CMN Đời Đại Học!

Hai người kia cũng kinh ngạc quay đầu lại. Sau đó Đỗ Phi lại chuyển hướng nhìn Thiệu Dịch Vĩ, vẻ mặt cậu tiêu rồi, tiêu thật rồi, vui sướng khi người gặp họa, gã ta đứng dậy lôi kéo Hàn Linh: “Chúng ta về cửa hàng thôi.”

Nói xong liền đi.

Diệp Hoài nói: “Tôi cũng nên về rồi.”

Thiệu Dịch Vĩ vội vàng kinh sợ đứng dậy.

Ban đêm gió hơi lạnh, cùng với một lớp sương mù mỏng thổi vào mặt. Trầm mặc đi một đoạn, Diệp Hoài rốt cuộc mở miệng: “Cậu cảm thấy tôi rất giống tiểu hài tử?”

“Tôi……”

“Cậu cảm thấy tôi không dám nói cậu hiện là bạn trai tôi với người nhà?”

“Tôi……”

Cậu duỗi tay nắm tay Thiệu Dịch Vĩ: “Tôi biết rõ mình đang làm gì. Rõ hơn bất cứ lúc nào!” Rất nhiều rất nhiều thứ vô pháp thể hiện lại hóa thành lực đạo trên tay, cậu cảm thấy cực kì thương tâm, vì cái gì bản thân làm bất luận việc gì ai cũng đều cho rằng cậu không nghiêm túc? Cậu lớn lên là người thực tuỳ tiện sao?

“Cậu đem đem vấn đề nghĩ quá đơn giản.” Thiệu Dịch Vĩ bĩu môi, “Tôi là nam nhân, lại còn là gay chân chính, chờ cậu một ngày chân chính minh bạch từ gay này, liền sẽ không suy nghĩ giống như hiện tại. Này không phải là chuyện gặp dịp thì chơi, mà là chuyện cả đời.”

“Tôi không để bụng! Tôi chính là muốn cùng cậu cả đời!”

“Vậy ba mẹ cậu thì sao? Bọn họ có thể tiếp thu sao? Cậu dám cùng bọn họ công khai?”

“Không cần cậu quản!”

Thiệu Dịch Vĩ cười lạnh, “Tôi không muốn có một ngày cậu hận tôi, Diệp Hoài.” Hắn hít một hơi: “Hai ta vẫn làm bạn tốt đi, kỳ thật cũng không có gì không tốt……”

Diệp Hoài lùi lại một bước, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn: “Tôi không muốn làm bạn tốt của cậu.”

Nói xong liền chạy. ( ← tiểu thụ ^^)

Có người qua đường tò mò quay đầu, Thiệu Dịch Vĩ lập tức đối với bầu trời đêm phát ngốc. Bỏ đi, đau dài không bằng đau ngắn. Chỉ là — hắn đem tay đút ở trong túi mới vừa bị Diệp Hoài lắc lắc, lập tức nhe răng nhếch miệng, thật đau a ~

Lại nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của cậu, ánh mắt ủy khuất, quật cường lại vô tội, lúc ấy thực sự có một loại xúc động muốn bất chấp tất cả đem cậu kéo vào trong lòng cứ như vậy như vậy lại như vậy như vậy……


Cũng may, còn chút lý trí.

Nhưng nghĩ kĩ lại, kỳ thật đời người ngẫu nhiên không lí trí một hia lần cũng chả sao?

Hắn trong chốc lát vì chút lý trí còn sót lại cảm thấy may mắn, trong chốc lát lại thấy buồn nản, lăn qua lộn lại vài lần cuối cùng cảm thấy chính mình quả thực rất giống bệnh tâm thần. Tâm phù khí táo*, cũng không muốn về trường học, xoay người hướng bên kia đi, dứt khoát tìm Đỗ Phi.

*Kiểu là trong lòng phiền muộn, tâm trạng không tốt.

Dựa vào trí nhớ thật vất vả mới tìm được cái cửa hàng mới tới một lần kia, cách cửa kính, bên trong hai người ân ân ái ái ngọt ngào, Đỗ Phi lấy hạt dưa đưa cho Hàn Linh, từng chút một, thật giống như đang tán tỉnh nhau, Hàn Linh mới vừa bắt đầu chỉ là cười dùng tay chắn, sau liền lấy hành động phản kích, càng nháo càng ái muội, tùy thời đều có lăn thành một đoàn. Đổi lại nếu đứng ở đây là Diệp Hoài chỉ sợ sẽ không có ánh mắt mà đi vào trong, Thiệu Dịch Vĩ sờ sờ mũi, xám xịt bỏ đi.

Vửa mở cửa ký túc xá, Cao Phong lại đối với điện thoại nhu tình mật ý: “Anh đương nhiên là yêu em cả đời……”

Hắn giương mắt liếc liếc giường đệm bên trong, Diệp Hoài không ở.

Buồn bã ỉu xìu trèo lên giường nằm, trong chốc lát cửa phòng lại mở, hắn thăm dò: “Cậu về rồi?”

Diệp Hoài không để ý đến hắn.

Tắt đèn, như thường lệ, đợi một lúc, Lưu Vĩnh Duệ nói: “An Công Vương Viên ngày mai mời tôi đi ăn cơm.”

Mọi người ồ lên.

Giả Lượng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”

“Còn phải nói sao.”

“Đúng rồi,” Cao Phong hỏi Giả Lượng: “Cậu thì sao? Cùng vị đồng hương kia thế nào rồi?”

“Hắc hắc, tôi còn định đợi hôm nào mời các cậu đi ăm……”

Ba người trao đổi một lúc, Giả Lượng nói: “Lão đại, ký túc xá chúng ta có thể sẽ thừa cậu cùng……”

Phía trước Lưu Vĩnh Duệ đúng lúc đá đầu giường một cái.

Cái hay không nói, nói cái dở. Thiệu Dịch Vĩ trở mình, ngủ.


Ong ~~~ ong ~~~, tin nhắn. Hắn vui sướng mở ra xem: Em gái: [ oa ha ha ha lão anh! Em gai ngài rốt cuộc cũng có người muốn!!! ]

Phi! Thế giới này như thế nào trong một đêm tất cả đều có đôi có cặp!

Sáng hôm sau 5 giờ, Thiệu Dịch Vĩ tự nhiên tỉnh, quay người chuẩn bị phi sang gọi Diệp Hoài, lại thấy cậu đã mặc quần áo cẩn thận, ngồi trên giường, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: Không cần cậu gọi đấy! Sao nào!

…… Xem như cậu lợi hại. Thiệu Dịch Vĩ nhắm mắt lại, ngủ không được cũng muốn chợp mắt.

Diệp Hoài hạ quyết tâm không để ý tới hắn. Đi học tan học đều chạy trốn thật nhanh, có một dịp Thiệu Dịch Vĩ ở nhà ăn gặp phải cậu muốn cùng cậu ăn cơm, vừa mới đứng cạnh bàn ăn, Diệp Hoài liền bắt đầu luống cuống tay chân muốn dịch khay mình đi, kia thật đúng là công trình to lớn hạng nhất, Thiệu Dịch Vĩ dở khóc dở cười, đành phải đè lại cậu: “Cậu cứ ăn ở đây đi, để tôi qua chỗ khác ngồi.”

Sau đó liền là một loạt kiểm tra cuối kì làm người sứt đầu mẻ trán, chờ Thiệu Dịch Vĩ thi xong môn cuối trở lại ký túc xá, Diệp Hoài đã thu thập vali xong chuẩn bị về nhà. Hắn ngây người một chút, từ trong tay cậu cầm lấy vali, “Tôi tiễn cậu.”

Diệp Hoài lần này không khách sáo, đi phía sau hắn yên lặng một đường ra cổng trường, lên xe, xuống xe, đến sân bay.

Bước vào sảnh chờ, thời gian không sai biệt lắm. Diệp Hoài ở cổng soát vé xoay người, đôi mắt chợt lóe nhìn hắn: “Nếu……”

Cậu lại muốn nắm cổ tay Thiệu Dịch Vĩ.

Thiệu Dịch Vĩ vội vàng lùi về sau một bước, đưa cía tay khác ra: “Cho cậu niết cái này!” Lần trước ứ máu còn chưa có tiêu đâu.

Loa phát thanh bắt đầu thúc giục hành khách đăng ký, vì thế, Diệp Hoài lưu lại nửa câu chưa kịp nói xong nói, liền đi rồi.

Thiệu Dịch Vĩ ngồi xe lửa về nhà, vị trí đối diện vừa vặn lại là Hà Huy cùng hoa hậu giảng đường. Mới vừa lên xe, hắn đã cùng bọn họ chào hỏi, không thể nói đó là cái tư vị gì.

Đi được một đoạn, thấy bên cạnh hắn vị trí trống không, Hà Huy bước qua ngồi xuống.

Thiệu Dịch Vĩ cười: “Anh như thế nào lại để mỹ nữ ngồi một mình?”

“Càng sợ cậu ngồi một mình buồn chán a,” Hà Huy cũng cười tủm tỉm: “Cùng nhau ngồi, về sau có muốn cũng không được.”

“Nha! Làm sao?”

“Nghỉ hè liền đi Đức.”


Thiệu Dịch Vĩ cả kinh, dừng một chút: “Nhanh như vậy?”

“Không nhanh, lấy luôn hai bằng, bên này hai năm bên kia hai năm.”

“Nha,” hắn cười, yết hầu có chút khô, ” Haha, anh em ủng hộ anh, đến Đức lấy bằng lí thuyết Động cơ học.”

“Còn có cấu tạo ô tô.” Hà Huy cười so với hắn còn không tâm không phổi hơn.

Quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, một màu xanh biếc của đồng ruộng thoáng qua, thật tốt, thế giới đột nhiên liền thanh tĩnh.

Thời tiết giữa hè.

Đã qua bảy ngày từ khi về đến nhà.

Ngoài trời mặt trời lên cao. Bên trong, hai anh em Thiệu gia mặt đối mặt ngồi xếp bằng dưới đất, vẻ mặt ngưng trọng, đánh bài Poker.

“Hồng đào nhị.”

“Hồng đào tam.”

“Hồng đào năm!”

“Hồng đào sáu.”

“Hồng đào chín!”

“Hồng đào lão K.”

“……”

“Không có đi?” Thiệu Dịch Vĩ cười: “Đến lượt anh mày ra trước. Hồng đào Q.”

“A ~! Không thể nào!! Anh như thế nào lại toàn hồng đào!!!”

“Hắc hắc, không có biện pháp, mệnh vượng đào hoa a ~”

Thiệu Dịch Thanh nghe vậy, vô hạn thương xót nhìn hắn một cái.

“Cái ánh mắt của em là ý gì?”

“Ai –,” một tay đập vai hắn: “Nam nhân đáng thương.” Nàng đã nghe nói việc Hà Huy xuất ngoại.


“Tìm đánh có phải hay không?”

“Nha hô! Anh tới đánh em một cái thử xem!”

Hai người nhàm chán giằng co, một lát sau, Thiệu Dịch Vĩ rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Em rốt cuộc ó tiếp điện thoại hay không? Cái bàn sắp rung đến điên rồi.”

” Thật xin lỗi a, điện thoại em cài nhạc chuông là âm nhạc, cái kia giống như là của anh thì đúng hơn.”

“Cái gì!” Thiệu Dịch Vĩ nhảy dựng lên chạy tới, di động lại không rung nữa, hắn cầm lên vừa lúc thấy, một cuộc gọi nhỡ, Diệp Hoài.

Không hề nghĩ ngợi liền gọi lại: “Diệp Hoài a, nghĩ như thế nào lại gọi điện cho tôi?”

Bên kia dừng một chút, thanh âm thực bình tĩnh truyền tới: “Tôi nói cho ba mẹ rồi.”

Trong lòng lộp bộp: “Nói cái gì?”

“Nói tôi thích cậu, nói tôi muốn cùng nam nhân, sống cả đời.”

Ngoài cửa sổ mặt trời nháy mắt lóe lên, “Cậu!” Hắn giọng nói khàn khàn: “Cậu có bệnh sao?!”

“Hiện tại cậu tin rồi chứ, tôi không có nói giỡn.”

Cảm động cùng rối rắm, đau lòng ở trong thân thể làm càn nhảy loạn lên, bừng tỉnh phảng phất nhớ tới bản thân năm đó, trở tay không kịp, này không phải phương thức hắn hy vọng. Dùng sức cắn cắn môi dưới: “Ba mẹ cậu, nói như thế nào?”

“Có chút không cao hứng.”

Hắn đần mặt, há lại đơn giản chỉ là có chút không cao hứng như vậy.

Thanh âm nhẹ nhàng tiếp tục truyền đến lỗ tai: “Đây là thành ý của tôi. Cậu…… Còn ở đó không?”

Trước mắt dần dần có điểm mơ hồ, thật muốn gắt gao mà ôm lấy cậu, muốn điên cuồng hôn môi cậu. Hắn hít một hơi thật sâu nói, “Còn, cậu nghe cho kỹ a,” áp vào di động, hắn lớn tiếng, hướng cậu, hướng toàn thế giới tuyên bố: “Diệp Hoài tôi yêu cậu!”

Tình yêu của hắn, sẽ hoàn toàn giao cho một người có gan trả giá cho mọi việc.

Thân ái, bất luận thế sự về sau thay đổi như thế nào, từ giờ khắc này, đến vĩnh viễn sau này, anh thề, sẽ không nhẹ giọng từ bỏ.

Lịch ngày treo ở trên tường.

Đây là ngày 20 tháng 7 năm 2003, cách khai giảng 35 ngày. Hắn mang theo mỉm cười ở cái ngày đặc biệt kia càng ngày sâu, sinh hoạt ngọt ngào chân chính, rất nhanh bắt đầu rồi.

———— Chính văn hoàn ———


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận