Hai ngày thật sự trôi qua rất nhanh, 2 giờ trưa chủ nhật cuối cùng Lâm Thi Dĩnh cũng xong xuôi buổi chụp hình.
Cũng ngay lúc đó Hàn Duẫn Nghiên cũng vừa về nước.
Hôm nay, bọn họ đến cùng một nơi.
Hàn Duẫn Nghiên từ taxi bước xuống, nhìn đồng hồ trên tay một chút, vừa đúng 5 giờ, không sớm không muộn.
Mới vừa đi vào hội trường, Hàn Duẫn Nghiên đã bị đủ thứ màu sắc đập vào mắt, cũng may nàng làm nghề phục vụ, hạng người gì cũng đã từng thấy qua, vậy nên vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì.
Lần này họp lớp hình như ai cũng rất chịu đầu tư, mỗi người đều muốn để lại ấn tượng tốt cho bạn học cũ.
Đứng một góc, Hàn Duẫn Nghiên hai lần từ chối người bạn cũ.
Nâng lên ly champagne, nàng tự nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, trước đây cái gì cũng đều hiện rõ trên mặt, bây giờ cười cười nói nói nhưng lại không có cái gì là thật.
Nãy giờ đứng một góc đánh giá, ánh mắt nàng dừng lại trên một người.
Bên trong hội trường có rất nhiều loại trang phục, Âu phục có, com-lê có, nhưng mà người này không giống, trang phục rất đơn giản, áo sơ mi trắng phối với quần da đen, tóc đen tùy ý thả dài.
Rất bình thường cũng rất bắt mắt.
Lâm Thi Dĩnh triệu lần không nghĩ tới họp lớp thôi mà cũng long trọng như vậy, cô vừa vào đã bị các loại âu phục com-lê tát vào mặt, cúi đầu nhìn chính mình, giày trắng, quần da đen...Cứ cảm thấy chính mình và nơi này một chút cũng không hợp.
Hàn Duẫn Nghiên là người đầu tiên nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh đi vào, mà Lâm Thi Dĩnh cũng tương tự, người đầu tiên cô nhìn thấy cũng là Hàn Duẫn Nghiên, mặc dù nàng chỉ đứng một góc, nhưng mà có người trời sinh đã là tiêu điểm rồi, dù đứng ở đâu cũng có thể gây sự chú ý.
Hôm nay Hàn Duẫn Nghiên mặc chiếc váy hoa, làm Hàn Duẫn Nghiên càng có thêm phần thanh thuần điềm tĩnh.
Mới vừa nghĩ vậy trong đầu Lâm Thi Dĩnh lập tức hiện lên cảnh tượng của mấy ngày trước, váy đen ôm trọn đùi thon dài đẹp, mặt quyến rũ, khe hở lúc ẩn lúc hiện...!
Nhớ lại một lúc mặt Lâm Thi Dĩnh bất giác nóng lên, cô len lén nhìn người đang đứng một góc.
Tầm mắt hai người đúng lúc chạm nhau.
Thấy đối phương hoảng hốt dời đi tầm mắt, Hàn Duẫn Nghiên có chút kinh ngạc, nhưng thấy lại khuôn mặt ửng đỏ kia nàng lập tức hiểu được, khóe miệng không nhịn được hơi hơi cong lên, mắt phượng tràn ngập ý cười.
Cho dù xoay người lại thì Lâm Thi Dĩnh vẫn còn cảm giác được ý cười của đối phương.
Ch* chết, càng nghĩ mặt lại càng nóng...!
"A Dĩnh, cậu nóng lắm hả?" Cố Thanh Sứ lúc này mới để ý người bên cạnh mặt đỏ kỳ quặc.
"Hả?" Giật mình một chút, Lâm Thi Dĩnh nghe vậy lúng ta lúng túng làm động tác quạt quạt vào mặt, mắt đảo trái phải "Haha, đúng đó, nóng dữ thần luôn.
Phòng này không có máy lạnh sao?"
"Thiệt hả? Tớ còn đang thấy lạnh đây này." Nói xong Dương Huyên Ngọc còn hơi rùn mình.
"Vậy chắc là do tớ mặc áo tay dài còn cậu thì mặc váy nên cậu thấy lạnh ý." Nói xong còn tự mình gật đầu xác nhận, chỉ là lời nói này cứ giấu đầu hở đuôi thế nào ý.
Dương Huyên Ngọc ngẩng đầu, dùng biểu hiện nữ vương nhìn mọi người trong hội trường, sau đó dừng lại ở một nơi nào đó, sau đó tự nhiên bóp lấy tay Lâm Thi Dĩnh, mặt vẫn duy trì biểu hiện kiêu ngạo nhưng giọng nói kích động hỏi: "Này này này, cậu xem cậu xem, có phải Hàn Duẫn Nghiên không?"
"Đâu đâu? Xê ra cho tớ nhìn cái." Vừa nghe vậy Cố Thanh Sứ lập tức nhìn xung quanh.
Dương Huyên Ngọc đưa tay vuốt nhẹ tóc, sẵn dùng tóc che miệng hạ thấp giong.
"Đó, hướng 4 giờ đó, thấy chưa."
Theo hướng Dương Huyên Ngọc chị, Cố Thanh Sứ cuối cùng cũng thấy được.
"Cha mẹ ơi.! A Dĩnh A Dĩnh, đúng là số mệnh an bài rồi."
Lâm Thi Dĩnh đang uống Champagne nghe vậy sặc một cái.
"Cái gì mà số mệnh an bài, nói rõ chút coi.!"
"Chính là khắc tinh được số mệnh an bài, tớ nói không đúng hả?"
Cố Thanh Sứ nói chuyện rất có mùi vị làm người nghe không thể nào phản bác được, trán Lâm Thi Dĩnh hiện lên 8 tỷ đường đen, lập tức nốc thêm một ly champagne.
"Cơ mà, Hàn Duẫn Nghiên đúng là trước sau như một, vẫn yêu nghiệt như vậy." Dương Huyên Ngọc sờ sờ cằm, ỷ vào khoảnh cách xa liền không khách khí đánh giá vóc dáng đối phương.
"Chời, cái kia có phải là 36C không? Cơ mà chắc phải là D rồi, này A Dĩnh, cậu chắc là biết rõ lắm, cái đó bao nhiêu hả?"
Ho khan một chục cái, Lâm Thi Dĩnh sặc đến mức muốn hộc máu.
Dương Huyên Ngọc với Cố Thanh Sứ ở cạnh vẻ mặt biểu hiện rất kỳ quái, hôm nay làm gì mà Lâm Thi Dĩnh cứ sặc mãi thế???
"Biết rõ cái con mợ cô.!" Sau khi hít thở đã thông, Lâm Thi Dĩnh nói như rống lên, mặt mày đỏ tía "Tớ qua bên kia ăn một chút."
Nhìn người đang đi, Cố Thanh Sứ và Dương Huyên Ngọc liếc mắt nhìn nhau, hai nàng cảm thấy có vấn đề rồi nha, hôm nay Lâm Thi Dĩnh rõ ràng là có vấn đề nha.
"A Sứ?" Dương Huyên Ngọc nhướng mày nhìn đối phương.
"Ừm..." Cố Thanh Sứ yên lặng gật đầu.
Sau đó hai người cười, cười y như con cáo già, dựa vào nhiều năm lăn lộn, hai nàng có linh cảm rồi, chắc chắn sẽ có chuyện vui cho xem.
Hàn Duẫn Nghiên nhận được điện thoại, chính xác mà nói thì phải là tuyên chiến thư.
"Nghe đây." Cũng may góc này đủ yên tĩnh nên nàng mới có thể nghe đợc âm thanh nhỏ xíu ở bên kia.
"Có chuyện gì?" Hàn Duẫn Nghiên nhíu nhẹ mi, nàng không muốn trước mặt mọi người mất đi hình tượng.
"Nghiên, tớ bệnh rồi, cậu đến đây được không?" Bên kia điện thoại giọng nói rất yếu, nói xong còn ho khan một trận kịch liệt.
"Tôi đang ngoài đường, không rảnh."
"Trong nhà không có ai, tớ....tớ không có cách nào tự chăm chính mình..."
"..."
"Nghiên." Bên kia điện thoại lại tiếp tục ho.
Nghe thấy đối phương ho đến thở dốc, mi mắt thanh tú của Hàn Duẫn Nghiên nheo càng thêm chặt, nàng hít một hơi: "Chờ tôi 15p." Không đợi đối phương trả lời nàng lập tức tắt điện thoại.
Uống cạn ly Champagne, Hàn Duẫn Nghiên đứng một góc cầm lên túi xách đi ra hội trường, Lâm Thi Dĩnh nãy giờ đều nhìn nàng không rời.
'Đi đâu mà nhanh vậy chứ?' Đặt đồ ăn trong tay xuống, Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy bộ dạng vội vã của người kia trong lòng có chút lo lắng.
"Thanh Sứ, A Ngọc, tớ phải đi trước đây." Lâm Thi Dĩnh đi lại đám người đang ồn ào kia hạ giọng nói.
"Gì? Chỉ mới bắt đầu thôi mà Thi Dĩnh?" Người lên tiếng là người phụ nữ phấn mặt dày cả tấc.
Lâm Thi Dĩnh khẽ nhíu mày, vẻ mặt hối lỗi "Thật xin lỗi, công ty vừa gọi cho tớ có chuyện đột xuất, xin lỗi."
Người chung quanh bắt đầu ồn ào, nói nào là vai chính không có thì tiệc rượu làm sao vui nữa.
"Được rồi được rồi, không có Lâm đại minh tinh thì vẫn còn có tớ đây mà." Dương Huyên Ngọc tiến tới giải vây cho Lâm Thi Dĩnh, hình tượng năm đó của Dương Huyên Ngọc hình như đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi, cô vừa mới mở miệng chung quanh lập tức yên lặng...!
Lâm Thi Dĩnh đội ơn vỗ vỗ vai Dương Huyên Ngọc rồi nói vài câu khách sáo liền xách túi rời đi.
Từ bãi đậu xe lái xe ra, cô liền thấy Hàn Duẫn Nghiên đứng ở ven đường chờ xe, mặc dù người rất đông nhưng Lâm Thi Dĩnh luôn luôn có thể nhìn ra bóng người kia.
Cô ở ven đường từ từ mở cửa xe.
"Này Hàn Duẫn Nghiên, có muốn đi ké một đoạn không?"
Từ khách sạn đi ra, trời đã tối đen, Hàn Duẫn Nghiên đạp giày cao gót đi tới vệ đường, kiên nhẫn chờ xe, đứng một lúc vẫn chưa thấy chiếc taxi nào, bực bội tiện chân đá văng cục đá dưới đất.
"Này, Hàn Duẫn Nghiên, có muốn đi ké một đoạn không?"
Vừa định bước đi đã bị tiếng gọi ồn ào đập vào tai, nàng ngẩng đầu lên, cho dù ven đường tối mịt nhưng vẫn có thể thấy rõ người trong xe.
Lại là Lâm Thi Dĩnh.
"Cô làm gì ra đây? Không phải tiệc vừa mới bắt đầu sao?" Sự xuất hiện của Lâm Thi Dĩnh làm nàng kinh ngạc không ít.
"Tôi...ờ công ty có chút việc." Lâm Thi Dĩnh nhanh trí nghĩ được cái cớ hay.
"Ồ" Hàn Duẫn Nghiên gật gật đầu, "Vậy không làm phiền cô." Nói xong lại bước đi.
"Cô.." Nghe nói như vậy Lâm Thi Dĩnh có chút tức giận, người đàn bà này sao cứ thích đối đầu với cô vậy?!
Lâm Thi Dĩnh chậm rãi lái xe về phía trước.
"Tôi nói này, cô không phải có việc gấp sao? Nhanh lên đi, không muốn phiền tôi thì nhanh lên xe."
Hàn Duẫn Nghiên dừng bước quay người lại "Cô làm sao biết tôi có việc gấp?"
"...Cô nghĩ tôi ngu sao? Đi vội như vậy ngoại trừ có việc gấp thì còn việc gì? Nhanh đi, lúc này cô đừng mơ gọi được xe."
Hàn Duẫn Nghiên không thể không đồng ý với Lâm Thi Dĩnh, tuy rằng không tình nguyện nhưng nhớ tới giọng nói của Liễu Chân lúc nãy liền cảm thấy lo lắng, cho dù nàng đã nhiều lần nhắc nhở chính mình, dù là đã chia tay nhau, dù là vết thương vẫn còn đó đau nhức.
"Cái này, làm phiền cô."
Từ chỗ này đến nhà Liễu Chân không tới 20p, lúc xe dừng lại, lần đầu tiên Hàn Duẫn Nghiên thật lòng nói câu cám ơn Lâm Thi Dĩnh.
"Không cần cám ơn...Phải rồi, cô đến chăm sóc bạn hả?" Cô nhịn không nổi liền đặt câu hỏi "Người đó bệnh sao?"
Lúc nãy trên đường, Hàn Duẫn Nghiên có ghé vào nhà thuốc.
Cởi dây an toàn ra, Hàn Duẫn Nghiên nhẹ giọng ừ một tiếng, không trả lời gì thêm.
"Cô đối với bạn bè thật tốt, haha" Cười khan xong cô cũng không tiếp tục đặt câu hỏi gì, Lâm Thi Dĩnh biết giới hạn, cảm nhận bầu không khí kỳ lại trong xe cô đã biết hình như cô hơi đi xa rồi.
Ngồi ở trên xe nhìn vào bóng lưng thẳng tấp kia, đáy mắt Lâm Thi Dĩnh lóe lên vài tia phức tạp.
Im lặng vài giây cuối cùng cũng gồ ga chuyển bánh.
~~~~~~~
Ni tui đi ăn bún lòng cá, ngon lắm cơ, còn đi tắm và ngắm gái tây với chế dễ thương vừa quen, nên ni vui tui up chương mới chung vui với mọi người:">~.