Sau khi dạo một lượt, các món ăn cũng dần dần được đưa lên.Tôi và Hứa Việt Dương thay nhau chúc rượu, tâng bốc xu nịnh đến đau cả đầu.Sau vài ly rượu, Lý Đào thậm chí còn chủ động hỏi về kế hoạch nghề nghiệp của chúng tôi.Nhưng vấn đề là.Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng tôi sẽ không chịu đựng được.Mặc dù Lý Đào uống rất nhiều nhưng hoàn toàn không có chút men say, hiển nhiên tửu lượng đỉnh đến kinh ngạc.Vậy thì giờ chỉ có thể giở trò.Tôi ra hiệu cho Hứa Việt Dương, giả vờ muốn đi tiểu rồi đứng dậy.“Cậu uống vài ly với anh Đào trước, tớ sẽ quay lại nga.”Sau khi đẩy cửa ra ngoài, ở chỗ góc rẽ gọi một tiếng, một người chui ra từ hành lang.“Trần Hiểu?”“Tớ đây.”Người trước mặt có nước da ngăm đen, tóc xoăn màu hạt dẻ và đeo kính.Nếu không lên tiếng, tôi thực sự không thể nhận ra cậu ấy.Không chỉ nói là không giống Trần Hiểu, thậm chí còn hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.Người ta từng nói trang điểm là một phép thuật, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến.Nhưng mái tóc này có gì đó sai sai, tóc Trần Hiểu vừa dài vừa đen cơ ...Trần Hiểu đoán được tôi đang nghĩ gì, thấp giọng giải thích: "Tóc giả đấy."Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, có chút không yên tâm, “Tớ hóa trang đậm hơn một chút, đeo cả kính áp tròng thẩm mỹ để thay đổi màu sắc con ngươi, chắc là không nhận ra được đâu nhờ? ”Tôi dứt khoát lắc đầu.Lý Đào và Trần Hiểu cũng mới gặp nhau một vài lần, ấn tượng sẽ không quá sâu sắc.
Hơn nữa Trần Hiểu còn cố ý hóa trang, có thể nhận ra được mới tài.Trần Hiểu thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một chai rượu, đặt lên khay để rượu bên cạnh.Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi giả vờ đi vệ sinh xong và quay lại bàn.Lý Đào nói: “Tiểu Trang đi lâu như vậy, phải phạt một ly.”“Phạt, phạt, em tự phạt một ly.”Sau khi đặt ly xuống, tôi tiếp tục nói: “Anh ơi, nghe nói rượu đế ở đây cũng không tồi.
Gọi hai chai, uống chút rượu trắng đi ạ.”‘Hai người trẻ tuổi các cậu, tửu lượng không tệ, nhưng nếu mà say rượu thì không tốt đâu.’Tôi thầm nghĩ trong lòng, phải chính là muốn chuốc say anh đó.Nhưng ngoài miệng thì không thể nói điều đó.“Hiếm khi mời anh uống rượu được một lần.
Phải tận hứng mới được.”Tôi vừa dứt lời.Trần Hiểu mở cửa bước vào.Cô ấy đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không biết lấy bảng tên ở đâu, trông giống hệt phục vụ trong một nhà hàng.Sau khi bước vào cửa liền nói: “Làm phiền.”Rồi lặng lẽ đứng bên cạnh, rót và chia rượu bằng dụng cụ chia rượu.Chia thành sáu phần.Ba chúng tôi, mỗi người hai ly trước mặt.Sáu ly rượu này thoạt nhìn không có gì khác biệt.Nhưng trên thực tế, chỉ có hai ly trước mặt Lý Đào là rượu mạnh.Mà của tôi với Hứa Việt Dương chỉ là nước sủi tăm trông giống như rượu vang.Đây là kế hoạch của chúng tôi.Kêu Trần Hiểu tới trước để chuẩn bị, lấy lý do ông chủ kén ăn hay soi mói bắt bẻ, nên bảo phục vụ dọn đồ ăn xong thì đừng lên tầng ba quấy rầy.Yêu cầu này hợp lý, đối phương dễ dàng đồng ý.Sau đó, cô ấy thay một chiếc áo sơ mi trắng, đóng giả người phục vụ rượu cho bàn chúng tôi.Lý Đào không nghi ngờ gì.Tôi cầm một ly rượu "trắng" nhỏ, đứng dậy kính rượu, "Anh ơi, về sau còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều.
Mời anh."Trong trường hợp này, kiểu gì Lý Đào cũng phải uống một hớp.Rượu pha rất dễ say.Dưới sự công kích luân phiên của tôi và Hứa Việt Dương, cuối cùng mặt Lý Đào cũng đỏ bừng.Dựa vào trên ghế, tổng kết nói: “Hôm nay tôi uống nhiều rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi?”Tôi và Hứa Việt Dương cùng nhìn lên, trạng thái say rượu đều biến mất.Muốn đi à? Không có cửa đâu!Tôi nở nụ cười, nói: "Anh ơi, còn chưa phỏng vấn mà, em phải viết một câu chuyện đưa tin nữa""Ồ, phải rồi, Tiểu Trang cậu muốn hỏi gì, hỏi đi"."Trước khi hỏi em kính anh một ly, mong anh giúp em chuyện này.
Em uống rồi, mời anh!"Hứa Việt Dương cũng đứng dậy, "Em cũng phải kính anh một ly, hôm nay tán gẫu cùng anh, em học được quá nhiều.
"“Em uống rồi, mời anh.”Lý Đào có vẻ say rồi, nhưng thấy chúng tôi uống còn nhiều hơn anh ta, thì sớm đã không còn cảnh giác.Ly rượu trước mặt đã thấy đáy, uống cạn.Anh ta khoác vai tôi hút thuốc, miệng nồng nặc mùi rượu, " Tiểu Trang, anh rất xem trọng cậu, sau này chúng ta sẽ là anh em.
Là anh em, nếu gặp khó khăn gì hãy nói với anh.
Nếu có thể giúp đỡ, anh sẽ giúp em thỏa đáng!"Tôi nín cười đáp:" Cảm ơn anh.
"Sau đó tôi ra hiệu cho Trần Hiểu bảo cô ấy vào thêm chút rượu.Lý Đào uống hết ly này đến ly khác, say khướt nói luyên thuyên."Tôi đã ở công ty này mười năm, nếu không có chuyện gì không giải quyết được, các cậu còn trẻ, sau này sẽ biết anh trai đây lợi hại như nào.
Đừng sợ phiền phức, nếu xảy ra chuyện, lập tức mở miệng nói! ”Mắt thấy thời cơ đã chín muồi.Tôi nhanh chóng giả vờ nói: “Còn chưa đến mức khó khăn, nhưng dạo gần đây thực sự em gặp phải một chuyện rất đau đầu.”“Người anh em nói đi!”“Mấy hôm trước có một tên biến thái nhìn trộm em, nhìn một người đàn ông tắm rửa, y như một tên thần kinh.
"Lý Đào liếc mắt nhìn tôi, nghe tôi nói xong thì cười hắc hắc," Không.
""Anh biết việc đó, đừng lo lắng, thằng cha kia là một thằng đần.
Không phải hắn rình trộm cậu đâu.
Hắn muốn nhìn con bé mới tới, không cẩn thận lại nhầm người.
”Hứa Việt Dương ra dấu ok, đưa điện thoại đang ghi âm dưới gầm bàn.Tôi giả vờ ngạc nhiên, "Có điều này, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy, kẻ rình trộm là người công ty mình sao? Người này phải được dạy cho một bài học."Lý Đào xua tay, khuôn mặt đỏ bừng ghé tới, “Khó mà làm được.”Tôi thầm nguyền rủa trong lòng.
Người này đúng là biết hết mọi chuyện, nhưng cố tình không nói ra.Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, "Nhưng anh ta đang phạm pháp mà.""Phạm pháp? Nhìn một cái có mất miếng thịt nào đâu.
Các cậu còn trẻ, vẫn nên hiểu các quy tắc khi bước ra xã hội.
Nếu không công ty cũng không giữ lại.
Con người phải hướng đến chỗ cao mà đi.
Chả có mông ai là sạch sẽ cả, cậu không biết lúc nào nên im lặng, thì ai dám sử dụng cậu trong tương lai."Lòng tôi trầm xuống.Tương lai và quyền lợi quả thực là mục tiêu cuối cùng của nhiều người.
Nhưng cũng không thể lấy đó làm cái cớ để thông đồng làm bậy, thủ đoạn sa đọa.“Cậu nói cái gì?” Vì nói quá nhỏ nên Lý Đào không thể nghe rõ lời tôi.Tôi mỉm cười, đưa chủ đề vào điểm then chốt."Không có gì đâu, em chỉ thấy nó buồn cười thôi.
Đúng rồi, anh có biết kẻ rình trộm là ai không?"Lý Đạo lấy ngón tay chọc vào trán, "Ai nhỉ ...!Thật sự không nhớ cậu ta tên là gì.
Chỉ nhớ làm ở bộ phận sản xuất.
Mới có mấy năm.""Sống ở tầng sáu? "" A, đúng rồi, thằng đó? Vừa nghe nói có người chụp ảnh, liền cầu xin ông nội kiện bà ngoại, sợ báo cáo công ty, nói là còn phải nuôi con, không thể mất việc.
”Tôi và Hứa Việt Dương nhìn nhau, nhìn ra sự bất ngờ trong mắt cậu ta.Chúng tôi không ngờ rằng kẻ rình trộm đã có con.Ở tầng sáu, thời gian làm việc khá ngắn, và anh ta đã kết hôn.Mặc dù không có tên.Nhưng nhiều manh mối được xếp chồng lên nhau, có thể dễ dàng sàng lọc người này dựa trên danh sách mà chúng tôi đã có trước đó.Thấy Lý Đào đã say khướt rồi, chắc là không hỏi được gì nữa.Bữa ăn này mới kết thúc.Tôi cùng Hứa Việt Dương bắt xe tiễn anh ta về trước.Thay quần áo xong mới đến phòng Trần Hiểu tập hợp.Khi chúng tôi đến.Trần Hiểu đã tháo tóc giả, tẩy trang rồi ngồi chờ trong phòng.Có một mảnh giấy trên bàn.Đó là danh sách những kẻ tình nghi đã được sàng lọc từ trước..