"Leng keng, leng keng"
Tiếng chuông quen thuộc liên tục đập vào đầu Lâm Thi Dĩnh, từng tiếng chuông sắc bén vang lên càng làm cho cô cảm thấy đầu váng mắt hoa.
"Cô hồn âm binh nào nữa đây trời? "Áp mặt vào gối, nhân vật chính ai oán.
"Leng keng, leng keng" Người ngoài cửa chưa từng dừng lại động tác.
"Không mở không mở, mau biến đi cho tôi.!"
Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa như bùa đòi mạng lập tức ngừng lại.
Lâm Thi Dĩnh hài lõng giản ra lông mày, chỉ là chưa kịp thoải mái thì điện thoại đặt ở đầu giường đã reo in ỏi, đổi phương án công kích hả trời????
Đang định chơi nhau sao???
Không nghe máy, tôi là không nghe máy đó! Cô vươn tay, cầm lấy gối đặt trên đầu, dùng hành động chứng minh quyết tâm của mình, thà chết chứ không để ý tới người đang nhây ngoài kia.
Cơ mà đối phương cũng là đang dùng hành động để chứng minh niềm tin, không mở cửa, làm cô phiền tới chết.!
Cho dù là cách một cái gối thì tiếng chuông điện thoại vẫn nghe được rất rõ ràng, lần đầu tiên trong đời cô chán ghét thính lực tuyệt với của mình và sự kiên trì của đối phương.
Mệt mỏi giơ tay lên cạnh giường, cô không ngừng tìm tòi, rốt cuộc ở trong một góc lạnh lẽo nào đó cũng tìm ra điện thoại.
Vừa vặn mấy giây sau điện thoại liền im bật.
Thế giới cuối cùng cũng an tĩnh rồi.
Mang theo nụ cười chiến thắng trên môi, cô đem vật đang cầm trong tay ném đi, thỏa mãn sượt đầu vào gối.
Rốt cục cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng....!
"Leng keng, leng keng" Chuông cửa lại tiếp tục vang lên.
"Trời ơi là trưa, phiền muốn chết, rốt cuộc là đứa khốn nạn nào?!" Đối mặt với chuông cửa đang kêu lên in ỏi, Lâm Thi Dĩnh chính thức bạo phát.
Mang theo oán khí xông thẳng ra ngoài, phát huy tốc độ chạy nước rút có từ tiểu học bay thẳng ra cửa.
"Nè, đủ chưa a a a..." Những chữ định nói đều nuốt hết xuống bụng....!
Gài lại móc khóa chống trộm, người trong người ngoài trừng mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là cả hai đều bị đối phương dọa đến chết khiếp...!
Một hai ba năm giây trôi qua, người phản ứng đầu tiên chính là người ở ngoài cửa, nàng thân mật đưa tay ra trước "Hi~"
Nị cười thân thiện đâu có cửa để phát huy tác dụng, ngược lại giống như chất xúc tác, đốt luôn lý trí còn xót lại của Lâm Thi Dĩnh.
Híp híp hai mắt, nhãn cầu màu đen cháy lên ngọt lửa hừng hực.
Lâm Thi Dĩnh mặt đỏ chóe, cắn răng cắn lợi nhìn người ngoài cửa "Hàn! Duẫn! Nghiên!!! Tại sao lại là cô!??" Giọng nói cùng vẻ mặt kia làm người ta nhìn thấy sẽ không thể không nghi ngờ là người ngoài cửa đã làm chuyện gì đó rất ghê tởm, bằng không làm sao có thể khiến người trong cửa hận không thể ăn tươi nuốt sống.
"Tôi đến để chào hàng xóm mới." Nói xong nàng còn bình tĩnh đem sô cô la trong tay giờ lên "Tiện thể có chút quà."
Thanh âm của Hàn Duẫn Nghiên ngọt ngào muốn chết, nhưng mà khi lọt vào màn nhĩ của Lâm Thi Dĩnh lại không phải như vậy nha.
Quà????? Đùa hỷ??? Cái này chả khác nào chồn hôi kêu gà đi chúc tết ==
Cơ mà xí xí, lúc nãy mình nghe được cái gì ý nhỡ???!
"Cô...cô vừa nói cái gì ý?" Lâm Thi Dĩnh sợ hãi nhìn đối phương.
Nàng quơ quơ hộp sô cô là cầm trong tay "Tặng quà."
"Không! Không phải! Câu trước cơ."
"À" Hàn Duẫn Nghiên cười nụ cười triệu đô, thâm tình nói "Tôi là đến chào hỏi hàng xóm mới."
!! Trong giây phút đó, Lâm Thi Dĩnh cảm giác mình nhất định bị ảo rồi, bị ảo thính rồi, chắc chắn là bị sốt nên mới thành ra như vậy, cùng lúc xuất hiện triệu chứng ảo giác và ảo thính luôn....!
Cô là vừa nghe được từ miệng Hàn Duẫn Nghiên nói, nói cô ấy là hàng xóm mới của cô!!!
- -----Cái này còn ghê hơn cả ác mộng....!!
"Hahaha, mấy cơn sốt thiệt lơi hại nha, có thể nhìn ra Hàn Duẫn Nghiên, haha, còn nghe cô ấy nói chuyển tới sát vách nhà mình." Lâm Thi Dĩnh cười gượng vỗ vỗ trán, đem tất cả sự thật quy chụp thành ảo mộng 3D.
Nhìn Lâm Thi Dĩnh đang muốn trốn chạy thực tế, sau lưng Hàn Duẫn Nghiên giương lên đôi cánh ác ma, cực kỳ thân thiết nói "Vậy để tôi giúp cô kiểm tra xem là mơ hay thực được không?"
Không chờ đối phương trả lời, Hàn Duẫn Nghiên vươn tay, trực tiếp véo.
Lâm Thi Dĩnh rõ ràng là cảm nhận được rồi, cảm nhận được sự tồn tại chân thật này rồi.
Đầu óc của cô triệt để đình công, giống như là đang ngồi trên ngựa gỗ, trong đầu không ngừng hiện ra bốn chữ lớn.
(Không phải phải mơ, đây không phải ảo, mình không bị ảo!!!!)
Hàn Duẫn Nghiên cười, cười đến quyến rũ, cười đến tà ác.
"Vậy sau nàu nhớ giúp đỡ nhau nhiều hơn, hàng xóm mới." Nói xong xoay người, bóng lưng uyển chuyển, dáng người tiêu sái đi về cửa đối diện.
Vô hồn tiếp nhận thông tin vào não, Lâm Thi Dĩnh ngơ ngác gật gù, cửa đối diện đã đóng lại tự khi nào mà cô vẫn còn đứng yên một chỗ.
Một lát sau cô mới chịu di chuyển, hồn bay phác lạc đóng cửa lại.
Hồn vía rõ ràng vẫn còn đang đi hoang.
"Nên đi ngủ một chút...nên đi ngủ một chút..."
"Hơ...hơ" Lâm Thi Dĩnh từ trên giường bật dậy, trời lúc này đã tối đen.
Hồi tưởng lại lúc ở trong mơ, Lâm Thi Dĩnh liên tục rùng mình "Thiệt đáng sợ, thiệt là đáng sợ, sao lại mơ thấy Hàn Duẫn Nghiên chuyển tới sát nhà vậy trời."
Xoa xoa trán đang đổ mồ hôi lạnh, Lâm Thi Dĩnh nằm xuống giường mở to hai mắt.
'Cơ mà gần đây đụng trúng người phụ nữ này rất nhiều lần rồi nha.' Chưa tròn một tuần đã đụng tới 6, 7 lần.
Hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, chính xác hơn là chuyện rạng sáng này.
Cô đâu có nghĩ tới là sẽ cùng người phụ nữ đó ăn cơm ==
Ngã người nằm dài, Lâm Thi Dĩnh phiền muộn áp mặt vào gối, chắc chắn lúc đó cô đã bị ấm đầu rồi, nếu không sao có thể làm ra loại hành động ngu ngốc như vậy được, đưa Hàn Duẫn Nghiên về nhà cơ đấy!!! Chuyện này mà không tính là quỷ dị, thì còn là cái chuyện gì nữa???
"Aiz~~~~~~ sao mà mình lúc đó ngu dữ vậy giới >".