[1]
Án tử của An Nhạc Hầu đã dấy nên một đợt sóng gió ngập trời.
Ngay cả Thanh Niểu cũng nghe được chút ít.
Đương lúc đóm đóm bay khắp đêm hè, nàng phe phẩy chiếc quạt mỹ nhân, ngồi trên xích đu ở hậu viện ngắm bầu trời đầy sao, tiếng thì thầm bàn luận quấy nhiễu sự thanh tĩnh của nàng.
Những tiểu tinh linh đom đóm bay múa dạo quanh, Thanh Niểu dùng quạt tròn khều chúng mấy cái, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Giọng nói chập chờn phát ra từ trong ánh huỳnh quang, "An Nhạc Hầu đã chết." Chúng nó kinh ngạc thì thầm, "Hắn ta vậy mà chết rồi."
"Mạng người như ngọn đèn, đột ngột tắt ngóm không phải là chuyện thường tình hay sao." Thanh Niểu vươn tay, một con đom đóm rơi trên đầu ngón tay nàng.
"Nam nhân kia rất lợi hại." Con côn trùng nhỏ giọng nói: "Hắn có thể thay đổi thiên mệnh."
Thanh Niểu đẩy rượu trên thanh gỗ đến trước mặt con đóm đóm, nàng nói: "Kể ta nghe xem."
[2]
Vào ngày Nhạc Hựu đến Đế Đô, đàn quạ đen trầm trầm bay ngang qua bầu trời.
Thiên Sát Giám sợ tới mức phóng thẳng đến trên Thịnh Thái điện, tuyên bố hôm nay tất có họa tinh ập đến.
Lệnh phong tỏa Đế Đô lập tức truyền khắp cả nước, cửa thành nhanh chóng bị đóng chặt, thậm chí còn phái cấm quân canh giữ nghiêm ngặt, không để cho bất cứ kẻ nào nhập đô.
Cũng chính vào ngày đó, ngoài tứ đại các lão cùng tam đại thái phó, còn có nhất môn thất giáp Từ thị mấy đời trâm anh cùng nhau ra đón Sân Ái, nữ nhi mười ba tuổi ruột thịt của bọn họ.
Lúc đoàn xe Từ gia dừng ở bên ngoài Đế Đô, ngay cả Thiên Sát Giám cũng không dám mở lời từ chối, Hoàng Đế đã đích thân bồi Từ các lão đến đón cháu gái.
Đầu ngón tay trắng nõn tựa ngó sen của thiếu nữ nhấc góc rèm xe lên, lược bí xanh thẳm va chạm với chuỗi hạt châu rũ xuống phát ra tiếng vang thanh thúy.
Từ Sân Ái nhìn bầy quạ dày đặc bay trên bầu trời Đế Đô, lòng bàn tay vô duyên vô cớ lại ướt đẫm mồ hôi.
Tên sai vặt đi theo bên cạnh xe trầm mặc mà ngẩng đầu, hắn ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú như ngọc bên dưới ánh sáng lờ mờ.
Từ Sân Ái chậm rãi mỉm cười với hắn.
Tựa như đoá quỳnh trắng lặng lẽ nở giữa khoảng không trống vắng, mang theo một nỗi tịch mịch như có như không.
Nét mặt tên sai vặt trở nên dịu dàng, đứng dưới bầu trời kỳ dị, tự nhiên hắn cũng trở nên ôn nhu bình thản.
Tiếng quạ kêu lẫn trong ánh sáng loang lổ u ám, nam nhân xuất thân cực kì bần hàn này chính là Nhạc Hựu.
Sau này, Từ Sân Ái nằm mơ thấy sự ôn nhu của hôm nay không biết bao nhiêu lần, nàng sẽ choàng tỉnh từ trong nước mắt, cất giọng hỏi màn đêm đen vô số lần.
Nếu ngày đó nàng không hồi đô, kết cục của Nhạc Hựu có thể bình yên hơn một chút hay không.
Dù chỉ ấm áp hơn một chút thôi cũng được.
[3]
Từ Sân Ái là cháu ruột của Từ các lão, xưa nay nàng vốn luôn là hòn ngọc quý trong tay người.
Trong số các huynh đệ tỷ muội, chỉ có nàng được Từ các lão đích thân dạy dỗ, thậm chí tính ngay trong Từ gia hiển hách, nàng cũng là thiên kim tôn quý mà con cháu bình thường khó có thể đến gần.
Bởi vì tôn quý, cho nên cô độc.
Toàn bộ Từ phủ không một ai chơi cùng nàng, nàng thường nắm chặt quyển sách nhìn chằm chằm khung cửa sổ đóng kín mà phát ngốc, hi vọng có ai đó mở tung cửa ra cười xán lạn với nàng, bảo rằng "Sân Ái, chúng ta chơi giải đố đi".
Nhạc Hựu chính là người đó.
Xuất thân của Nhạc Hựu tồi tàn hơn cả người bình thường, mẫu thân hắn là nữ nhân rẻ tiền nhất trong ngõ Diêu, về căn bản hắn không có phụ thân.
Hắn cũng không phải người Đế Đô mà là một tên lưu manh ở đầu đường Trúc Giang, nhưng vì đã trộn son phấn lâu năm ở trên phố, đầu óc lại rất thông minh nên hắn được Bạch Dận, đệ nhất lãng thiếu ở Trúc Giang ưu ái.
Khi đó Sân Ái đang bồi lão thái quân của Bạch gia đi tránh nóng ở Trúc Giang, trong một lần xe ngựa nàng bị Nhạc Hựu làm cho giật mình, hắn bị Bạch Dận đi cùng nàng tóm lấy cổ áo.
"Ngươi chạy lung tung trên đường làm gì?" Bạch Dận nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ngươi không biết mở mắt mà dám truy đuổi trên địa bàn của ta sao?"
Nhạc Hựu bụm miệng cười ha ha rồi nói: "Thật sự muốn ta nói ra sao?"
"Làm sao?"
Gương mặt cười cười của Nhạc Hựu lộ ra vẻ hư hỏng, hắn ôm vai cà lơ phất phơ, ngiêng đầu hướng về phía xe ngựa của Sân Ái: "Thiên kim tiểu thư đường đột đến đây, hôm nay Bạch thiếu khó mà thoát khỏi cái danh lãng tử."
Khi nghiêng đầu, khóe mắt hắn quét qua rèm xe, nữ tử đang tò mò đánh giá hắn bị hắn bắt gặp, rõ ràng nàng chỉ nhìn trong nháy mắt, Sân Ái cảm thấy hắn rành rành là đang cố ý cười nhạo nàng.
Nàng ngây người, Bạch Dận ho khan một tiếng kéo mành xe xuống, thấp giọng nói: "Nữ hài tử sao có thể nhìn chằm chằm người lạ mặt."
Từ Sân Ái siết chặt cái đai áo trước ngực, thành thật lẩm bẩm nói: "Xin, xin lỗi..."
Nhạc Hựu nghe rõ giọng nàng, hắn huýt sáo sau lưng Bạch Dận, ý cười càng trở nên hư hỏng hơn.
Bạch Dận biết hắn đang cố ý trêu đùa mình, lập tức quay đầu lại lặng lẽ không chút tiếng động mà làm khẩu hình với hắn.
Cút đi.
Nhạc Hựu nhướng nhướng mày, bỗng nhiên hắn quay sang xe ngựa Sân Ái mà nói.
"Tiểu thư, đi chơi thích không?"
Bạch Dận giơ chân đá hắn, hắn cười ha ha né tránh, vừa lui về phía sau vừa phất tay.
"Ta tên Nhạc Hựu, hẹn gặp tiểu thư hôm khác."
Lồng ngực Từ Sân Ái đập thình thịch, một hồi lâu sau nàng mới ngơ ngẩn nhỏ giọng nói một câu.
"...Hứ."
[4]
Nhạc Hựu không giống người bình thường.
Thậm chí cách hành xử cũng rất khác người.
Hắn là bằng hữu của Bạch Dận, chẳng thèm gọi Bạch Dận một tiếng thiếu gia đại nhân gì đó.
Hắn cảm thấy Từ Sân Ái ngốc nghếch lại dễ bắt nạt nên cũng không thèm gọi nàng một tiếng tiểu thư.
Bạch Dận là trưởng tử của Bạch gia ở Trúc Giang, Từ Sân Ái là cháu ruột của Từ các lão, đều là những tên tuổi chạm bỏng tay ở Đế Đô, nhưng hắn không bao giờ tỏ ra mình hèn mọn.
Như thể hắn bình đẳng với bọn họ.
Nhạc Hựu biết nơi thú vị nhất ở Trúc Giang, Bạch Dận sẽ dẫn Sân Ái đi chơi cùng.
Mỗi lần hắn nhìn thấy Sân Ái sẽ cười nhạo dáng vẻ lẫn sự vụng về của nàng, nhưng hắn cũng sẽ vì Sân Ái mà giơ tay che chắn biển người, vì Sân Ái mà giành một mớ kẹo hồ lô của con nít.
Đây là thế giới mà Từ Sân Ái chưa bao giờ thấy, cũng là những người mà Từ Sân Ái chưa bao giờ gặp.
Khi Nhạc Hựu quấn dây thả diều quanh ngón tay nàng, Sân Ái trợn tròn mắt đánh giá hắn.
Hắn giương mắt cười cười, "Chạy được không?"
Từ Sân Ái cúi đầu nhìn tà váy rườm rà, nàng lắc đầu.
Hắn ậm ừ một tiếng, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng chạy lên phía trước.
Sân Ái chỉ có thể cất bước chạy, mặc kệ tiếng bội hoàn* vang lên, nàng chưa bao giờ nghĩ âm thanh leng keng leng keng của bội hoàn lại dễ nghe như vậy.
Nàng muốn cười, lại phát hiện tay mình vẫn đang nằm trong tay hắn, chỉ có thể cong cong khóe môi, không bao lâu sau nàng đã cười lớn.
*Bội hoàn là trang sức hình tròn làm bằng ngọc bích mà phụ nữ cổ đại hay đeo.
Bạch Dận vẫn đang tháo dây diều rối tinh rối mù ở đằng xa, hắn ta vừa ngẩng đầu thì bắt gặp cánh diều của Sân Ái đang chao liệng trên bầu trời xanh.
Hắn ta trông thấy Nhạc Hựu nắm tay Sân Ái, thiếu niên cảm giác không ổn bèn sờ sờ chóp mũi, lặng lẽ quay người làm như không nhìn thấy.
Hắn ta đã từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Từ Sân Ái, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Dận nhìn thấy nàng vứt bỏ đoan trang an tĩnh mà cười to dưới ánh nắng.
Bạch thiếu quấn dây diều trong gió, u oán thở dài, hắn ta bắt đầu tưởng tượng, lỡ đâu Từ các lão trông thấy Sân Ái như vậy, không biết người sẽ đánh hắn ta thành như thế nào nữa.
Kỳ quái.
Rõ ràng không phải chuyện do mình gây ra.
[5]
Nhạc Hựu muốn đến Đế Đô, Bạch Dận liền tìm cái cớ đưa hắn vào đội xe ngựa của Từ Sân Ái.
Ngày lên đường, Bạch Dận cưỡi ngựa tiễn bọn họ một đoạn rồi lại một đoạn, Sân Ái ghé đầu vào cửa sổ xe vẫy tay với hắn ta, Bạch Dận chỉ cười hoà thuận vui vẻ chộp lấy bả vai Nhạc Hựu.
Cuối cùng con ngựa của Bạch Dận đừng ở đình đưa tiễn, nhìn bọn họ biến mất nơi xa.
Sân Ái nghĩ, nếu cả đời này nàng có thể ở lại Trúc Giang thì tốt biết mấy.
Nhạc Hựu đi theo bên cạnh xe ngựa, hắn tặng nàng một con châu chấu bện bằng cỏ rồi cùng nàng trò chuyện.
Một đêm tá túc trên đường, đoàn xe dừng lại giữa con đường hoang vu.
Từ Sân Ái nằm bên trong xe ngựa ngủ say, Nhạc Hựu dựa vào thùng xe ngắm tinh tú.
Những con đom đóm bay lượn trên bầu trời đêm hè, thiếu niên quơ quơ tay muốn bắt chúng, giống như đang bắt lấy tia hi vọng mà đời này hắn không thể chạm tới.
Đom đóm nhấp nháy vờn quanh, bay khắp nơi xung quanh hắn.
Giữa ánh sáng lập lòe, người thiếu niên chợt trở nên dịu dàng hiếm thấy, Sân Ái bỗng tỉnh giấc một cách khó hiểu, nàng lặng lẽ xốc mành xe lên nhìn trộm hắn.
Có đom đóm bay vọt vào trong, Nhạc Hựu thuận thế chộp lấy góc mành, hai người nhìn nhau giữa đàn đom đóm đang nhảy múa.
Mái tóc nữ tử buông xõa thật dài, đổ xuống chiếc váy sạch sẽ của nàng, nàng ngây thơ nhìn hắn, tựa như con thỏ có thể bị dọa sợ bất cứ lúc nào, lại cũng giống như một con nai dũng cảm đang ngóng trông.
Khuôn mặt nhỏ trong mái tóc đen xoã tung vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, khiến cho Nhạc Hựu muốn động lòng.
Hắn ho khan một tiếng, ánh mắt đảo quanh rồi lại đáp xuống mặt nàng, hắn hỏi: "Nhìn lén ta làm gì?"
Sân Ái ngượng ngùng dụi mắt, nhìn hắn nói: "Ngươi đang bắt gì vậy."
"Đom đóm." Nhạc Hựu đưa bàn tay đến trước mặt nàng, Sân Ái ngơ ngác nhìn nắm tay hết nửa ngày rồi lại bối rối nhìn hắn.
Hắn bỗng thở dài.
Mạnh bạo vò mái tóc nàng.
Hắn mở nắm tay ra, một con đom đóm lâng lâng bay tới chóp mũi Sân Ái, Sân Ái hơi ngứa ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
Đom đóm nhỏ bị thổi bay lắc lư.
"Lúc trước đã từng thấy chưa?"
Từ Sân Ái lắc đầu.
"Thật đáng thương." Nhạc Hựu quơ chụp trong không trung, hắn nói: "Cuộc sống mà Đế Đô cho ngươi thoạt nhìn cũng không quá tốt đẹp."
"Ta muốn." Sân Ái nhỏ giọng nói: "Ta muốn sống ở Trúc Giang."
"Lý do? Là vì Bạch Dận sao?"
Từ Sân Ái lắc đầu, "Bởi vì rất...!Rất thú vị."
"Hẳn là rất tự do."
Sân Ái không trả lời.
Làm cháu ruột của Từ các lão, mỗi lời nàng nói ra đều phải gánh vác rất nhiều thứ.
Nhạc Hựu xoay người, tựa lưng vào thùng xe.
"...!Hy vọng có một ngày ngươi có thể đến sống ở Trúc Giang.
Ta mong là vậy."
[6]
Ngày vào đô, Nhạc Hựu rất yên tĩnh.
Đôi mắt hắn lướt qua lầu viện gác cao nối liền san sát, ánh mắt dừng ở nơi trung tâm của toàn bộ thế gian.
Hắn nhìn Vương thành.
Sân Ái không thể đoán nổi thứ đang bừng bừng cháy trong mắt hắn.
Rất nhiều năm sau nàng mới hiểu được.
Đó là dã tâm.
[7]
Nhạc Hựu nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới ăn chơi trác táng, hắn trở thành nhân vật mà các quý tử thế gia khi cưỡi ngựa đấu khuyển không thể không mời.
Khi Từ Sân Ái còn đang ở trong thư phòng tập viết, hắn đã trà trộn vào vòng quý tộc thanh danh.
Hắn biến trò liên châu cầu* ở đầu đường Trúc Giang thành trò cầu án*, khiến cho cầu án trở nên thịnh hành ở Đế Đô, ngay cả vương cung cũng học theo.
Ngay sau đó hắn dựa vào nhân mạch móc nối được nhờ ăn chơi mà mở ra đệ nhất Nhã các cầu án đầu tiên ở Đế Đô, ngay cả chính khách trong triều lúc nhàn rỗi cũng sẵn sàng đến chơi giết thời gian.
*Mình không tìm thấy giải nghĩa cho hai trò này, đoán có thể nó giống như trò đánh bida ở nước mình.
Tài biện luận và ngoại giao sắc bén của Nhạc Hựu đã giúp hắn phất lên không gì cản nổi chỉ trong một năm ngắn ngủi ở Đế Đô.
Một lần khi Hoàng Đế đang đánh cầu án, Thành Vương ở bên cạnh nhân cơ hội giới thiệu Nhạc Hựu, nhờ vậy mà Nhạc Hựu được nhập cung, hắn lại biết cách ăn nói khiến cho Hoàng Đế hớn hở ra măt.
Cơ hội hắn được ra vào Vương cung ngày càng nhiều, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý lại tinh như lửa.
Ba năm sau, Từ Sân Ái dần dần nghe thấy tên của hắn trong lời tức giận của Từ các lão sau khi hạ triều, nàng nghe nói Hoàng Đế tin tưởng hắn đến độ để cho hắn đưa ra quyết sách trái phải.
Nhưng Từ các lão thường xuyên khinh thường mắng mỏ hắn xuất thân ti tiện, hành xử thương nhân, suy cho cùng Hoàng Đế chỉ là nhất thời hứng khởi, không thể nào trở thành mối họa giang sơn.
Vô số người cũng nghĩ như vậy, một bên bọn họ nịnh bợ Nhạc Hựu, một bên lại chửi thầm hắn xuất thân tiện dân.
Nếu không có một trận kinh tiêu án* ở Đế Đô sau này, có lẽ Nhạc Hựu thật sự chỉ có thể dừng bước tại đó.
*Kinh tiêu án: vụ án lúc đêm khuya
Cũng nhờ án này mà Từ Sân Ái và Nhạc Hựu đã hoàn toàn dây dưa lẫn nhau.
[8]
Tết Nguyên Tiêu ở Đế Đô năm đó, Từ Sân Ái đến dự danh yến theo lời mời của quý nữ Trần gia.
Các quý nữ Đế Đô tụ tập ở thủy uyển, bốn ngọn đèn "Hoàn", "Trân", "Bình", "Gia" chiếu rọi mặt nước, các quý tử thế gia ở Đế Đô ngồi ở ngoại đình.
Trong yến tiệc, thục nữ danh giá nhỏ giọng trò chuyện, hậu duệ quý tộc thì cười đùa.
Trần quý nữ và Từ Sân Ái ngồi ở một bên, nhỏ giọng nhắc tới Nhạc Hựu: "Nghe nói lần này hắn cũng ở trong ngoại đình, ngồi ở cuối cùng." Nàng ta vừa nói vừa lấy quạt tròn che mặt: "Đáng tiếc lại là thương nhân nhà nghèo, thử hỏi có ai nhà cao cửa rộng lại đi thân với người lớn lên từ chốn hèn mọn?"
Từ Sân Ái nghe xong cũng không đáp.
Trong yến tiệc, nhóm công tử ở ngoại đình khởi xướng trò lưu thương*, vốn là việc phong nhã nhưng lại có kẻ cố tình chọn Nhạc Hựu, muốn hắn làm thơ.
Không ai ngồi đây là không biết xuất thân của Nhạc Hựu, bọn họ nói hắn không hiểu đại tự, bọn họ khinh hắn hèn mọn vô gia.
*Lưu thương trong "khúc thủy lưu thương", một phong tục dân gian truyền thống của Trung Quốc cổ đại, đặt rượu trên dòng nước chảy, rượu ngừng đến chỗ ai thì người đó uống và làm thơ.
Nhạc Hựu từ phía sau chót đứng dậy, chỉ nghe hắn cười cười mà nói: "Nhạc mỗ xuất thân khiêm tốn, nào đã chạm qua những thú phong nhã thế này bao giờ, ta tự cảm thấy ba chén rượu phạt so ra còn thoải mái hơn."
Nhóm danh nữ an tĩnh lại, thần sắc của bọn họ một là xem thường, hai là khinh miệt.
Không biết là ai trong ngoại đình cười ra tiếng trước, trừ những vị có huyết thống hoàng tộc ngồi thủ tọa, tất cả còn lại đều tràn đầy ý cười.
Nhưng hắn chỉ tạm dừng một chút, ngay sau đó hắn cúi người cầm lấy chén rượu ở trong nước rồi nói: "Có điều thế này cũng hợp với cảnh thảo thú, cam lòng làm kẻ mua vui."
Bài thơ sau đó không hề độc đáo nhưng cũng đủ khiến người nghe phải kinh sợ.
Niệm xong thơ Nhạc Hựu nâng chén hướng về phía trữ quân đứng đầu mà tươi cười, hắn tỏ chút vẻ phóng đãng, uống một hơi cạn sạch.
Yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một tiếng "Hảo" đoan trang ưu nhã thình lình đánh vỡ bầu không khí quỷ dị.
Từ Sân Ái ngồi ngay ngắn bên trong, ánh mắt nhìn thẳng, tựa hồ nàng có thể nhìn xuyên qua bức bình phong mà trông thấy đôi mắt hắn.
Nàng mỉm cười giữa muôn vàn ánh nhìn, lại lên tiếng lần nữa.
"Ái cho rằng, thơ này của Nhạc công tử thật sự rất diệu."
Từ Sân Ái tài năng đứng đầu Đế Đô, nhưng nghe nói làm người lại ngốc nghếch trì độn, rất không thích lộ diện, quý tử Đế Đô cũng ít ai thấy được dung mạo xinh đẹp của nàng.
Hôm nay nàng cất lên một chữ "hảo", có thể nói là xưa nay chưa từng xảy ra.
Cũng chính vì một chữ "hảo" này của nàng, toàn bộ Đế Đô còn ai dám khinh Nhạc Hựu thô bỉ?
Chủ yếu là vì mấy ánh mắt nhìn nàng quá mức mãnh liệt, Sân Ái mượn cớ bị nóng đến mệt mà rời khỏi thủy uyển.
Nàng đến tiểu các bên hông nghỉ ngơi một lúc, nàng lui tới ngay cây bồ đề trước tiểu các, phát ngốc mà đứng đó.
Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nàng nắm lấy cành bồ đề không ra quả, cảm thấy Nhạc Hựu làm thơ thật sự dọa nàng nhảy dựng, nàng vốn định thay hắn ứng phó tình cảnh này, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến vậy.
Một tiếng "hảo" kia nàng đã dốc hết sức, không biết lúc trở về tổ phụ sẽ trách cứ như thế nào đây.
Đột nhiên một kiện áo nhung thỏ choàng lên vai nàng, nàng ngửa đầu ra sau trông thấy một vệt xanh trên chiếc cằm của nam nhân đã cao hơn nàng nửa vai.
"Đứng đây ngây ngốc cái gì, đêm hôm khuya khoắt, coi chừng Đăng Đồ Tử bắt cóc ngươi."
Từ Sân Ái trì độn kéo áo choàng lại, nhỏ giọng nói: "Bọn họ khinh người quá đáng."
Nhạc Hựu ấn bàn tay lên trái tim nàng, hắn đứng phía sau cúi người đánh giá biểu cảm trên mặt Sân Ái, nét cười vẫn mơ hồ như cũ.
"Mặt nhăn thành cái bánh bao nhỏ, nhìn như sắp đi đánh người.
Không sợ tổ phụ ngươi quở trách à, đến lúc đó ta cũng hết cách giúp ngươi."
"Cho dù ta không lên tiếng thì thơ đó cũng không tồi." Mũi chân Từ Sân Ái nhẹ nhàng di trên mặt đất, nàng rũ mặt xuống khiến chiếc cằm càng nhọn hơn.
Nhạc Hựu nhìn chằm chằm hết nửa ngày, nhíu mày nói: "Ở nhà không ăn cơm? Sao lại gầy hơn cả lúc trước? Có người làm ngươi khó chịu?" Từ Sân Ái không nói lời nào, hắn duỗi tay chạm vào cằm nàng rồi nói: "Dùng để khui hạch đào được rồi."
Sân Ái rầu rĩ nói: "Ừm."
Nhạc Hựu bật cười, lui ra phía sau một bước, hắn đứng dựa vào thân cây bồ đề: "Thật sự không đáng yêu."
Sân Ái khẽ khịt mũi, quấn chặt áo choàng định bỏ chạy, khi quay người cổ tay nàng đột nhiên bị siết chặt, nàng bị kéo nhào thẳng vào ngực hắn.
Nhạc Hựu nghiêng đầu rũ mắt nhìn nàng, cười nói: "Càng ngày càng giống sư tử nhỏ, còn biết chạy."
Từ Sân Ái mê mang thấy trời đất quay cuồng, người đã bị vây ép sát vào thân cây.
Nhạc Hựu chống phía trên nàng, dựa vào thật gần.
Gần đến độ nàng chỉ có thể nhìn ra phía xa, đầu ngón tay hắn chà lên cánh môi nàng, tựa như đang phác họa, lại như đang dụ dỗ.
Rốt cuộc Sân Ái cũng đỏ mặt, như thể báo trước một điều gì đó sắp đến.
Khuôn mặt Nhạc Hựu dần dần cúi xuống, kề sát vào môi nàng, nàng ngơ ngác mà mở to hai mắt, nhìn hắn càng ngày càng tiến đến gần.
Nhưng đột nhiên, phía ngoại đình chợt ầm lên một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó tiếng la hét thất thố kinh hoàng đến chói tai truyền ra từ khắp nơi.
Nhạc Hựu lập tức ngẩng đầu, hắn nắm lấy tay Sân Ái, bước thật nhanh đưa nàng vào trong tiểu các.
"Hãy đợi ở đây, Sân Ái." Hắn lặp lại một lần, "Đợi ở chỗ này."
Từ Sân Ái nghe thấy tiếng đao kiếm, nàng hơi co rúm lại, nắm chặt tay hắn.
Nhưng Nhạc Hựu chỉ dừng lại một chút rồi buông lỏng tay ra, nhanh chóng rời khỏi cửa các, hắn đóng cửa thật chặt.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sân Ái ghé vào trên cửa lớn tiếng hỏi hắn.
"Đi đến nơi ta nên đi."
"Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra." Tay Từ Sân Ái run lên khe khẽ, nàng giấu bàn tay vào trong tay áo, nói: "Dừng lại đi, A Hựu."
Người ngoài cửa trầm mặc, đôi mắt Từ Sân Ái bỗng có chút chua xót, nàng muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại không thốt lên được lời nào.
Bọn họ trầm mặc.
Tựa như sự trầm lặng trong quá khứ mà bọn họ vĩnh viễn không thể thoát ra.
[9]
Đợt vây sát yến hội lần này gây ra sóng to gió lớn, cuối cùng cũng được kiểm chứng là do Thành Vương làm, Nhạc Hựu chẳng những bảo vệ trữ quân và yến khách mà còn liệt kê ra chứng cứ Thành Vương mưu phản hết sức thuyết phục.
Nhạc Hựu nghiễm nhiên trở thành tân quý tộc ở Đế Đô, thậm chí còn phá lệ được phong tước An Đông Hầu, độc nhất vô nhị trong đương triều, tuyệt không ngoại lệ.
Cái tên Từ Sân Ái cũng lại một lần nữa nổi khắp Đế Đô, bởi vì đêm đó nàng đã làm ra chuyện ngang ngược nhất đời này, chính là vén váy đá văng cửa sổ, nhảy xuống từ lầu hai rồi vọt vào ngoại đình, nàng giơ cao lệnh bài Bạch gia, tức giận mắng phản quân.
Nhờ vậy mà tất cả danh nữ không gặp biến cố bị làm nhục, nhưng Từ Sân Ái cũng không còn được danh môn đến cầu hôn nữa.
Từ các lão lo lắng hãi hùng bệnh nặng một trận, nàng ngày ngày canh giữ bên giường bệnh, trong khoảng thời gian hốt hoảng cũng lâu không gặp lại Nhạc Hựu.
Khi Bạch Dận nhập đô chỉ đến gặp mỗi Từ Sân Ái, hai người ngồi cách bức bình phong.
Bạch Dận hỏi nàng, "A Hựu còn muốn gì nữa?" Hắn đã quyền khuynh triều dã, nắm toàn bộ nhân mạch nhưng vẫn không chịu dừng bước, hắn điên cuồng mà cắn nuốt phía đông, thậm chí còn khiêu khích Bạch gia ở Trúc Giang.
Từ Sân Ái lẳng lặng suy nghĩ thật lâu.
Bạch Dận nói: "Chuyến này ta đến để ngỏ lời cầu hôn ở chỗ các lão.
Sân Ái, thế gia căn cơ trăm năm, nếu Nhạc Hựu cứ liều lĩnh hành động, Bạch gia sẽ phải đứng chịu mũi sào.
Bạch Từ kết thân đã lâu, mất một trong hai thì bên còn lại đều sẽ gặp họa.
Ngươi và ta cần phải kết duyên vợ chồng."
Từ Sân Ái túm chặt vạt áo, đột nhiên hỏi hắn:
"Ngươi còn nhớ con diều năm đó không?" Nàng nghiêm túc lắc đầu, "A Hựu sẽ không nghiêm túc ra tay với Bạch gia đâu."
Nhưng mọi việc đã mau chóng vượt quá sức tưởng tượng, Bạch gia chưa kịp tới cửa, Vương cung đã điều lệnh cho tướng tài Bạch Dận vừa nhập đô phải đi đến biên giới Nam Bắc.
Con cháu Bạch gia bao đời đã làm đô thống cấm quân, tuyệt không có tiền lệ thả ra ngoài.
Một lệnh này khởi lên ngàn lớp sóng cuồn cuồn, năng lực hô mưa gọi gió của Nhạc Hựu đã bị thế gia coi như lửa sém lông mày.
Ngay sau khi Bạch Dận bị điều khỏi Đế Đô, Nhạc Hựu đã nhanh chóng đến cầu hôn danh môn Từ gia.
Từ các lão thà chết chứ không chịu gả người ra khỏi cửa.
Thậm chí Từ Sân Ái cũng bị cấm quan khuê các, một tiếng "hảo" của nàng trong đêm kinh tiêu án cũng bị người người lôi ra phỏng đoán, tài nữ chi danh gần như bị xóa sạch chỉ trong một đêm.
Lúc này tấu cầu ban hôn của Nhạc Hựu cũng bị Hoàng Đế gác sang một bên, bầu không khí ở Đế Đô bắt đầu trở nên khó mà nghiền ngẫm nổi.
Đương lúc cục diện còn ở thế giằng co bế tắc, trận chiến Sơn Thổ nổ ra, Bạch Dận hoàn toàn thay đổi bộ dáng như hóa thành một người xa lạ, hắn mang theo chiến công hiển hách cùng binh quyền cường thế mà hồi đô.
Chiến trường mà tân quý nhà nghèo cùng quý tử danh môn chém giết lẫn nhau không hề có khói thuốc súng, thế cân bằng cứ kéo dài mãi đến khi An Nại ở Tố Thu thành gia nhập mới có thể phân thắng bại.
Nam nhân ôn nhuận hiền hòa kia đến bên Bạch Dận chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Trong triều, Nhạc Hựu dần bắt đầu lực bất tòng tâm.
Sai lầm lớn nhất của hắn chính là kiên trì thâu tóm Trúc Giang.
Cũng bởi vì điểm này mà Bạch Dận tuyệt không nhượng bộ.
Nhạc Hựu bại trận cũng hệt như lúc hắn quật khởi, gần như sụp đổ chỉ trong một đêm.
Một khi Hoàng Đế mất đi trầm mê đối với cầu án lẫn việc Nhạc Hựu vui vẻ trái phải ở bên cạnh, hết thảy những thứ hắn có được ở Đế Đô liền trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Được Hoàng Đế ngầm đồng ý, đòn phản kích mãnh liệt ập tới, An Nại tra rõ kinh tiêu án, phát hiện Nhạc Hựu có liên quan, quần chúng nhất thời gió chiều nào theo chiều ấy, âm thanh tai họa ập đến như tiếng sóng dữ gầm thét.
Cuối cùng lệnh chém đầu Nhạc Hựu cũng được thông qua.
Ngày đó danh gia vọng tộc hoan hô chúc mừng, ngày đó Đế Đô vui cười hoan hỉ.
Những kẻ khinh thường hắn vẫn cứ coi rẻ xuất thân hắn, vô số người công kích hành vi của hắn.
Cũng ngay ngày hôm đó.
Từ Sân Ái mặc y phục đỏ thắm.
Nhạc Hựu quỳ trên đoạn đầu đài tựa hồ vẫn mang dáng dấp kia, cực kỳ giống với lúc hắn mới vào Đế Đô.
Dường như hết thảy mọi chuyện chỉ là một trò vui đùa ầm ĩ, dường như hắn đã đoán được từ trước.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy Từ Sân Ái.
Nam nhân vẫn luôn cười xấu xa đến ác liệt bỗng nhiên trở mặt, hắn chửi bới, giận dữ, thậm chí còn giương xiềng xích và gào thét dữ dội với nàng.
Những giọt nước mắt ủy khuất của Từ Sân Ái rơi xuống, nàng chạy lên chen chút giữa biển người ồn ào.
Màu đỏ thẫm đẹp như cánh bướm đang bốc cháy, nàng muốn chạm vào mặt hắn, nàng muốn nói với hắn.
A Hựu, ta không muốn đến Trúc Giang nữa.
[10]
Đao trảm giơ cao, lạnh đến thấu xương.
Tóc Nhạc Hựu bị gió thổi bay bay, hắn buồn bã mất mát nhìn Từ Sân Ái vẫn đang hớt hải chạy đến, hắn buông bỏ lớp ngụy trang, khẽ hô một tiếng: "Sân Ái."
Nước mắt Từ Sân Ái ướt nhòe khuôn mặt, nàng lớn tiếng đáp lại, "Ta đây, A Hựu, ta muốn gả cho chàng!"
Một trận nháo nhào.
Thanh âm nàng khóc nức nở bị tiếng đao chém xuống cắt ngang, giọng nói run rẩy vẫn còn vang vọng trong không khí, màu đỏ thắm bắn vào con ngươi đang mở to, từng đợt từng đợt tuôn trào xuống, đầu rơi lăn trên mặt đất.
Bạch Dận đứng dậy ngăn những lời nàng chưa kịp nói ra, nàng tàn nhẫn dốc hết sức lực đâm sầm vào bàn thẩm án của An Nại.
Sức lực đó, tiếng thét đó tựa như như lời buộc tội không thể nói rõ đã vĩnh viễn chôn vùi trong lớp y phục đỏ thẫm, nàng hiểu hết tất thảy nhưng vẫn nguyện ý dùng phương thức quyết liệt này đi theo sự chờ mong của hắn.
Rất nhiều lúc, rất nhiều người không hiểu được tâm ý hắn.
Chỉ có nàng vẫn luôn minh bạch từ đầu tới cuối.
Từ Sân Ái.
Từ thị vĩnh viễn bỏ mình.
[Cuối]
Kinh tiêu án đã trở thành chuyện bí ẩn.
Nó dường như đã được làm sáng tỏ, nhưng cũng giống như vẫn là một đống hỗn độn, quyển trục phát ra, vĩnh viễn lưu lại trong quốc khố.
Quạ làm loạn cũng không phải lần đầu, năm đó Từ Sân Ái Từ gia chào đời, sơn quạ ngừng trên mái ngói lưu ly ở Vương cung kêu suốt một đêm.
Không biết Nhạc Hựu đã làm cách nào bóp méo thiên mệnh, chỉ là hắn đã đem lòng yêu tiếng cười cùng ánh mắt dịu dàng của nữ hài.
Hắn sinh ra trong đống tro tàn của thế gian, biết bao người như đang sóng vai bình đẳng với hắn, kỳ thật chỉ có nàng là nhớ nhung hắn thật lâu.
Lúc rời khỏi Trúc Giang, hắn mộng tưởng được đến gần nàng, đêm hôm đó thiếu niên dựa vào thùng xe mộng đến bừng tỉnh, vọng tưởng nến đỏ hoa cưới cùng với khuôn mặt nàng.
Mà nàng lại gãi đúng chỗ ngứa, ghé đầu vào cửa sổ, ánh mắt mê mang mềm mại dừng trên người hắn.
Nhạc Hựu muốn dẫn Sân Ái quay lại Trúc Giang.
Hắn chỉ muốn dẫn nàng quay lại Trúc Giang mà thôi.
Để nàng được quang minh chính đại, cười nói vô tư chạy trong gió xuân tháng ba.
Để nàng được vĩnh viễn thảnh thơi, tự do thuận miệng mà nói lời nàng muốn nói.
Để nàng...!
Gả cho dáng vẻ tốt nhất của hắn.
Lá bồ đề rơi xuống chén rượu của Thanh Niểu.
Gợn sóng nổi lên, phản chiếu ánh huỳnh quang.
Đây là một khoảng lặng không ai nói thành lời, cũng là một tình yêu không ai bày tỏ.
Bọn họ đã dốc hết sức vì mục đích giống nhau, không chịu nhận thua với khát vọng giống nhau.
Dù cho thế đạo hỗn loạn, bất chấp xuất thân phán xét, mặc kệ kết cục có đau đớn nhường nào.
Cảm tạ người đã cùng cười vượt qua..