Chuyến bay đến Italy cần đến 15 tiếng, cảnh sắc ngoài cửa sổ bây giờ đã được màn đêm bao bọc
Lâm Thi Dĩnh tỉnh giấc, phát hiện ra bên trong khoang đã tối thui.
Những vị khách trên khoang hình như cũng đã ngoan giấc, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng hít thở đều đặn.
Lau lau mồ hôi trên tráng, Lâm Thi Dĩnh nhờ vào một chút ánh sáng nhìn đồng hồ.
Chỉ mới có 2 giờ rưỡi, bay được 10 tiếng rồi, cơ mà muốn tới Italy phải thêm 5 tiếng nữa...!
Ngủ nhiều quá nên Lâm Thi Dĩnh không thể nào ngủ tiếp được nữa, cũng bởi vì ngủ có một tư thế nên cổ của cô cũng nhức mỏi không ít.
Lắc lắc cổ, cô kéo rèm cửa sổ, ngoài cửa sổ là một thế giới tối đen, ban ngày còn có thể thấy mây bay, nhưng bây giờ cái gì cũng không thể thấy.
Lâm Thi Dĩnh ngơ ngác nhìn chằm chằm cảnh sắc vô vị ngoài cửa sổ, không biết nhìn bao lâu, nhưng rất dễ cho người ta lầm tưởng là cô lại tiếp tục ngủ.
Rón rén đứng lên, đặt chăn mền trên người xuống, vừa xoay người cô liền nhìn thấy Quách Vũ Nhàn và Quý Hân Di ở phía sau che kín người an yên đi vào giấc ngủ.
Khẽ cười một cái, Lâm Thi Dĩnh nhẹ bước chậm rãi đi ra khoang hạng nhất.
Bây giờ là nửa đêm, đồng hồ sinh học của người bình thường bây giờ không hoạt động nổi đâu.
Lâm Thi Dĩnh chậm rãi đi tới khoang phổ thông, càng đi lại càng làm cho cô tỉnh táo.
Ở đây, ngoại trừ nhân viên thay luân phiên làm việc thì tất cả mọi người đã ngủ mất rồi.
Nhìn như vậy Lâm Thi Dĩnh không những không ngừng lại, mà bước chân càng lúc càng thoải mái.
"Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
"Không cần, cám ơn."
Trong lối đi, Lâm Thi Dĩnh khẽ cười lắc đầu từ chối nhân viên phục vụ, thật ra đây là lần thứ hai cô từ chối rồi.
Cô từ khoang đầu tiên, thong thả đi tới khoang cuối cùng.
"Tiểu thư, cô đi như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người khác."
Ngay vào lúc Lâm Thi Dĩnh đi tới khoang cuối cùng thì âm thanh quen thuộc vang lên phía sau.
Nhẹ xoay người,buồng phi công tối tăm, cơ mà cô lại hết sức phi thường có thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, còn thấy cả nốt ruồi nho nhỏ trên mặt.
Thật ra, Hàn Duẫn Nghiên đã sớm biết người trước mặt là Lâm Thi Dĩnh, ngoài trừ ngoại hình...còn có một nguyên nhân khác, lúc nàng đi ra khoang kiểm tra đã không thấy Lâm Thi Dĩnh đâu cả.
Còn tình hình hiện tại, ngoại trừ chức trách, nàng còn có một chút ý định chọc phá, nàng muốn mình Lâm Thi Dĩnh trở mặt cơ, muốn nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh lồng lộn thường ngày ý.
"Đã biết."
Không có đôi co hay phản bác gì, Lâm Thi Dĩnh chỉ đơn giản gật gù thuận theo.
Tuy có chút thất vọng vì phản ứng này, cơ mà hôm nay dựa vào giày cao gót, Hàn Duẫn Nghiên sung sướng nhìn đỉnh đầu của đối phương.
Hai người vóc dáng tương đương, mà hành lang lại chỉ đủ để một người đi trước, Hàn Duẫn Nghiên nghiêng người, nhường đường cho khách hàng.
Hành lang chật hẹp, khoảng cách giữa hai người chưa đến 5cm.
'phù phù phù' (tiếng hít thở đó.)
Lâm Thi Dĩnh nghe được tiếng tim mình đánh trống thổi kèn, cô hơi ngẩng đầu lên, trong ánh đèn lờ mờ, cô có thể thấy gò má của Hàn Duẫn Nghiên rất rõ ràng.
Thời gian, hình như đã quay về ngày họp lớp lần đó.
Điểm khác biệt chính là lúc này không có múi rượu, vậy nên mùi thơm của người trước mặt lại càng thơm.
Trong nháy mắt, cô nhớ lại lần bị cưỡng hôn....!
Mặt khác, Hàn Duẫn Nghiên cũng chưa từng nghĩ tới khi nàng tỉnh táo lại có thể cùng Lâm Thi Dĩnh có khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi chỉ cần cuối đầu, là có thể hôn lên khuôn mặt vạn người mơ ước.
Từ chỗ nàng có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh duyên dáng.
"Đùng.!!!!"
Hình như có thứ gì đó bị rơi.
Dù chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng đối với hai người hình như khoảnh khắc này kéo dài quá lâu.
Nhìn bóng lưng của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên cau có nhíu mày.
"Chị Nghiên, sao vậy??"
Từ phía sau đi tới, Khương Viên Huyên nhìn thấy Hàn Duẫn Nghiên có chút ngây người, dựa theo tầm mắt của nàng Khương Viên Huyên chỉ nhìn thấy bóng người đang thoải mái nhẹ nhàng bước đi, ngoài ra cái gì cũng không thấy.
Nghe được giọng nói, Hàn Duẫn Nghiên lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt kinh dị của Khương Viên Huyên, nàng giả vờ ho khan một cái.
Môi hơi cười, tiêu sái bước chậm đến trước mặt Khương Viên Huyên, sau đó....nhéo một cái.
Khương Viên Huyên dùng sức ím lại tiếng thét vào bụng.
"Chị Nghiên, chị bị sao vậy? T^T???~" Hạ thấp giọng, mặt Khương Viên Huyên còn có dấu đỏ hồng.
Bình tĩnh rút tay về, Hàn Duẫn Nghiên sửa lại cổ áo, nhẹ giọng nói "Chị đang kiểm tra coi có phải đang nằm mơ không thôi."
Tự nhiên bị cáu mặt như vậy, Khương Viên Huyên bắt đầu nghi ngờ rồi, có nên làm bạn tiếp hay không??? Có nên tiếp tục làm bạn không???
Cơ mà đâu có dám nói ra, chỉ là dùng ánh mắt ai oán nhìn người trước mắt thôi.
Hàn Duẫn Nghiên đâu có dễ bị ảnh hưởng như vậy, nàng xác định không thèm nhìn vẻ mặt oán phụ của đối phương, tay phải chỉnh chỉnh lại váy áo.
Méo làm bạn nữa T^T ~~~!!!!
Khương Viên Huyên bưng mặt, chạy mất dép.
Hàn Duẫn Nghiên buồn cười nhìn bóng lưng hậu bối ngày từng nhí nháo.
Loáng thoáng nàng cảm nhận được hình như có một bóng người đang lấp ló đứng đâu đó.
Hàn Duẫn Nghiên khẽ cười rồi lắc đầu.
Nàng còn việc phải làm, không cần quá để ý.
Máy bay đúng 7 giờ rưỡi hạ cánh an toàn, các vị hành khách đã có mặt ở Milan.
Mặt trời sáng sớm chào đón mọi người, đứng ở cửa máy bay, Lâm Thi Dĩnh hít một hơi thật sâu, bầu không khí mát mẻ buổi sớm tràn ngập trong phổi, tinh thần vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
Không thể không nói, lần quay MV này cô rất thích nha.
Nhẹ cười một cái, đeo lên kính mát, cô đi ra trước.
"Chị Vũ Nhàn, nhìn xem, chế Winnie tâm tình tốt lên hẳn nha."
Quý Hân Di ở phía sau khều khều Quách Vũ Nhàn rồi nhẹ giọng hỏi, cô đến bây giờ vẫn chưa quên được Lâm Thi Dĩnh của ngày hôm qua.
"Cái này gọi là...." Quách Vũ Nhàn không trả lời liền, cố ý kéo dài giọng nói, thỏa mãn nhìn vẻ mặt tò mò của em nhỏ, nụ cười càng lúc càng đậm.
"Đại khái là....mùa xuân đang đến."
Sau khi nói xong thì cùng Quý Hân Di đang mù mờ đi ra khỏi cửa máy bay.
"Mùa xuân?" Quý Hân Di đầu méo xệch "Không đúng nha, bây giờ mới tháng sáu à, là mùa hè mà ==!!" Nhìn hai người đang đi xa, cô liền vội vã chạy lên.
"Chị Vũ Nhàn, chỗ nào đang là mùa xuân, ý chị là gì ==??"
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mùa xuân, mùa xuân tới zồi:)) ~.