghiên cong khóe môi, hỏi đối phương. "Vậy Lâm đại minh tinh muốn tôi khích lệ sao đây?"
Khích lệ sao hả?!
"Ít nhất...ít nhất phải thưởng gì đó chứ..."
Hàn Duẫn Nghiên đảo mắt nhẹ nói. "Vậy Lâm đại minh tinh muốn thưởng gì đây?"
Lâm Thi Dĩnh bĩu môi, câu này sao lại đi hỏi cô chớ.
"Hàn Duẫn Nghiên, cái này không phải cậu nên tự hỏi mình chớ?" Không cao hứng, Lâm thị rõ ràng không cao hứng nhaaaa, Hàn Duẫn Nghiên này đúng là không biết tình thế gì cả.
"Vậy...thưởng tôi, được không?"
Hàn Duẫn Nghiên không hổ danh yêu nghiệt, chỉ xuất hiện trên tv hay tiểu thuyết, phun ra câu này mà mặt không đổi, thở không gấp...
Lâm thị đầu gỗ làm sao đủ đẳng cấp liền ho khan 1 tràng "cậu...cậu vừa nói gì?"
Lâm đầu gỗ tự mình suy nghĩ lung tung, tự mình bộc phát.
"Tớ nói, tớ ở nhà đợi cậu trở về."
Người trong gương bất giác đỏ mặt, không chỉ mặt mà lỗ tai cũng đỏ theo.
"À...tớ biết rồi."
Họp báo lần này coi ra không đáng sợ như cô đã nghĩ, đặt điện thoại xuống, Lâm Thi Dĩnh lòng có chút kích động.
Lúc này Mao Nhẫn mở cửa ra lần nữa.
"Thi Dĩnh, bắt đầu rồi."
Lâm Thi Dĩnh gật đầu. "Ừm đi thôi."
Cửa được mở ra, trận chiến không tiếng súng cuối cùng cũng mở màn rồi.
~~~~~~~~~~~
.... .-.~ haizzzzz chạy cho kịp tháng 4. Coi như khép lại những nồng nàn.