Người xưa có câu, chuyện khác thường tất có họa.
Mấy ngày liên tiếp, thế giới của Lâm Thi Dĩnh xuất hiện ba chữ lớn 'Hàn Duẫn Nghiên' còn nhiều hơn số lần trong 6 năm qua gộp lại.
Họa, tuyệt đối là họa, hơn nữa còn là đại HỌA!!!
Cô đem sự bất an và nghi ngờ này nói với Cố Thanh Sứ và Dương Huyên Ngọc, nhưng lại đánh giá quá thấp trình độ vô lương tâm của hai người đó, lúc nói ra chẳng những không được bọn họ an ủi, hai người đó còn cười vào bản mặt của cô.
Cười hả hê xong, Dương Huyên Ngọc đem Lâm Thi Dĩnh nhét vào bộ ngực cúp D kiêu ngạo, coi như vỗ về một chút....!
Người nhường ta một thước, ta nhường người một trượng, nguyên tắc này của Lâm Thi Dĩnh, bạn thân không ai không biết, vậy nên Dương Huyên Ngọc mơi ôm cô vỗ về sau khi đã cười sướng mặt.Tháng tư, lại là một vòng nổ lực lấy lại dáng vóc, người trên đường đã trút đi những bộ quần áo mùa xuân dày nặng, đổi thành quần áo mát mẻ thoải mái.
Tháng tư, cũng là thời điểm khó hiểu nhất của ông trời, hôm qua chói chang, hôm nay mây đen đã dày đặt.
Ở một quán cà phê được trang hoàng lỗng lẫy, có bốn mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ đang dòm nhau, Lâm Nhã Cầm tựa vào ghế, giọng nói dễ nghe hấp dẫn người người.
"Chị Dương, chị Tuyết Nhi, người này là đồng nghiệp kiêm bạn đại học của em.
Hàn Duẫn Nghiên, hai vị này là chủ nhà đó." Người giật dây Lâm Nhã Cầm chịu trách nhiệm giới thiệu hai bên.
"Cô chính là người muốn thuê nhà sao?" Người nói có chút hơi thở con lai.
Xem ra cô ấy chính là người cho thuê nhà rồi, Hàn Duẫn Nghiên nghĩ.
"Đúng vậy." Nàng gật gù, khóe miệng mỉm cười.
Ở trước mặt người ngoài, Hàn Duẫn Nghiên xưa nay đều là biểu hiện sao cho đúng với tên gọi nữ thần, bởi vậy cũng không biết đã lừa dối bao nhiêu tấm lòng vô tội của chúng sinh.
"Có uống rượu hút thuốc không?" Cô gái con lai hỏi.
Hàn Duẫn Nghiên lắc đầu.
"Có bạn trai chưa?" Con lai lại hỏi.
Hàn Duẫn Nghiên nghi hoặc lắc đầu.
"Có bất kỳ ham muốn bất lương nào không? Ví như ăn uống, gái gú, cờ bạc?" Con lai tiếp tục hỏi.Hàn Duẫn Nghiên đen mặt lắc đầu, người này như vậy mà muốn thuê khách sao?
"Điều kiện để chọn vợ tuyển chồng là gì? Có quy định hay tiêu chuẩn gì không? Có đồng tính không?"
"Keng" một tiếng, cốc cà phê bằng sứ trắng khẽ chạm mặt bàn, Dương Tuyết Nhi cười tươi, nếu Lâm Thi Dĩnh có ở đây nhất định sẽ kinh ngạc trợn mắt, độ cong của môi khi cười y hệt như của Hàn Duẫn Nghiên, sâu xa khó dò kinh người "Haha, thật ngại quá, trượt tay."
Người ở chỗ này nghe rất rõ tiếng nuốt nước miếng ừng ực, mà người phát ra tiếng này chính là người ngồi kế bên cô con lai, Dương Tuyết Nhi.
Mặc dù đối với hành vi của người trước mặt có chút bất mãn, nhưng đối với người đã hai năm phục vụ trên máy bay, Hàn Duẫn Nghiên vẫn duy trì nụ cười, nàng bình tĩnh lắc đầu thành thật nói: "Tôi hiện tại không có ý sẽ in relationship, hơn nữa cũng không có ham mê đặc thù gì." *in relationship (cái ni chắc hơm cần giải thích đâu ha)
Ngay cả học tỷ cũng thoát không được mê hoặc, Lâm Nhã Cầm khóe mắt liên tục co giật, nhưng cô đương nhiên sẽ thay Hàn Duẫn Nghiên tranh thủ gây thêm ấn tượng.
"Học tỷ, Hàn Duẫn Nghiên ở công ty tụi em nổi tiếng là hoa hồng treo cao đó."
Uống một ngụm cà phê, Dương Tuyết Nhi thỏa mãn nhìn đàn em trước mặt.
Hình dáng okie, công việc bình thường, không có ham muốn bất lương, con người tự nhiên hào phóng, đồng thời cũng xinh đẹp như vậy, dưới điều kiện này cũng có thể đoán ra được ở phương diện tình cảm rất kỹ càng.Người này, cũng không tệ lắm.
Bưng lên ly cà phê trong tay, Hàn Duẫn Nghiên mượn cớ dời đi ánh mắt.
Hàn Duẫn Nghiên không thể không thừa nhận, người được gọi là Tuyết Nhi này, độ hot và độ sắc bén không tầm thường
Người này, không đơn giản!
"Vậy còn..." Cô con lai hình như vẫn muốn tiếp tục hỏi.
Hạ ly xuống, Dương Tuyết Nhi cắt đứt ý định muốn hỏi tiếp của cô con lai "Được, chúng tôi cho cô thuê."
"Hả?"Không ngờ lại nhẹ nhàng đàm phán thành công như vậy, Hàn Duẫn Nghiên hơi hơi ngẩn người.
"Sao vậy? Không hài lòng sao?" Dương Tuyết Nhi cười khẽ hỏi ngược lại.
Hàn Duẫn Nghiên lấy lại tinh thần rất nhanh, ung dung vui vẻ trả lời "Không có gì, còn tiền thuê thì sao?
"Một tháng hai ngàn, thấy sao?" Lại ngoài dự đoán của mọi người.
"Tốt như vậy sao?" Lâm Nhã Cầm nghe được cũng kinh ngạc thốt lên.
Bởi vì xã hội hiện nay muốn tìm được nhà giá 2000 không phải không có, nhưng mà lại rất khó.
Cái giá này dù là ở khu nào cũng đều có thể xem là rất rẻ, huống chi khúc này lại là khúc đường hoàng kim.
Hình như có chút vấn đề gì đó rồi, bởi vì lần làm ăn này hoàn toàn là lỗ vốn nha.
Biết hai người trước mặt đang hoài nghi, Dương Tuyết Nhi nói: "Bởi vì tôi cảm thấy, cô không tệ."
Những lời này làm hai đối diện có chút khó hiểu.
Người ta nói, tình bạn của đàn ông là nhờ xung đột rồi được rèn luyện từ bên trong mà thành, nhưng với phụ nữ, đơn giản chỉ cần ấn tượng đầu tiên, nói chung là đối phương có thể mang đến cảm giác huyền diệu khó hiểu nào đó là được.
Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười nhìn đối phương, bất an và đề phòng bỗng chốc bị đánh bay.
Nàng đưa tay, mắt phượng tỏa sáng lung linh cười nói: "Hàn Duẫn Nghiên."
Nhìn cánh tay, Dương Tuyết Nhi kéo khóe môi "Dương Tuyết Nhi."
~~~~~~~~~~Kế hoạch giành cho Album đã được sắp xếp đâu vào đấy, dù cho đang bận với kế hoạch gì thì mỗi ngày mọi người đều phải về công ty tập hát và học các bước nhảy.
Tháng ngày nhàn rỗi bắt đầu bị bó chặt, tiết tấu sinh hoạt thường nhật của một nghệ sĩ lại lần nữa bắt đầu.
"Đó là lý do tại sao tớ nói chỗ này nên dừng lại một chút, cậu cứ hát như vậy căn bản là không ổn, không biết hả?"
Đương nhiên mỗi ngày chạm mặt thì sẽ có cãi vã.
Trước đàn điện tử, Chu Kiều Lâm cau mày chỉ vào một đoạn nhạc nào đó, dáng người hơi cao tạo thêm áp lực cho người nhìn, phối hợp hoàn hảo với ánh mắt trời sinh, dùng từ băng lãnh để hình dung là vô cùng chuẩn xác.
Lâm Thi Dĩnh trước sau duy trì nụ cười bây giờ miệng lại trở thành một đường thẳng.Ở phương diện âm nhạc, cô trước giờ không có ý định nhân nhượng.
"Dừng lại, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu rồi."
Bên trong phòng tập, hai luồng khí kịch liệt va chạm vào nhau, làm cho sấm vang chớp giật.
"A~ lại tới nữa rồi" Quý Hân Di và Thái Thư Trí đã sớm trốn đi xa xa, sợ ngọn lửa chiến tranh vạ tới nơi mình.
Ngày hôm nay rất bất hạnh, hai người bọn họ phải luyện tập với hai vị này.
"Hai người bọn họ tại sao cứ phải gây nhau như vậy nhỡ!" Thái Thư Trí xoắn xoắn mái tóc vàng "Hơn nữa là cứ nói một câu sẽ bắt bẻ lại một câu nha!"
"Hahah, Suzy, không lẽ cậu quên là còn có ẩn tình bên trong sao..."
Nghe Quý Hân Di nói như vậy, Thái Thư Trí sắc mặt trắng nhợt, nếu có chuyên gia trang điểm nào đó nhìn thấy Thái Thư Trí bây giờ chắc chắc sẽ rất cao hứng rồi đè cô ra trang điểm lại.
"Ý cậu là..."
"Yes..."
Giống như muốn chứng thực độ chính xác trong lời nói của Quý Hân Di, hai thanh âm vang lên đồng thời.
"Hân Di, Suzy, hai đứa cảm thấy cái nào đúng?" Hai đứa ủng hộ ai?
Hai người đang cãi vả đồng thời chuyển sang hai người Quý Thái, một người cười đến ý xuân dạt dào, một bình tĩnh không gì lay động được.
- -----Tại sao người bị thương luôn là chúng ta vậy???!! Hai trẻ đồng hạng nội tâm không ngừng rên khổ.
"Haha, cái này..." Thái Thư Trí nuốt nước miếng một cái, tầm mắt không dám nhìn về phía hai vị sát thần "Chị Winnie, chị Kiều Lâm...cái này...em phụ trách vũ đạo mà, em đâu biết gì đâu, vì vậy hai người hỏi Tiểu Hân Hân đi, em còn có mấy bước nhảy muốn đi hỏi sư phụ, em đi trước, tạm biệt!" Lời vừa nói xong Thái Thư Trí lập tức mở cửa đi ra ngoài, không hổ là nhiều năm luyện tập vũ đạo, biến mất rất là nhanh.
'!!! Ăn nói cẩn thận đó, ăn cơm hay cháo là dựa vào lần này đó.!' Nương theo tiếng đóng cửa, Quý Hân Nhi cảm nhận được rất rõ ràng hai ánh mắt đang nhìn mình.
"Hân Di, em cũng phụ trách hát hò, mau, em tới đây nói ý kiến đi" Lâm Thi Dĩnh tỏa ra nụ cười của mùa xuân tháng ba.
'Em mà được coi là phụ trách hát hò hả? Chị Winnie, thân là đội trưởng sao có thể không quân tử như vậy T^T~? Chị rõ ràng là biết em chỉ có thể phụ trách chuyện đáng yêu dễ thương thôi mà.'
"Cái này...em..."
"Nói chuyện đừng có ấp a ấp úng, mau nói" Chu Kiều Lâm đối với lần này rất không hài lòng, tính kiên nhẫn cũng đã bị đánh bay đi đâu rồi.
Quý Hân Di nghe vậy có chút giật mình, suy suy nghĩ nghĩ nói: "Em cảm thấy mỗi người có một sắc thái riêng, hai chị có thể thử hát từng người một."
Thử từng người hát?
Lâm Thi Dĩnh và Chu Kiều Lâm nghe lời nói của Quý Hân Nhi xong lập tức tỉnh ngộ.
Cái này là song ca, ca khúc song ca có thể dùng biện pháp này giải quyết.
"Vậy..." Cẩn thận quan sát từng li từng tí biểu hiện của hai người, nhưng vừa nhìn thấy tầm mắt của Chu Kiều Lâm, Quý Hân Di lập tức câm khẩu.
Không chú ý quá nhiều vào cử động của Quý Hân Di, Chu Kiều Lâm cầm lấy bản nhạc ra ngoài tập hát.Cửa được đóng lại lần thứ hai, quay đầu lại, hai mắt Quý Hân Di rưng rưng "Chị Winnie, có phải em nói sai gì không...?"
Nhìn Quý Hân Di oan ức, nội tâm Lâm Thi Dĩnh thở dài, đi lên trước sờ sờ đầu đối phương, ngữ khí cũng không còn quỷ dị.
"Hân Di nói không sai, ngược lại còn thấy rất hay đó"
"Có thật không? Em chỉ là tùy tiện nói thôi à" Khịt khịt mũi, Quý Hân Di cố nén nước mắt trở lại.
"21 tuổi rồi sao có thể dễ xúc động như vậy hả? Hơn nữa, chị có bao giờ gạt em chưa?" Xoa bóp mặt của Quý Hân Di, tay cảm nhận được sự mềm mại, Lâm Thi Dĩnh cười càng lúc càng ôn hòa.
Nghe như vậy Quý Hân Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng liền lập tức ý thức đến một chuyện.
"Cơ mà chị Kiều Lâm tại sao lại đi?"
Hỏi rất hay nha.
Cô khẽ mỉm cười, thần sắc lại giống ba phần với Hàn Duẫn Nghiên.
"Bởi vì, cậu ấy là kiêu ngạo trong truyền thuyết" dừng lại một chút "Vì vậy nên Hân Di nên thông cảm một chút." Lâm Thi Dĩnh tuy là cười nhưng giọng nói nghiêm túc, nói chuyện như vậy, khó có ai không tin.~~~~~~~~~~.