Cận Vị Lai

~ Editor: Chúc Anh

~ Beta: L.H

Hình như là một giấc mộng rất dài.

Trong mộng, Xích Mộc  mơ thấy mình vẫn còn đang là một nhân vật nhìn vào tưởng như là người nắm quyền lớn ở trường đại học: hội trưởng hội học sinh oai phong lẫm liệt. Trên thực tế là người phía trên phải xem sắc mặt công tác đảng uỷ, dưới còn phải chịu sự xem thường của một số ít học sinh phổ thông hai mặt nên không có kết quả tốt. Ngoài ra hắn còn thường phải đi xin tài trợ, chạy đôn chạy đáo liên lạc với bên ngoài, tổ chức hoạt động với chủ đề giai điệu Hoằng Dương cho nhóm, cũng móc nối các quan hệ chính trị nhưng lại không mấy người đồng ý tham gia. Nhưng nếu như cái gì cũng không làm, thì cũng sẽ bị nói là vô công rồi nghề.

“Học bổng? Cái kia tôi đã sớm quyết định cho Khẩu Sơn. Tôi cũng vì không muốn cậu bận tâm, mà học kỳ này cậu còn nợ phải mấy môn, còn có thể phải thi lại môn vật lý, thế mà cậu lại còn không thấy ngại hỏi tôi chuyện học bổng. Đừng luôn nghĩ mình là người của hội học sinh, học tập mới là chuyện sinh viên phải lo lắng, chỉ cần cậu học tập, hoạt động tốt, học bổng tự nhiên sẽ cân nhắc đến cậu thôi.”

Người nào lại không biết đến trường hợp của Khẩu Sơn, còn không phải bởi hắn ta có cái cây lớn là cha hắn dựa vào sao. Khi đó để hắn hỗ trợ tìm đón người mới đến trường nên mới lỡ thời gian hắn học tập làm hắn phải nợ vài môn, sao hiện tại, lúc này lại lấy việc để hắn hội trưởng hội học sinh sinh viên thuận tiện công tác,không ảnh hưởng học tập ra làm lý do?

“Cái tên tiểu hội trưởng này cũng nhìn êm tai, cả ngày vung tay múa chân bắt chúng ta phải làm cái này làm cái kia thì thôi đi, lại còn không biết điều coi mình là nhân vật lớn gì”

“Đúng vậy, cái đồ nhà quê lên tỉnh, cũng không biết tự soi gương lại xem mình là ai.”

Tôi cầu xin các cậu làm nhiệm vụ, các cậu thật sự chăm chú đi làm sao? Cuối cùng đều không hoàn thành,toàn là tôi tự thân thu vén.

“Ha, cậu ta chính là hội trưởng hội học sinh a. Tôi thấy rằng hội trưởng hội học sinh chí ít cũng phải giống như trong Anime mới chấp nhận được, ngoại hình không phải hotboy nhưng ít nhất cũng phải nhìn qua được, không nghĩ tới chính là một gã bốn mắt xấu xí. A, giấc mơ đại học của tôi đều tan vỡ.” – một nữ sinh trào phúng.

Ảo tưởng của Xích Mộc về Đại học bị phá hủy ngay trước mắt, đi về trước chỉ có một ít sinh viên đại học năm nhất ngoan ngoãn biết quy định phải tôn trọng học trưởng như thế nào.

Thanh âm huyên náo, giọng nam, giọng nữ, tranh nhau rót vào tai. Từng hình ảnh, phảng phất quay chậm lại như những thước phim, lẻ loi từng đoạn hình ảnh ngắn chỉ nháy mắt một cái là trôi qua.

Trong giấc mộng, Xích Mộc nhíu chặt lông mày, mồ hôi tích trong lòng bàn tay đều chảy ra ròng ròng.

Sau đó Xích Mộc kêu lên một hồi rồi tỉnh lại.

Là bên trong buồng xe an tĩnh, không phải ở bên trong trường đại học như trong giấc mơ. Bên trong xe chìm vào một mảnh âm u, tất cả mọi người không ai còn thức, có thể nghe được ở vị trí gần đầu xe truyền đến tiếng Thạch Điền tiên sinh hít thở đều đều từng nhịp,chập chùng rất có thứ tự.

Xích Mộc nhìn ra cửa sổ xe, trong đêm khuya, ở ngoài xe bus không thể thấy gì, tình cờ chỉ có thể thoáng nhìn thấy ánh sáng trong trẻo phản xạ ra ba hướng trên mặt sông, không tiếng động mà chảy xuôi.

Chúng ta bây giờ không phải ở trong một xã hội phân chia giai cấp kia. Bây giờ mỗi người đều giống nhau, đều là ở bên trong thảm họa tang thi tận thế.

Nghĩ đến điều ấy, Xích Mộc liền kiềm chế không được muốn cười ha hả, nhưng  lý trí còn lại ngăn hắn nửa đêm không được vô cớ cười lớn – cái loại hành động rõ ràng điên cuồng này.

Hắn từ trong túi quần bò móc ra một viên chìa khóa, Bản thân chìa khóa là màu vàng mạ đồng, ở trong bóng tối được nhuộm đẫm thành ánh đen. Xích Mộc đưa viên chìa khóa mà hắn bắt được đến gần mắt, theo ánh sáng yếu ớt quan sát.

Có chiếc chìa khóa này ─

Xích Mộc tầm mắt dời về phía Tĩnh Nhân cùng Bạch vẫn ngủ say sưa, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Hai con mắt hắn híp lại nhỏ như cái khe, rồi hoàn toàn khép lại.

Khoản thời gian sau đó, Xích Mộc tìm đến Thạch Điền.

“Có chuyện gì sao?” Thạch Điền nhìn từ dưới sau xe vẫn không thấy bóng người Xích Mộc.

“Thạch Điền tiên sinh, chìa khóa xe, có thể hay không cho tôi mượn dùng một chút?” Xích Mộc nói.

“Cậu muốn làm cái gì? Xe bus là của tất cả mọi người, cũng không thể tùy tiện mở.”

“Tôi không phải nghĩ đến việc dùng xe.”

“ Vậy là vì......”

Thạch Điền nhíu mày.

“Phía trước có tiệm đánh chìa khóa, tôi thử một chút xem có thể hay không đánh thành nhiều bộ. Hiện tại chỉ có một bộ chìa khóa xe, nếu như một ngày kia không cẩn thận làm mất rồi thì sẽ phiền toái.”

Suy nghĩ một lúc, Thạch Điền gỡ xuống chìa khóa trên người, “Cho cậu, chú ý cầm cẩn thận.”

“Biết rồi.”

Xích Mộc cũng không nói nhiều hơn một câu liền rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui