"Đại tiểu thư, có chuyện gì với em vậy?"
Mao Nhẫn mới từ thang mái đi ra liền nhìn thấy động vật cao cấp có v* ngồi một đống trước cửa nhà, đầu cuối thấp, toàn thân co vào một góc tối tăm.
Dáng vẻ này, hình ảnh này...Chà chà hai tay, bệnh nghề nghiệp của Mao Nhẫn lập tức trỗi dậy mãnh liệt, trong đầu hiện lên một triệu trường hợp đã xãy ra.
Nghe được giọng nói, Lâm Thi Dĩnh yên lặng ngẩng đầu lên, đôi mắt thất thần lập tức sáng rỡ, ánh mắt ướt đẫm nhìn bóng người trước cửa tháng máy như Đức Mẹ Maria.
"Nhẫn tỷ, cuối cùng chị cũng đến..."
Không hổ danh là Main Voice, chỉ có bảy chữ giản đơn mà được cô thốt đến u oán thảm thiết, đây chính là minh chứng của câu, người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ nha nha~
"Ừm...Ơ...." Nghe được âm thanh quá mức đặc sắc, Mao Nhân rùng mình từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, nhìn bóng người kia đột nhiên nhảy dựng bay về phía mình.
Sau đó...À mé* có sau đó...!
Nhìn hình người nằm sấp trên mặt đất hiện ra nguyên hình chữ ĐẠI, Mao Nhẫn mở to miệng, trán hiện đủ ba đường hắc tuyến.
"Winnie, đây là phương thức chào mừng mới nhất của em sao?"
Nghe xong câu này, Lâm Thi Dĩnh lập tức cắt đứt hành động tiếp xúc thân mật với sàn nhà, phối hợp ăn ý với cái trán sưng tấy, ánh mắt chầm chầm nhìn lấy Mao Nhẫn, cái nhìn như đang lên án, tại sao chị có thể vô tình như vậy? Tại sao chị có thể nhẫn tâm như vậy? Quẩy sờ ma???????
Một đại mỹ nhân như vậy, một thần tượng đang cực kỳ "HOT" như vậy làm ra cái hành động tâm thần như vậy thì các người sẽ như thế nào?? Đối mặt với ánh mắt lên án của đại mỹ nhân cái người giải quyết sao đây??
Mao Nhẫn hít một hơi thật sâu, giấu đi tiếng cười, lập tức biến hóa thành người quản lý chuyên nghiệp, vẻ mặt vô cùng sốt sắng.
"Chời ơi, Winnie, em có bị sao không? Đây đây đây, chị tới dìu em."
Nhờ vào sức của Mao Nhẫn, Lâm Thi Dĩnh coi như có thể an toàn đứng lên, ngoại trừ cái trán sưng chà bá bự thì không có chỗ nào khác bị thương.
"Chìa khóa của em này." Mao Nhẫn đem chìa khóa từ trong giỏ ra, tiếp đó là bắt đầu trách mắng.
"Em nhìn mình coi, bệnh như vậy còn tự nhốt mình ở ngoài." Phải có bao nhiêu ngu ngốc mới hành động như vậy được hả?! Đương nhiên, nửa câu sau Mao Nhẫn tốt bụng đâu có nói ra.
Lâm Thi Dĩnh muốn khó nhận chùm chìa khóa, nghe xong câu nói của Mao Nhẫn miệng lập tức cong lên, giọng điệu oán giân.
"Em cũng đâu muốn, ai bảo hôm qua có người cứ liên tục nhấn chuông cửa nhà em, còn liên tục gọi điện quấy rối nữa..."
"À, em nói cái này thì...a..aa.." Như là nhớ tới gì đó, Mao Nhẫn tay trái đánh vào lòng bàn tay phải cái bốp.
"Chuyện gì??"
"Hôm qua bạn em gọi điện cho chị hỏi sao em không bắt máy, cửa không ai mở, hỏi chị em có bị gì không?"
Nắm chặt chùm chìa khóa, Lâm Thi Dĩnh kinh ngạc quay đầu lại.
"Sau đó thì sao?"
Mao Nhẫn không ngờ cô lại kích động như vậy "Sau đó chị nói em chắc là sốt nên ngủ li bì rồi, có vấn đề gì sao?"
"Không..." Lâm Thi Dĩnh xoay đầu lại, giờ phút này thật muốn đột quỵ cho rồi.
Giời ạ!!! Hôm qua cô làm cái gì vậy giời....!!!!
Cô nhớ tới hôm qua lúc Hàn Duẫn Nghiên nhấn chuông cửa, cẩn thận nhớ lại, tối hôm qua rõ ràng chỉ là chào hỏi thôi, sao mình lại không nhận ra vậy trời? Còn chạy qua phá chuông cửa nhà nàng!! Sau đó còn bị nhốt ở ngoài...Tiếp đó còn tự làm đau chân mình, toàn bộ đều không có ý nghĩa gì...không có ý nghĩ gì...T^T ~~~~~~
Giời ơi ~~~!!! Hành vi ngu xuẩn như vậy là mình làm sao???
"Winnie, em thật sự không sao chứ?" Mao Nhẫn mơ hồ nhìn thấy hơi thở màu đen của người nào đó...!
"Hahaa, thật, không có chuyện gì." Tao nhã nghiêng đầu, Lâm Thi Dĩnh môi nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng.
[Chắc nguyên con trâu là có chuyện gì đó xảy ra rồi ==!!!]
Nhìn vẻ mặt chỉ khi nào đứng trước ống kính mới xuất hiện của người kia, Mao Nhẫn dám đem đầu ra khẳng định.
Bởi vì sáng sớm đã bị vong ám, nên Hàn Duẫn Nghiên đến chỗ làm muộn một phút.
Ngày hôm nay nàng còn có một cuộc hội nghị phải tham dự, cuộc họp lần này liên quan tới nhân viên khu vực phục vụ trên máy bay.
"Chị Duẫn Nghiên, sao hôm nay lại đến trễ vậy?" Đám người Khương Viên Huyên đã có mặt đầy đủ ở phòng họp, nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên cô liên vội vã vẫy tay.
Thời điểm Hàn Duẫn Nghiên đứng ở cửa, phấn lớn ánh mắt đã nhìn thấy nàng, có trắng trợn nhìn, cũng có trốn trốn tránh tránh, có ước ao sùng bái, cũng có phẫn hận đố kị.
Đặc biệt là rừng mắt phía sau bên trái của Khương Viên Huyên, rất là hùng hổ....!
Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy nhưng xem như không thấy gì, mắt không động, ngoảnh mặt làm ngơ đi tới nơi Khương Viên Huyên và mọi người.
"Xin lỗi, hôm nay có việc đột xuất." Câu đầu tiên Hàn Duẫn Nghiên nói chính là câu xin lỗi.
"Sao vậy?" Lâm Nhã Cầm phát hiện dưới hốc mắt của Hàn Duẫn Nghiên có một vệt đen, tuy là rất rất nhạt.
"Không gì" Hàn Duẫn Nghiên lắc đầu một cái "Chỉ là hôm quá có bé chó con chạy vào nhà tớ."
Nghe được danh từ này, người luôn luôn yêu thích động vật Khương Viên Huyên hốc mắt sáng rực, nắm lấy tay của Hàn Duẫn Nghiên "Chó con á? Có đáng yêu không????"
"Hừm" Hàn Duẫn Nghiên suy nghĩ một chút, khóe môi liền cong lên "Cũng đáng yêu, có điều đặc biệt vô lại, thích liếm người, cũng đặc biệt tham ăn."
"Ù ôi, đáng yêu quá đi.!!!" Nghe miêu tả như vậy, Khương Viên Huyên tiến lên, lắc tay Hàn Duẫn Nghiên nói.
"Chị gái xinh đẹp, em tới nhà chị nhìn một cái có được không? Nhà mới của chị em cũng chưa đến bao giờ, được không được không?!"
Lúc này Lâm Nhã Cầm cau mày, nghi ngờ hỏi: "Tớ nhớ cậu từng nói với tớ nơi cậu ở không được nuôi thú cưng mà nhỡ?!"
"À" Nghe như vậy, độ cong trên môi của Hàn Duẫn Nghiên càng đậm "Đúng đó, chắc là chó con của ai đi lạc thôi."
"Ù ôi, tội nghiệp quá, hay là để em nuôi cho!! Chị Duẫn Nghiên, tối nay em sẽ ghé nhà chị nha."
"Nhưng mà chó con sáng sớm đã đi rồi." Sờ sờ đầu Khương Viên Huyên, Hàn Duẫn Nghiên nuối tiếc nói.
"A..." Thật vọng đến cùng cực.
"Why?? Cún con tại sao không đợi chị tới đón em đã đi rồi T^T ~"
"...."
Vuốt vuốt cằm, Lâm Nhã Cầm yên lặng thu lại tầm mắt, cứ có cảm giác Hàn Duẫn Nghiên hôm nay để lộ vẻ mệt mỏi rất rõ ràng.
Là cảm giác của mình sai sao?? Chắc là bị ảo giác rồi...!
"À chíu." Một cái hắt hơi thật lớn vang lên.
"Winnie, chị sao vậy?" Trợ lý tiểu Thực ngừng sấy tóc lo lắng hỏi.
"Không sao." Xoa xoa mũi, Lâm Thi Dĩnh rút vào tờ khăn giấy, giọng nói khàn đặc nói: "Chắc là vẫn còn cảm thôi, à chíu...!!"
Mao Nhẫn mới vừa đi vào liền nghe tiếng hắt xì cực kỳ to rõ, liền nhíu mày.
"Winnie, em làm gì mà bệnh còn trầm trọng hơn hôm qua vậy." Giọng nói nghiêm khắc nhưng đầy sự quan tâm.
"Không sao đâu, chỉ là ít triệu chứng thôi hà, à chíu..!!!"
"Cũng có thể có ai đó đang nhớ chị đó."
Nghe trợ lý nói vậy Lâm Thi Dĩnh liếc mắt mắng.
"Dẹp đi, có mà đang chửi tôi thì có."
"Được rồi được rồi, tiểu Thực đừng có cùng cô ấy tám nhãm nữa, nhanh lên một chút, đạo diễn vừa nói chỉ còn có 5 phút thôi, em mau mau giúp Winnie chuẩn bị kỹ càng đi."
"Dạ." Lập tức thu lại nụ cười, trợ lý tiểu Thực nhanh nhẹn làm cho xong công việc, Lâm Thi Dĩnh thấy thế cũng im lặng ngồi thẳng người.
Mao Nhẫn ngồi xuống ghế sofa "Đúng rồi, chị đang muốn biết đêm qua em làm sao vượt qua khi không thể vào nhà này." Còn nữa thái độ sáng nay khi nói chuyện cũng rất kỳ quặc, cứ thấy quỷ dị thế nào ý.
"Uầy..." Lâm Thi Dĩnh nhìn vào gương trông thấy ánh mắt sắc bén của Mao Nhẫn liền cười mỉa nói "Haha, thì ngồi ở ngoài hành lang một buổi thôi."
"Há, thiệt?" Hai tay đặt trước ngực, chém chết Mao Nhẫn cũng không tin lời giải thích này.
"Vậy tại sao hôm qua chị gọi lại là người khác bắt máy?"
"Giề?! Hàn Duẫn Nghiên sao lại có điện thoại của em được.! Rõ ràng tối qua em đâu có mang điện thoại..." Biết mình ăn nguyên trái dưa bở, Lâm Thi Dĩnh dở khóc dở cười..."Chị Nhẫn, chị gài em sao!!!"
Nghe như vậy Mao Nhẫn liền hừ một tiếng.
"Chị nói này, chị là quản lý của em, nghĩa vụ của chị là phải biết em đang làm gì, dù là hôm qua em có ở nhà hàng xóm đi nữa thì cũng phải gọi điện cho chị chứ, hợp tác với em lâu như vậy đây là lần đầu tiên thấy em hành xữ qua loa như thế đấy." Trong lời nói đúng là có chút oán giận, nhưng vẻ mặt của Mao Nhẫn lại là hoàn toàn nghiêm túc.
Xoay người, Lâm Thi Dĩnh không phục lầm bầm "...Em chỉ là tự nhiên quên thôi..."
Nhìn bóng lưng trước mặt có chút tức giận, Mao Nhẫn nhịn không hít một hơi, cho dù máy sấy tóc đang ầm ĩ thì vẫn nghe được rất rõ ràng.
"Winnie, cái này thật không giống với em,:
Lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cuộc trò chuyện trong phòng đương nhiên phải ngừng lại.
Mao Nhẫn dời tầm mắt về phía trước cửa, hằng giọng
"Mời vào."
Chàng trai đội nón mở cửa.
"Tiểu thư, bối cảnh đã chuẩn bị xong."
Lâm Thi Dĩnh dời tầm mắt nhìn đối phương rồi gật đầu nói: "Ừm, vậy chúng ta đi qua đó."
Từ trên ghế đứng lên, Lâm Thi Dĩnh nghiêng người nhìn chính mình trong gương.
Người trong gương có mái tóc đen dài uốn nhẹ, khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt, cả người tỏa khả hơi thở của tuổi thanh xuân.
Không thể nghi ngờ được, cô bé trong gương quá xuất sắc, cô bé trong gương chính là mẫu người đoạt lấy ánh nhìn của người khác.
Là cô, cũng không phải cô.!
"Đi thôi,"
Thu lại tầm mắt, thu lại luôn cả ánh mắt phức tạp, Lâm Thi Dĩnh bước về phía trước, từng bước một..